Chương 5 - Gặp mặt
~ Từ nay về sau, con chính là Lý Vân Kiệt , đuoẹc không ?
Lý Nguyệt hỏi ý kiến hắn.
- Dạ được !
Nàng xoa đầu Vân Kiệt :" Ngoan lắm ! Đi, ta đưa con về nhà, nhìn xem các chị con ! "
- Vâng.
~ Cứ tự nhiên đi nhé, mấy đứa nó hẳn sẽ rất thích con.
Lý Nguyệt ôm hắn, cả người lướt đi trong gió mà trở về nhà.
Lý gia ,...
~ 3 đứa làm sao mà nhìn mẹ lạ vậy ? Chỉ là mẹ nhận nuôi 1 bảo bối thôi mà ?
~ Khụ,đó không phải chuyện đáng quan tâm...
Người chị cả Bích Thủy ho khan, chị em sinh đôi Ngọc Vân và Ngọc Vũ cũng gật đầu phụ họa.
Đâu phải tự dưng Lý Nguyệt bị gọi là yêu nữ, tiếng xấu trên người, nhưng cũng vì thế mà không ai dám phạm tới Lý gia, cũng chẳng dám nhắm tới nàng, trừ những kẻ có sở thích đặc biệt.
~ Con chỉ muốn chắc rằng mẹ sẽ không coi em ấy như 1 món đồ chơi mà thôi !
Bích Thủy thở dài. Lý Nguyệt không có mấy hảo cảm với nam nhân, hoặc là đồ chơi, hoặc là cái xác chết. Những kẻ phạm phải nàng thường chết rất khó coi.
~ Tất nhiên, bảo bối làm sao là đồ chơi được...Các con làm mẹ đau lòng ah....
Lý Nguyệt vuốt ve Vân Kiệt ngây thơ.
~ Được rồi, giới thiệu với mấy đứa vậy thôi...ta đưa bảo bối đi nghỉ ngơi...
3 người chỉ còn biết nhìn nhau thở dài. Muốn xóa ác cảm trong lòng mẹ thật khó, chỉ mong điều kì tích xảy ra mà thôi.
Phòng của Lý Nguyệt cũng thật lộng lẫy, cầm , kì , thi , họa như đều có đủ. Lý Nguyệt chính là 1 người tài năng như vậy. Nhưng cũng chính vì tài năng như thế, nó khiến nàng trở lên thế này đây.
~ Mẹ đáng sợ chứ ?
Lý Nguyệt nhận ra câu hỏi của mình có phần ngu ngốc, chỉ là Vân Kiệt vẫn chăm chú nhìn nàng.
- Người...rất tuyệt !
~ Ah,...ừ, con cũng rất tuyệt !
Nàng rất ưa thích Vân Kiệt, ngay từ khi nhìn thấy hắn. Cũng một phần những câu trả lời và tình cảnh của hắn. Đâu có mấy ai tự nhận mình hèn kém ? Dù thế nào người ta vẫn luôn tự nhận mình cao sang, bằng một cách nào đó, dùng những từ ngữ hoa mĩ để mê hoặc người khác.
Bồn nước ấm được rải hoa, Lý Nguyệt tự nhiên rũ bỏ lớp y phục trên người, thân thể quyến rũ trần trụi trước mắt hắn, nàng cũng gỡ bỏ y phục trên người hắn, liếc nhìn tiểu bảo bối mà khẽ cười.
~ Có lẽ con cần lớn hơn chút ,để tiểu bảo bối có thể tương xứng với một thân thể hoàn mĩ...
Lý Nguyệt không ngại ngùng ôm lấy Vân Kiệt, tiến vào bồn nước ngâm mình.
Hắn trong lòng rúng động, dù sao tâm hồn hơn ba chục tuổi rồi, đâu phải thằng nhóc mới có tí tuổi đầu. Nói nàng là dâm nữ cũng chẳng sai, nhưng hắn thích ! Bởi nàng nhận hắn làm con. Chỉ vậy là đủ rồi.
~ Giờ thì con biết vì sao ta lại là yêu nữ rồi đấy !
- Con không biết.
Vân Kiệt ngắt đúng mạch cảm xúc của nàng khiến Lý Nguyệt bật cười.
~ Bảo bối , nếu có người nói với con, mẹ là người xấu hay thóa mạ gì, cũng kệ bọn họ đi. Mẹ chính là vậy đấy !
- Không thích !
~ Hửm, vì sao không thích ?
Lý Nguyệt hứng thú hỏi lại.
- Người là mẹ con, thế nên tên nào dám thóa mạ người, con sẽ gi...đánh hắn.
Lý Nguyệt có hơi giật mình. Ẩn sâu trong hắn có một luồng sát khí lạnh lẽo, ngữ điệu vừa rồi chính xác thì là ' con sẽ giết hắn ' .
~ Ừm...cảm ơn bảo bối nhiều...Ừm, con có thể kể cho mẹ nghe chuyện gì xảy ra với con được không ?
Nàng để hắn ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm ấp lấy Vân Kiệt.
Gương mặt thoáng buồn, gật đầu đồng ý.
Và tất nhiên thì hắn kể chuyện từ khi tới thế giới này thôi, tất nhiên phải thêm mắm dặm muối một chút, nhưng sự khốc liệt ấy đều là thực.
Chính Lý Nguyệt cũng không thể tin nổi 1 đứa trẻ có thể tồn tại được bên trong hầm ngục, thế nên sát khí kia cũng có thể biết từ đâu mà ra. Giết hoặc bị giết, phương thức tồn tại khốc liệt bên trong hầm ngục.Ngay cả 1 người trưởng thành cũng thấy hầm ngục đáng sợ chứ đừng nói 1 đứa trẻ.
Mùi hương quyến rũ trên cơ thể nàng liên tục phả vào mũi khiến hắn cũng khó lòng kìm nến mãi được, bàn tay ôm lấy cặp vú sữa đồ sộ của nàng.
~ Cũng nên nghỉ ngơi thôi...
Lý Nguyệt bế hắn ra ngoài, luồng gió thổi qua, sấy khô cả 2 người, Lý Nguyệt lấy khăn áo quấn lên cho hắn, nàng cũng choàng 1 chiếc khăn rồi ôm lấy Vân Kiệt về giường.
~ Có vẻ con thích chúng nhỉ ?
Lý Nguyệt khẽ cười, Vân Kiệt vân vê đầu vú nàng say sưa. Hắn giật mình, e dè.Lý Nguyệt cũng không có nghĩ nhiều như vậy :" Con thích làm gì thì cứ làm thôi, mẹ sẽ ủng hộ con "
Vân Kiệt ngước lên nhìn nàng, Lý Nguyệt xoa đầu, chỉnh trang lại mái tóc rối cho Vân Kiệt.
Vân Kiệt ôm lấy nàng , vục đầu vào ngực nàng dụi dụi, hơn nữa , họa mi ' vô tình ' đụng phải tiểu cốc.
~ Ưm...
- Con có thể giúp gì cho mẹ không ?
Nhìn Vân Kiệt ' ngây thơ ' như vậy khiến nàng không khỏi kìm lòng.
~ Đợi con lớn thêm chút thì được, nếu không mấy nha đầu kia lại phàn nàn mẹ nữa mất.
- Vâng.
Vân Kiệt ' ngây thơ ' lại vục đầu xuống ngực nàng, mà họa mi cũng vô tình chui sâu vào giữa hai đùi nàng.
~ Bảo bối thật là...
Lý Nguyệt nhẹ vuốt ve lưng hắn, Vân Kiệt ngủ đi lúc nào không hay , vẫn luôn là ôm chặt với nàng như sợ nàng chạy mất vậy.
Lý Nguyệt cười khổ, bảo bối đáng yêu khiến nàng không lỡ, xem ra nàng mới là người khó khăn ah.
Lý Nguyệt hơi nhích người kê gối cao lên một chút rồi dựa vào, nhìn Vân Kiệt yên bình nằm trong lòng, có chút hạnh phúc, ấm áp lạ thường.
Bên dưới cũng ướt đẫm cả tấm khăn rồi.
Vân Kiệt biết chứ, hắn thầm ăn mừng chiến thắng đầu tiên ah. Một giấc ngủ tuyệt vời.
Bích Thủy, Ngọc Vân, Ngọc Vũ vô cùng bất ngờ . Vân Kiệt vô cùng ổn, mà người không ổn là Lý Nguyệt thì đúng hơn.
Các nàng khẽ cười.
~ Mẹ mệt mỏi rồi, người nên ăn nhiều một chút !
Bích Thủy nhìn nàng, nhẹ cười.
Vân Kiệt cũng phụ họa thêm :" Mẹ ăn nhiều một chút !"
~ Ừm...
Lý Nguyệt gật gù, xoa đầu hắn.
~ Mấy đứa đến Ma Pháp Viện thì đưa Vân Kiệt đi cùng, người nhà chúng ta không thể bị bắt nạt.
~ Vâng !
3 nàng nghiễm nhiên một trong những người top đầu lớp tinh anh, lại thêm nhan sắc yêu nghiệt càng là nổi bật hơn nữa.
- Như vậy sẽ không sao chứ ?
~ Sẽ không sao đâu, em yên tâm !
Ngọc Vũ cười, nhìn Vân Kiệt như vậy, cũng thực đáng để cưng chiều.
~ Rảnh rỗi thì mẹ sẽ tới thăm con...
- Vâng...
Bích Thủy, Ngọc Vân , Ngọc Vũ cũng đi chuẩn bị một chút trước khi lên đường.
- Mẹ...
~ Hửm..ưm...
Lý Nguyệt hơi cúi người ngang tầm Vân Kiệt, một nụ hôn từ hắn khiến nàng bất ngờ.
- Nó có thể giúp ích cho mẹ chứ ?
Vân Kiệt ' ngây ngô ' hỏi. Lý Nguyệt liền gật đầu, không khỏi tham lam hơn chút, chủ động hôn lại Vân Kiệt.
Hắn có thể cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của nàng khuấy đảo, cuốn lấy lưỡi hắn. Vân Kiệt thỏa mãn tận hưởng, đợi khi nàng buông ra mới thôi, ngập tràn hâm mộ nhìn nàng.
~ Khụ, mẹ xin lỗi vì hơi quá đà...
- Không, cảm ơn mẹ, thật tuyệt lắm !
Lý Nguyệt nhẹ xoa đầu hắn, mỉm cười, dư vị vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi khiến nàng thỏa mãn , cảm giác gánh nặng như được trút bỏ. Nhìn Vân Kiệt vui mà lòng nàng cũng thật dễ chịu. Thật lạ thường, có lẽ chỉ có Vân Kiệt mới có thể cho nàng cảm giác này, những kẻ khác thì đều là cái xác chết rồi.
~ Đi học vui vẻ !
Lý Nguyệt hôn lên trán Vân Kiệt.
Hắn được Bích Thủy ôm lấy, quay lại nhìn nàng vẫy tay chào.
- Tạm biệt mẹ yêu !
Vân Kiệt đi rồi, trong lòng nàng vẫn vui sướng khác lạ, đến chính nàng cũng chẳng biết tại sao. Nàng cũng chẳng để ý những hành động của hắn. Muốn một đứa trẻ sống trong hầm ngục bình thường sao ? Đó chính là điều không thể, nàng thấy ưa thích Vân Kiệt, cũng cảm thương đứa trẻ,muốn trao cho nó tình cảm của mình mà thôi. Mà nàng cũng chẳng mấy khi quan tâm chuyện người ta nói gì, cứ mặc kệ đi, trừ khi nó làm tổn hại đến các con nàng.
Còn Vân Kiệt, hắn có một chút lo lắng, nhưng có vẻ 3 chị gái rất đón nhận hắn đây. Thật là ngoài dự tính mà.
Huyền Vi đã đứng chờ sẵn ở cổng, ngay khi xe ngựa vừa dừng lại.
~ Ồ, xem ra không thể giữ em lại rồi, đừng để vợ tương lai mình chờ như thế chứ ?
Các nàng trêu chọc, các nàng cũng rõ thân phận của Huyền Vi nên cũng giữ khoảng cách một chút, dù sao thì sẽ gặp riêng nên bây giờ bớt tạo nổi bật cho nàng là được.
Hắn bước xuống xe ngựa, Huyền Vi liền ôm lấy hắn.
- Được rồi, rất nhiều người nhìn em đó.
Hắn khẽ nhắc nhở, Huyền Vi buông tay, hắn mới thấy gương mặt nàng đỏ bừng.
Hôn lên tay nàng , hắn cũng nắm lấy nó.
- Chúng ta đi vào chứ ?
Huyền Vi khẽ gật.
- Zô, em gái bé bỏng, không ngờ lại gặp em ở đây, có thể giới thiệu với anh một chút được không ?
Nam thiếu quần là áo lụa , phong thái vương giả thể hiện rõ ràng .
~ Dương Thiên, anh nên biến khuất mắt tôi thì hơn !
- Haha...em gái à, gọi thẳng tên anh như vậy không có tốt đâu ?
- 20 tuổi đầu rồi mà còn trêu chọc em gái cũng không có tốt đâu ?
1 tên nam thiếu trái ôm phải ấp 2 cô gái cũng đi lại gần, mà Huyền Vi mừng rỡ khác hẳn.
~ Anh tư...
Người kia liếc xéo, hừ nhẹ quay người rời đi.
- Vậy đây là nhân vật trong thư mẹ nói sao ?
Huyền Vi gật đầu.
- Haha...giỏi lắm ! Không ngờ em còn kiếm được bạn đời rồi, chỉ tội nghiệp cho anh đến giờ vẫn chẳng có mảnh tình nào vắt vai !
Thiếu niên cười cợt, Huyền Vi lườm nguýt một cái.
~ Thật không ? Chứ không phải thư từ với một cô công chúa nước nào đó hả ?
- Ặc, ai nói với em thế ?
~ Mẹ chứ ai !
- Khụ...mẹ không nên đùa như thế ....
~ Phải vậy không ?
- Ạch... Có phải bông hoa bé bỏng của anh nên nở rộ rồi không ?
Nam thiếu mau chóng đổi chủ đề.
- Ừm, anh cũng xem em thể hiện lắm đấy.
Bất thình lình 1 giọng nói phía sau vang lên .
~ Anh hai !
- Anh cả không tới được, chút nữa Diệp Thất tới.
~ Cả anh bảy nữa sao ?
- Tất nhiên rồi, cành vàng lá ngọc của mẹ có người thương tất nhiên ai chả muốn nhìn ?Cũng không thể tránh khỏi...
Lại nói Dương gia hoàng thất có 7 vị hoàng tử 1 vị công chúa.
Có thể chia thành 4 phe thế này : Tinh Quân ( anh cả ) , Huyền Từ ( anh hai ) , Thiên Sơn ( anh tư ), Diệp Thất ( anh bảy ) . 4 người cùng không có ý gì lắm với vương vị .Cũng có thể nói đây chính là những người Huyền Vi tin tưởng hơn cả.
Dương Thiên ( anh ba )
Dương Tiêu ( anh năm )
Dương Huy ( anh sáu )
3 người ,mỗi người đều có suy nghĩ dành lấy ngai vị, cũng vì thế mà cũng bị các anh Huyền Vi tin tưởng phản đối.
Hắn cũng biết được Huyền Từ , Diệp Thất đính hôn với Ngọc Vân, Ngọc Vũ, chị cả Bích Thủy thì bị những người Dương Thiên, Dương Tiêu , Dương Huy nhìn chằm chằm. Lý Nguyệt lấy lí do nàng là trưởng nữ, cần phải quản thúc chuyện trong nhà nên chưa có ý định hôn nhân.Nhưng sợ rằng cái lí do này cũng sẽ không trì hoãn được bao nhiêu thời gian.
Vân Kiệt thực sự không muốn vướng vào vụ sự hoàng thất, hắn vẫn nên là im lặng thì hơn.
Không nghĩ tới hội nhóm những người này còn có cả Ngọc Vân , Ngọc Vũ.
- Hửm...Bích Thủy, chị không vào sao ?
~ Có lẽ chị không nên tham gia vào việc nhà người khác.
Nàng tiến lại chỗ Vân Kiệt.
~ Có muốn đổi lớp không ? Chị sẽ giúp được đấy ?
- Ưm, không, em không thích nổi bật, muốn được mọi người bảo bọc cơ !
Vân Kiệt khẽ cười, Bích Thủy xoa đầu hắn, khẽ gật.
~ Vậy em muốn ra ngoài chơi không ?
- Ah, còn có thể ra ngoài sao ?
~ Một số ưu đãi và đặc quyền đấy.
Vân Kiệt gật đầu.
Bích Thủy nói với kị sĩ gì đó rồi dẫn Vân Kiệt rời học viện, chạy ra ngoài.
~ Tuy không náo nhiệt bằng vương đô, nhưng cũng còn vui hơn ở trong đó !
Bích Thủy nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, chớp mắt đã biết 2 người cần đi đâu rồi.
15
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
