Chương 26 - Ăn no rồi mời tính tiền.
Hồi hộp ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, trong xe không nghe được một chút xíu ồn ào nào bên ngoài.
Đường Miên Miên dù sao cũng từng gả vào nhà giàu, hai năm nay dù không tốt cũng đã ngồi không ít loại xe sang trọng, chiếc Audi việt dã này mặc dù cô chưa từng ngồi thử nhưng hoàn toàn không có hứng thú với kết cấu và kiến tạo bên trong. Bởi vì giờ phút này, ngồi bên cạnh là một người đàn ông luôn khiến cô có cảm giác rất nguy hiểm, rất ngạt thở.
Với mấy lần gặp hắn ngoài ý muốn, Đường Miên Miên đều cảm thấy là nghiệt duyên, dù cho hôm nay tới chỗ của hắn làm việc vẫn như cũ cảm thấy là nghiệt duyên, nếu không phải thì sao kiểu gì trong mấy ngày nay cứ không ngừng gặp nhau chứ? Người mà cả 23 năm trước đó của đời người cũng chưa từng một lần gặp mặt, trong mấy ngày nay hết lần này tới lần khác nhiều lần gặp nhau, hơn nữa mỗi lần chỉ cần gặp hắn, cô cũng sẽ không gặp được chuyện tốt đẹp gì, đây không phải nghiệt duyên thì là gì?
Vả lại, cô luôn cảm thấy quanh thân người đàn ông này tản mát ra một loại cường thế khiến người ta ngạt thở, hắn quá ngang ngược, cũng quá quỷ quái, mỗi một lần tới gần đều khiến cô rối loạn trong lòng, cô biết đó cũng không phải kiểu hormone thu hút giữa nam và nữ, mà là ...... e sợ. Phải, cô hết sức e sợ người đàn ông tên Thôi Giác này.
Cô biết hắn nguy hiểm, nhưng vận mệnh này kì lạ vô cùng, một người đàn ông với cô mà nói thậm chí là hoàn toàn xa lạ ...... lập tức lại trở thành sếp của cô, là nơi mà đời này cô muốn dựa dẫm vào.
- Chúng ta xuống xe trước đã.
Người đàn ông đang lái xe đột nhiên nói chuyện, Đường Miên Miên ngẩng đầu mới phát hiện ra xe không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Đường Miên Miên “A” một tiếng, lập tức tháo dây an toàn xuống xe, lúc xuống rồi nhìn quanh mới phát hiện đây không phải căn biệt thự trong rừng ngày đó đã đến.
- Chúng ta đến trung tâm thành phố làm gì?
Đường Miên Miên ngẩng đầu xem xét bốn phía, ở quanh con phố thương mại này người người tới tới đi đi vẫn giống mọi ngày, khác biệt là, chỗ cô đứng hôm nay có tỉ lệ quay đầu lại cao đến lạ kỳ.
- Ăn cơm.
Người đàn ông vừa nói lời này vừa lấy va li nhỏ của Đường Miên Miên ở sau xe ra, Đường Miên Miên lập tức chạy mấy bước tới ôm va li của mình, mờ mịt nhìn Thôi Giác hỏi:
- Ăn cơm thôi sao lại phải lấy hành lý xuống?
Kỳ lạ, quái dị. Còn nữa, dù cô đói bụng, nhưng cũng không cần phải cùng cô hai người đơn độc đi ăn cơm như vậy......
Thôi Giác chỉ nhàn nhạt liếc Đường Miên Miên, lúc này mới khoan thai xoay người chỉ vào một chiếc xe cách đó không xa:
- Đó mới là xe của tôi. Chẳng lẽ em muốn để hành lý trên xe của người khác hay sao?
- Cái gì, xe của người khác ......?
Đường Miên Miên lập tức á khẩu không trả lời được, lại nhìn chiếc xe Thôi Giác chỉ, trán Đường Miên Miên lập tức toát mồ hôi dày đặc, chiếc xe kia là một hãng cực kỳ bình thường, mặc dù cũng là xe việt dã, nhưng xem xét lại thì không đắt tiền như chiếc Audi này.
Lúc Đường Miên Miên còn đang sững sờ, một người đàn ông mặc quần áo cực kì cao cấp đi tới từ phía đối diện, khiêm tốn cười với Thôi Giác rồi thuận miệng hỏi:
- Thôi tham mưu trưởng dùng chiếc xe nát của kẻ hèn này thuận tay chứ?
- Ừ.
Người đàn ông thản nhiên đáp một tiếng, ném chìa khoá cho người đối diện. Người đàn ông kia lập tức giơ hai tay tiếp lấy, cười híp mắt nhẹ nhàng gật đầu với Đường Miên Miên, lại lấy từ trong túi áo một chiếc chìa khóa khác hai tay nâng lên trước mặt Thôi Giác:
- Cái này là phó quan cấp dưới của ngài bảo tôi mang đến cho ngài. Xe của ngài tôi đã đỗ xong rồi.
- Làm phiền quá.
Thôi Giác không mặn không nhạt hơi gật đầu với đối phương, dưới biểu hiện vô cùng kính sợ của người đó nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Đường Miên Miên, lúc này mới xách gáy áo Đường Miên Miên một cách hoàn toàn không vui vẻ, nhẹ nhàng kéo tới trước xe của mình.
Mắt Đường Miên Miên nhìn biển số xe, lần này thì suýt nữa bị doạ tè ra quần.
Biển số xe mặc dù bình thường, biển số của xe này lại vô cùng kiêu ngạo!T( thành phố T)V00025, chữ V màu đỏ! Nghe nói muốn đăng ký được biển số xe kiểu này ...... thì đó cũng phải là nhân vật thông thiên không gì sánh được! Trên dưới cả nước có thể có mấy người!?
Đường Miên Miên cực lực nuốt xuống một ngụm nước bọt, cũng không dám xem nhẹ cái xe nhãn hiệu bình thường này nữa, lập tức ngoan ngoãn bỏ va li hành lý của mình vào cốp xe đang mở đằng sau, cũng thuận tiện liếc thử cấu tạo bên trong, đường nét vô cùng đơn giản nhưng dường như rất dễ chịu.
- Tôi đói, em sẽ không phải là vì sợ ăn cơm với tôi nên mới bày ra cái khuôn mặt khổ qua dài thuột này chứ?
Người đàn ông một tay đóng cốp xe, hơi xoay người lại khoanh hai tay trước ngực tựa ở cửa xe sau nhìn Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên giật mình, lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười:
- Thảo dân làm sao dám ......
Hai chữ “thảo dân” lập tức làm Thôi Giác nhướng mày, trong lòng Đường Miên Miên hung hăng tặng bản thân một cái bạt tai, mặt vẫn đang cười, mắt liếc nơi xa nhìn thấy quý công tử mặt luôn mỉm cười nổi bần bật hình như vẫn còn đứng đó lại cười nói:
- Chuyện đó không phải ......người lái chiếc xe như thế đều muốn lấy lòng ngài, tôi cũng không dám làm loạn lung tung đâu ......
Cứ cho là thật sự không biết tốt xấu thì cô vẫn biết sống chết.
Lời này vừa mới thốt ra, người đàn ông không nhịn được cười lạnh:
-Thân phận hắn ra sao? Chẳng qua là dựa vào quan hệ để cáo mượn oai hùm có được quyền hành với thanh danh. Nếu không phải cấp dưới của tôi thật sự không tới được, mười phút trước tôi cũng sẽ không vì cần dùng xe gấp mà mượn hắn, nhãn hiệu xe rêu rao như vậy ...... chẳng lẽ em mới dám làm loạn lung tung?
Những lời này Đường Miên có mấy phần nghe không hiểu, mặt chợt lo lắng, đến lúc chậm rãi phản ứng kịp rốt cuộc cũng nhận ra vậy mà hắn lại ở ngay trước mặt châm chọc cô, mặt Đường Miên Miên lập tức nóng lên, hắn nói không sai, cô mới rồi đúng thật là lấy biểu hiện và bề ngoài để đối đãi người khác, cô cũng thoáng khinh bỉ bản thân một chút, mặc kệ người này lái xe gì, ông chủ xấu bụng lòng dạ hiểm độc kia của cô luôn đúng.
Lại nói, xem xét toàn diện chiếc Land Rover SUV7 Discovery trước mắt, chiếc này cũng như dòng xe việt dã bình thường, đặc tính tươi sáng rõ nét mà bá khí, thân xe, tạo hình cực kì bá đạo. Nếu như Thôi Giác thật sự lái một chiếc chiến hạm giá trị 256 vạn —— Có thể mua ba chiếc Land Rover Audi Q7 rưỡi, trong lòng Đường Miên Miên có lẽ cũng không thoải mái như lúc này.
Phía trước Thôi Giác đã bước từng bước dài đi vào nhà hàng, Đường Miên Miên ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức không dám trì hoãn chạy chậm đuổi theo.
Cho nên, nói tóm lại, Thôi thượng tá trước mắt, so sánh với những người cả ngày lái Audi, BMW, lái xe nhà nước phóng vùn vụt, cũng không tính là quỷ hút máu uống máu nhân dân, ăn thịt nhân dân!
Đường Miên Miên vô cùng dương dương đắc ý, thậm chí suýt nữa sửa lại cái nhìn về người đàn ông này, cảm thấy hắn là một đầy tớ vô cùng chính trực, vô cùng thanh liêm của nhân dân. Thế nhưng đúng lúc này lại xảy ra một việc để Đường Miên Miên đến tận bây giờ cũng hết cách thay đổi cảm nhận về sự ti tiện của hắn!
- Tôi mời khách?
Đường Miên Miên nhìn nguyên một bàn đồ ăn lớn, âm thầm bấm ngón tay tính toán, ít ra tổng cộng cũng phải năm sáu trăm đi?
Mặc dù chỉ có hai người bọn họ nhưng khi gọi món ăn cô vừa lúc đói, thế nên mới gọi nhiều một chút, nhà hàng này lại còn có vẻ hơi cao cấp, đồ ăn bọn họ ăn cũng đều tốt, đều quý, tuy rằng đồ ăn thừa còn không ít, nhưng hắn sao có thể bảo một cô gái như cô tính tiền chứ!?
Đường Miên Miên ai oán nhìn qua người đàn ông đối diện đã sớm gác đũa uống trà, trong đầu còn đang hồi tưởng mới rồi hắn nhẹ nhàng ung dung nói một câu:
- Ăn no rồi? Ăn no rồi thì thanh toán đi.
Thế là Đường Miên Miên kinh ngạc ôm lấy tim mình vừa bấm đốt ngón tay tính tiền vừa hô to.
- Ừ, chẳng lẽ phụ nữ thì không thể thanh toán?
- Nhưng ngài là Tham mưu trưởng, ngài là quân nhân ...... ngài là ông chủ của tôi ......
- Cho nên?
Thôi Giác nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô gái nhỏ đối diện, Đường Miên Miên bị tức giận đến nghẹn khuất. Cho nên ...... cho nên hắn nhất định phải tính tiền sao? Chính cô cũng cảm thấy hơi đuối lý nói không nên lời, một bàn đồ ăn này, cô ăn hai phần ba, hắn chỉ ăn nửa của một phần ba, nửa còn lại là canh thừa ......!
------ Lời ngoài lề ------
—— Quạ đen rầm rầm bay qua, con gái à, con làm mẹ ruột mất thể diện quá. Dù vậy sau này còn càng mất thể diện hơn...... Ha ha.
-----------
Dịch: Oh
Biên tập: Anna
Team: An Thần Hoàn
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/4
227
4
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
