Chương 24 - Tai họa của Đường gia
Đường Miên Miên ăn hai mươi cái bánh chẻo, ăn rất no, rất no.
Mới vừa ăn cơm xong lại nhận được cuộc điện thoại không có tên, Đường Miên Miên chần chừ cầm điện thoại chạy ra ban công, mơ màng nói được một tiếng “Này”, bên kia đã là vô tận lặng im.
- Này? Tìm ai? Nếu không nói tôi cúp máy đây...
Đường Miên Miên kêu vài tiếng, cảm thấy quái lạ, đang muốn cúp điện thoại, bên kia lại truyền đến một tiếng trầm thấp:
- Miên Miên..
Tay Đường Miên Miên lập tức cứng nhắc, điện thoại thì dán ở bên tai, âm thanh kia nghe quen thuộc như vậy.
Anh đang ở buồng điện thoại công cộng, em biết mà... Trước đây trốn nhà đi cũng đã dùng thẻ điện thoại để gọi cho em trong buồng điện thoại...
Đường Miên Miên hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
-Vậy thì thế nào, Chương Hách Nhiên? Chúng ta không cần thiết phải nói về quá khứ.
- Đường Miên Miên... Em không cần như vậy, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh phải đính hôn.
Lòng của Đường Miên Miên chứa đầy bực bội, nhưng vẫn giả vờ bình thường:
- Tôi biết, cả thành phố đều biết, cả nước đều biết!
Dù sao, cảm tình sáu năm, mà trong đời người có mấy lần sáu năm? Khoảng thời gian đó đối với Đường Miên Miên mà nói không phải là ngắn ngủi, cô vốn không thể hoàn toàn coi Chương Hách Nhiên như một người xa lạ, cô cho rằng hắn rất vô sỉ, cô rất ghét hắn, thậm chí đến bây giờ cô còn bắt đầu hận hắn, nhưng cô không thể thờ ơ với chuyện của hắn, ít nhất bây giờ cô làm không được.
- Anh muốn cho em biết, anh không muốn đính hôn... Chuyện này đều do mẹ anh và Lục gia tự tiện quyết định, bọn họ cho rằng đính hôn sẽ làm cho anh không còn đau xót và thoát khỏi bóng ma chuyện chúng ta ly hôn.
Đường Miên Miên cảm thấy thật buồn cười, im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, bỗng nhiên tâm tình yên tĩnh trở lại.
- Chương Hách Nhiên, trong cuộc hôn nhân này, anh không có quyền đau xót, anh cũng không có quyền coi nó là bóng ma. Đây là anh tự tay bóp chết, là anh không cần tôi! Mà tôi, chỉ là thuận theo quyết định ngay từ đầu của anh mà thôi. Còn nữa, anh cũng không phải là một người thuận theo mẹ của mình, anh cần gì phải nói những lời đó trước mặt tôi? Nếu như anh chỉ khoe khoan với tôi là anh sẽ đính hôn, nếu như anh chỉ muốn xem tim tôi có rỉ máu hay không, vậy thì thật sự anh đã sai rồi. Tôi không quan tâm!
Đường Miên Miên hung hăng cắt đứt điện thoại rồi mới thở dài một hơi.
Yếu đuối dựa vào lan can, trên mặt Đường Miên Miên hiện rõ bất lực từ từ ngồi xổm xuống, cô không biết ba mẹ và em trai mình vẻ mặt đau lòng đứng ở phía sau đã nghe thấy tất cả. Thân thể từ từ lui về phía sau, từ phòng khách nhanh chóng chạy vào phòng sách khóa trái cửa lại, lúc này mẹ Đường mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mẹ, mẹ thấy Chương Hách Nhiên này có phải là quá giả dối hay không? Chúng ta không thể tha cho bọn họ dễ dàng như vậy!
Khi Đường Thực Thụ nói đến đó, tay nắm thành một nấm đấm thật chặt, tròng mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí.
Mẹ Đường rùng mình một cái, đưa tay đánh lên đầu Đường ThựcThụ:
Tiểu tử ngốc con muốn làm gì? Nhà Chương Hách Nhiên là để cho chúng ta đụng tới? Chúng ta ngoại trừ im lặng còn có thể làm gì? Còn chê chúng ta ở trong một tiểu khu chưa đủ mất mặt sao? Hiện tại cả thiên hạ đều biết chuyện này!
Bởi vì như vậy, chúng ta càng nên để cho tên họ Chương kia thoải mái? Con thấy chị con nhất định là tính tình hiền lành, cho nên mới để cho người người khác khi dễ.
Như thế nào Đường Thực Thụ cũng thấy không phục, thậm chí còn cảm thấy oai ức.
- Bây giờ, chuyện chúng ta cần làm là động viên chị con, không nên cho nó biết được chúng ta đều ở đây lo lắng cho nó.
Ba Đường trầm mặc hồi lâu mới nói ra mấy lời, đột nhiên Đường Miên Miên la to ngoài cửa:
Ba, mẹ! Mọi người đâu rồi? Bác cả, thím hai và chú út cũng tới nè!
Làm sao bọn họ lại tới?
Mẹ Đường nhíu mi một cái, chuyện này làm cho bà có chút không yên lòng, ba Đường không suy nghĩ nhiều kéo mẹ Đường, lúc này ba người mới đi ra từ phòng sách.
Nửa đêm Đường Miên Miên quay lại chỗ ở của Mỹ Lệ, nhưng người mở cửa là Diệp Thương Nguyệt.
Đường Miên Miên sợ hãi thét một tiếng, lập tức che kín hai mắt của mình, ai bảo nam sinh này không mặc áo lộ ra thân trên mê người?
- Miên Miên... Tại sao cậu lại quay lại?
Nhất thời Trình Mỹ Lệ có chút xấu hổ, ném cho nam nhân bộ quần áo rồi kéo Đường Miên Miên vào trong phòng. Trình Mỹ Lệ cho rằng Đường Miên Miên phải qua đêm ở Đường gia, vì vậy Đường Miên Miên sẽ không quay về vào thứ sáu này, mới...
Một bên Trình Mỹ Lệ cho Diệp Thương Nguyệt một ánh mắt ý bảo hắn rời khỏi, một bên kéo Đường Miên Miên ngồi xuống ghế sa-lon, tuy rất bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn yếu ớt xoay người vào phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
- Không cần đâu!
Đường Miên Miên lập tức lên tiếng ngăn cản.
Trình Mỹ Lệ nhíu mi, Đường Miên Miên thẹn thùng đứng lên chỉ chỉ trong phòng nói:
- Thật ra là tớ tới đây để thu dọn hành lí rồi đi liền. Mỹ Lệ, chuyện của tớ mấy ngày nay đã gây không ít phiền phức cho cậu, hiện tại cũng nên nói với cậu, tớ đã có việc làm, thứ hai phải đi làm rồi, cho nên hôm nay mới tới thu dọn hành lí, trước tiên về nhà ở vài ngày, thứ hai còn phải mang đi... Chỗ làm việc có kí túc xá.
Đường Miên Miên không dám nói với Trình Mỹ Lệ tính chất công việc là mình phải tới nơi đó ở, nhưng cũng giống nhau nếu mọi chuyện ổn định.
- Đột ngột như vậy? Nhưng bây giờ đã... Hai giờ rồi.
Trình Mỹ Lệ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nửa đêm rồi cô còn muốn đi đâu?
Đường Miên Miên nói xong cũng đi vào phòng, Trình Mỹ Lệ ngăn cản không kịp, trong phòng Đường Miên Miên liền thấy như một chiến trường hỗn loạn.
Chăn nằm trên đất, sô pha ngã trái ngã phải, đồ trang điểm trên bàn thì lộn xộn, còn có... Mấy cái đã dùng qua nằm trên mặt đất, Đường Miên Miên đã từng là một người vợ, liền hiểu được mùi trong phòng là mùi gì, gần như đỏ mặt chạy ào vào phòng trong mở tủ quần áo thu dọn xong áo quần của mình, lại chạy như gió ra ngoài, mà trong quá trình đó Trình Mỹ Lệ đều bị Diệp Thương Nguyệt ôm chặc trong ngực.
Tuy Trình Mỹ Lệ cảm thấy xấu hổ không muốn gặp người, nhưng Đường Miên Miên lại thấy Trình Mỹ Lệ ít khi có được diện mạo của con gái, còn có nam sinh Diệp Thương Nguyệt. Tuy tuổi còn trẻ lại có biện pháp chế trụ yêu tinh Trình Mỹ Lệ, quên đi, mình cần gì phải quản nhiều như vậy, Mỹ Lệ tự nhiên có suy nghĩ của mình, cô chờ có một ngày bọn họ chủ động nói cho cô biết chuyện liên quan đến bí mật của họ.
Mỹ Lệ... Tớ đi đây, chờ lúc tớ nghỉ phép sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Chậm đã, đi thong thả... Anh mau tránh ra, em đi tiễn cô ấy...
Không cần!
Đường Miên Miên cao giọng nói, mang theo vali chạy vội xuống lầu.
Ngồi trên taxi, Đường Miên Miên mới thoải mái cười, cô ấy hạnh phúc là được rồi.
- Chú tài xế, đi khách sạn gần nhất.
Dọc theo đường đi, đèn đường chiếu trên mặt cô, hôm nay trải qua thật nhiều chuyện, thật nhiều.
Nếu như ở nhà không phát sinh một số chuyện, có lẽ cô sẽ không phải nửa đêm lại chạy về, nhưng khi nhìn thấy Mỹ Lệ và bạn trai đang tốt như vậy, làm sao cô có thể nói, hiện tại cô không thể về nhà đây?
Không phải là không có nhà để về, là về không được, có lẽ nói... Ba mẹ kêu cô đi tránh nạn.
Đột nhiên người thân thích về nhà, đều là người thân.
Bác cả, thím hai, chú út, ba người bọn họ, vừa ngồi xuống đã hỏi han ân cần, nhưng chưa được mười phút đồng hồ đã lộ ra bộ mặt thật.
- Miên Miên, mọi người đều biết con ly hôn, con cũng được gả tới nhà giàu, cho nên ly hôn cũng có mấy trăm phí bồi thường chứ? Con cũng biết gia đình chúng ta có bao nhiêu khó khăn, có thể cho mọi người một ít tiền không?
Bác gái cả, Lư thị vợ của bác cả vừa đến đã nói như vậy, còn kéo con trai hai mươi sáu tuổi không có vợ của mình ra phía trước:
- Con cũng biết anh cả con, nó lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn là vì không mua nổi nhà ở, con cho chúng ta mượn năm mươi vạn, rất nhanh chúng ta liền trả lại con.
Bác cả cố chấp xoa tay ngẩng đầu nói, dường như không có thẹn thùng.
Khi đó Đường Miên Miên liền bối rối, chuyện cô ly hôn không có lấy tiền buổi chiều đã nói cho ba mẹ biết, mẹ Đường tuy không nói gì nhưng cũng không mất hứng, lúc đó ba Đường còn vui vẻ nói:
- Đây mới là con gái Đường gia chứ, tiền của bọn họ chúng ta cũng không lạ gì, hơn nữa, con gả vào cửa nhà hắn cũng không phải là vì ham mê chút tiền sau ly hôn có đúng hay không?
Lúc đó Đường Miên Miên rất cảm ơn ba đã hiểu, nhưng bây giờ... Sao cô nói ra được?
Nhà bác cả nói xong nhà bác hai lại tiếp tục, bác hai có một vợ và đứa con gái Đường Hòa, mang cặp mắt kính cúi đầu không nói gì.
Bác hai đã bất ngờ chết sớm, cho nên cô nhi quả phụ bọn họ đều nhờ gia đình cô trợ giúp, thím hai nói:
- Miên Miên, chị con học nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp, chúng ta không có ý đòi tiền, chúng ta chỉ là mượn...
Chú út có hai đứa con trai, đều là học sinh tiểu học, thím út là một phụ nữ thời thượng, chú út hút thuốc buồn bả nói:
Chúng ta chỉ tới giúp vui, nhưng anh cả anh cũng biết, công ty em có một hạng mục muốn làm, định là để Miên Miên nói Chương thị cho em một cơ hội, nếu cơ hội đã không còn, có thể cho em mượn ít tiền chi tiêu, dù sao một cô gái còn trẻ như vậy cầm nhiều tiền cũng vô ích!
Chúng tôi không có tiền!
Mẹ Đường chờ những người này nói xong liền trầm mặc, Đường Miên Miên bị Đường Thực Thụ lôi vào phòng, quay đầu nhìn họ hàng cười lạnh một tiếng, đóng cửa lại, Đường Miên Miên dựa vào cửa nghe náo động bên ngoài.
Ôi, em dâu ba, em làm người không có phúc hậu! Em gạt người, không muốn cho mượn đúng không, sao phải gạt chúng tôi là không có tiền?
Đúng vậy, em dâu ba, tại sao lại nói như vậy... Chúng ta cũng chỉ vay tiền, cũng không phải chìa tay xin tiền em!
Chị ba, sao chị lại như vậy? Trước đây Miên Miên nhà các người kết hôn anh chị sửa sang nhà cửa chính là em Tư cho anh chị mượn tiền!
Những tiền kia chúng ta vẫn còn! Còn có, Miên Miên nhà chúng ta và Chương gia hiện không có quan hệ tiền bạc, ly hôn là chuyện của bọn họ, có tiền hay không đều không có liên quan tới mọi người, cho dù một phân tiền Miên Miên cũng không thèm không cần ai nhớ tới!
Chị ba, chị nói lời này đúng là...
Em dâu ba, tại sao em lại nói như vậy? Chúng ta là người một nhà sao lại bày ra khuôn mặt như vậy?
Mẹ
Đường Miên Miên biết mình không chỉ làm cho gia đình bị hàng xóm khinh thường, cha mẹ đau lòng, lo lắng còn bị họ hàng không hiểu rồi làm ầm ĩ.
Nghe lời, chúng ta sẽ gọi điện cho con. Con nghe lời, một mình phải cẩn thận, đây là thẻ ngân hàng, bên trong có mấy vạn, tuy không nhiều, nhưng con cứ cầm trước.
Mẹ con không thể...
Đường Miên Miên cầm thẻ trả lại cho mẹ Đường, mẹ Đường lại cố chấp nhét lại vào túi áo cô, sau đó xoay người đóng cửa lại, cuối cùng nhìn Đường Miên Miên thở dài một hơi.
- Mọi người không trách con, chỉ cần con tốt là được, ba mẹ mãi mãi yêu con.
Đường Miên Miên gật đầu rơi lệ, nhìn cửa chính lung lay sắp đổ trước mặt, khóc không thành tiếng.
-----------
Dịch: Nguyệt
Biên tập: Anna
Team: An Thần Hoàn
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/4
**
209
4
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
