Chương 2 - Bao nuôi
Vô Danh ngồi dựa vào hòn non bộ ẩn nấp, trên vai còn có vết thương. Hắn căn bản là không thoát ra được khỏi chỗ này, chạy đi chạy lại lại vòng về chỗ cũ. Chạy cả ngày trời cũng có chút thấm mệt rồi, mà những viên đá pha lê đủ màu cũng bị hắn ném đi để tìm đường thoát mà cũng không song.
Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, quả thực chẳng dễ dàng, hắn mạnh nhưng mà bọn họ đông !
Tứ phía vây công thì chống làm sao nổi !
Trời cũng nhá nhem tối, cơ mà, đứng trước mặt hắn bây giờ lại là nữ nhân gặp hồi sáng.
~ Suỵt !
Nàng ra hiệu, hắn vẫn là hết sức cảnh giác nhìn người ta.Nàng vẫn mặc kệ, dìu hắn đứng dậy. Vô Danh cũng không nói , để nàng dìu đi.
Cánh cửa mở ra, phả vào mũi hắn một mùi hương dịu nhẹ, hẳn là phòng của nàng ta vì trên người cũng có mùi như vậy.
~ Được rồi, chỉ cần ngươi tạm thời không ra ngoài thì sẽ không gặp vấn đề gì.
Vô Danh lột lớp áo da xuống, vết thương rỉ máu trên vai kéo xuống sau lưng , hắn xé lấy 1 miếng vải, áp lên thấm máu, gương mặt hơi nhíu một chút. Cái chuyện này hắn thấy cũng quen rồi.
~ Để ta làm cho ...
Thấy Vô Danh cũng không nói gì , nàng ta lấy khăn ẩm lau sạch vết máu, lấy thuốc băng lại cẩn thận.
~ Sao lúc đó ngươi không bắt ta làm con tin ?
Lại nhìn Vô Danh, khuôn mặt tuấn tú , mái tóc bạch kim có phần rối xù , ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
- Ngươi...không phải kẻ địch.
~ Vậy sao...
Nàng nhận được câu trả lời, có phần im lặng. Hắn cũng nhìn nhận người này, nàng ta rất đẹp, không khoa trương mà lộng lẫy, một vẻ đẹp cao quý, mái tóc đen tuôn dài, thả sau lưng.
Bộ ngực có vẻ đang độ nảy nở , rất có dáng dấp mĩ nhân khuynh thành.
~ Ta là Dương Huyền Vi, ngươi có thể gọi là Huyền Vi thôi cũng được.
- Trần Vô Danh.
Hắn đáp lại.
- Này, Huyền Vi, ngươi bao nhiêu tuổi thế ?
~ 12 !
Hắn chút nữa rớt tim ra ngoài. Vốn chỉ tính hỏi xem tuổi của nàng, vì có vẻ 2 người ngang ngang tuổi nhau, hắn cũng tự suy đoán tuổi của mình, có lẽ là 13, 14 gì đó.
Chỉ là không nghĩ 12 tuổi phát dục tới mức độ này...
- Ngươi là công chúa sao ?
Vô Danh hỏi.
Nàng ta cũng gật đầu. Bảo sao lại có nhiều lính như thế.
- Ngươi bị giám sát sao ?
~ Rõ ràng như vậy ?
- Người hầu còn chẳng thấy đâu, lính không nghe lời, ngươi cũng e dè như vậy, không bị giám sát quản thúc thì là gì ?
~ Kì nghỉ của ta đấy...
Nàng ta khẽ cười, có chút chua chát.
- Cho ngươi cái này !
Vô Danh đưa cho nàng ta vài mẩu pha lê còn sót.
~ Ma Tinh ? Ngươi từ đâu mà có ?
- Thì đánh quái ,tiện tay nhặt mà thôi ?
Ma vật có ma tinh thường có dễ dàng đánh giết như vậy ? Huyền Vi nhìn hắn như muốn ngốc, và còn sốc hơn.
- Nếu còn ' hành lí ' thì có thể cho ngươi nhiều hơn rồi.
~ Vậy là ngươi từ trong các hầm ngục thoát ra sao ?
- Hầm ngục ? Là cái gì vậy ?
~ Hầm Ngục là một thế giới với kích thước lớn nhỏ khác nhau nơi tồn tại các ma thú mạnh mẽ mà người thường khó có thể chống lại. Nếu có thể hạ con boss thì nó sẽ đóng lại, tất nhiên thì quái thú, ma vật trong hầm ngục cũng sẽ tràn ra phá hoại xung quanh.
- Hóa ra hầm ngục là vậy à !
Vô Danh thở dài
Huyền Vi cũng chẳng biết nói gì khi nghe chuyện từ lúc hắn bắt đầu thoát ra.
~ Cũng chẳng thể trách ngươi được...
Nàng thở dài. Ở cái nơi này, mỗi ngày dù có chết trăm người cũng là chuyện bình thường, đôi khi còn phải không biết, không nhìn thấy.
~ Ngươi...có thể làm chồng ta được chứ ?
Huyền Vi hỏi, gương mặt đỏ bừng, dùng hết can đảm nói ra.
- Sao lại như vậy ?
Mặc dù thích bỏ mẹ ra, nhưng hắn vẫn muốn biết lí do.
~ Sớm thôi, ta cũng sẽ bị gán ghép với 1 ai đó, của 1 người nào đó trong phe của những người anh, bọn họ muốn lợi dụng sự ủng hộ của ta, mà gián tiếp là của phụ hoàng, củng cố vương vị tương lai.
Hắn nhìn nàng, chuyện này cũng đã nghĩ tới kĩ như vậy, có vẻ nó đi quâ tuổi của nàng rồi ah.
- Ừm...được...nhưng ta muốn hỏi 1 câu : " Vì sao lại chọn ta "
~ Ừm...vì sao ư...có lẽ là do khi đó ngươi đã không tổn thương ta. Hơn nữa, thà rằng tự mình chọn, dù có sai vẫn hơn là bị sắp đặt à ?
- Lại đây.
Huyền Vi cũng lại gần hắn, Vô Danh không nhiều lời ôm lấy nàng.
- Thả lỏng đi...
~ Ừm ...
Huyền Vi dựa vào ngực hắn, ngồi trong lòng Vô Danh, để hắn ôm lấy eo mình.
Nàng tỉnh dậy, Vô Danh vẫn dáng ngồi như vậy ôm lấy nàng. Gương mặt đỏ bừng, có điều nàng thích cảm giác như vậy.
Vô Danh cũng đã tỉnh giâc từ lâu, thấy Huyền Vi hành động như vậy , trong lòng mừng thầm. Hắn không cần cái gì cao siêu cả, ở một thế giới mà hắn không biết, không hiểu, tồn tại được chính là một điều xa xỉ. Huyền Vi như một manh chiếu quá tốt cho kẻ đang buồn ngủ như hắn.
Huyền Vi theo chỉ dẫn tới chỗ tìm hành trang mà Vô Danh ' gửi nhờ ' không khỏi kinh ngạc, có điều, cũng chỉ là kinh ngạc trong thoáng chốc, nàng khẽ mỉm cười, thu lấy chúng vào trong một chiếc nhẫn.
~ Dùng ma lực truyền vào chiếc nhẫn.
Huyền Vi hướng dẫn, hắn cũng gật đầu, thử làm theo.
Vô Danh thử lấy ra cất vào mấy lần, vẫn là tiện hơn rất nhiều so với bọc hành trang to tổ chảng kia rất nhiều.
~ Vô Danh...cùng ta tới Ma Pháp Viện chứ ?
- Ừm, theo ý em đi...
Huyền Vi thoáng hồng, gật đầu, nàng viết một phong thư, thủy ma pháp tạo thành 1 con chim nước truyền đi phong thư của nàng.
~ Ưm...em đã gửi 1 phong thư cho mẹ, người sẽ sắp xếp , sắp tới chúng ta tới Ma Pháp Viện, sẽ mất khoảng 2 tuần đi đường.
- Cảm ơn em.
Vô Danh khẽ gật đầu. Huyền Vi đã giúp hắn 1 bước tìm hiểu thế giới này rồi ah.
~ Còn một chuyện nữa....
Huyền Vi có vẻ khó nói.
- Có chuyện gì sao ?
~ Ưm...đưa anh ra khỏi đây...ưm...cần là..cải trang một chút .
Hóa ra Huyền Vi định cải trang hắn thành binh lính bình thường, như vậy sẽ dễ dàng đi ra hơn.
Mà nàng lo ngại chính là hắn sẽ suy nghĩ thế nào.
Vô Danh bật cười, hẳn là thế giới này coi trọng tôn nghiêm lắm sao ? Hắn không chắc, và hắn cũng không quan tâm nó lắm. Tôn nghiêm của hắn đã biến mất khi chẳng còn người thân hay bạn bè bên cạnh nữa rồi.
- Cũng chỉ là cải trang thôi mà, mà dù sao anh cũng được em bao nuôi đây .
Huyền Vi kinh ngạc, hắn nói ra không chút e dè gì cả.
Vô Danh xoa đầu nàng .
- Đừng nghĩ nhiều như vậy...
Huyền Vi khẽ gật đầu, nàng tìm kiếm một bộ trang phục khác cho hắn mặc vào.
Lại thêm Huyền Vi ' bảo kê ' , hắn dễ dàng trà trộn vào đội binh lính phục vụ cho Huyền Vi.
Thông báo khởi hành từ Huyền Vi cũng được phát ra , để người người tấp nập chuẩn bị.
Thân phận công chúa có khác.
Chỉ trong nửa ngày, mọi thứ đã được thu xếp hết thảy, nếu muốn thì có thể xuất phát ngay được.
Đội hộ tống của Huyền Vi lên tới cả ngàn quân, chưa kể tới cả trăm người hầu. Không phải tự dưng nó phô trương như vậy, luôn có tai mắt nhìn vào, vậy nên đây cũng tính là 1 cách phô trương thanh thế, sức mạnh với những nước khác.
Hắn được cấp 1 con ngựa, 1 chân trong đội thân vệ hộ tống, ít ra cũng chẳng phải cuốc bộ, đến lúc nghỉ ngơi thì Huyền Vi gọi hắn cùng ăn. Có thể nói là đãi ngộ quá tốt cho 1 ' tên lính '.
Huyền Vi lại yên giấc trong lòng hắn.
Vô Danh hôn nhẹ lên trán Huyền Vi, cô nàng cư nhiên cứ thế mà tin tưởng hắn.
Không gian tĩnh lặng, bên ngoài sương mù buông xuống khá dày đặc.
Vô Danh ôm lấy Huyền Vi trong lòng, lấy chăn ấm đắp lên cho nàng.
Mũi kiếm sáng loáng phi vào, Vô Danh xoay người, lôi điện mạnh mẽ phóng ra, đánh bật tên sát thủ văng ra ngoài ,chết ngay tại chỗ.
~ Có chuyện gì vậy...
Huyền Vi mơ màng đi ra khỏi trướng.
- Có sát thủ.
Huyền Vi bừng tỉnh, nhưng không có gì là bất ngờ cả.
~ Chết rồi ?
Nàng nhìn qua, trên bụng bị đục một lỗ lớn , khét lẹt mùi thịt cháy xém .
- Ừ...
Vô Danh hơi ngây ra. Có lẽ đánh giết với ma vật khiến hắn không có cảm xúc với nhưng thứ đe dọa tính mạng mình. Ngay bây giờ hắn cũng không có cảm giác tội lỗi gì.
~ Cảm ơn anh !
Huyền Vi khẽ nói.
~ Nếu sát thủ không chết, thì là em đã chết rồi...
Vô Danh nhắm mắt, thở dài, hơi lắc đầu.
- Được rồi, chú ý cẩn thận một chút.
Vô Danh nhắc nhở, những người khác cũng đã sắp vây kín rồi, tạm thời 2 người nên giữ khoảng cách chút ít.
Huyền Vi nhìn hắn, nhỏe cười.
~ Các ngươi dọn dẹp cái xác đi...
Nàng ra lệnh.
Vô Danh luôn bí mật ở xung quanh trướng của Huyền Vi, cũng chính vì thế mà hắn mới phát hiện ra thêm 1 tên khả nghi.
Lần này thì hắn làm chủ lôi điện tốt hơn, chỉ đánh tên này tê liệt đến ngất đi, cũng may là chưa chết.
Sau đó tới Ma Pháp Viện thì không còn chuyện gì xảy ra nữa, Huyền Vi cũng rũ bỏ cải trang cho hắn, trang phục chọn nhất định phải nổi bật, lộng lẫy !
Cơ mà hắn chỉ cần trang phục bình thường, vừa vặn mà thoải mái là đủ rồi.
Huyền Vi miễn cưỡng chọn cho hắn một bộ trang phục vừa ý. Đầu tóc cũng cắt tỉa gọn gàng trở lại, nhìn hắn cũng rất có phong thái đó chứ !
~ Mẹ...
Vị hoàng phi đứng chờ ở cổng Ma Pháp Viện cũng nhìn qua hắn. Vô Danh hơi cúi đầu chào.
Nàng ta chỉ khẽ mỉm cười , mà thân nữ vệ thì có vẻ không hề vừa mắt.
~ Quỳ xuống !
Hắn nhìn Huyền Vi một chút, lại nhìn qua nàng ta, cũng quỳ xuống 1 chân mà ngước nhìn.
~ Hỗn xược !
Ma lực đơn thuần ép lên người Vô Danh.
- Không có việc của ngươi !
Vô Danh trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn nữ vệ, dọa nàng ta thót tim, trái tim như trong phút chốc đã ngừng đập ,khiến nàng ta thở dốc không thôi.
~ Vậy đây là người con chọn sao ?
Đối mặt mẹ hỏi, Huyền Vi khẽ gật đầu. Nàng ta nhìn qua Vô Danh vẫn bảo trì tư thế như vậy, liền đỡ hắn đứng dậy.
~ Không biết cả 2 đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ mong con gái ta được hạnh phúc. Vì nó, ta có thể làm tất cả !
- Con đã hiểu !
Vô Danh cúi đầu.
Nàng ta mỉm cười, khẽ gật đầu.
~ Có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.
- Vâng !
~ Vậy ta đi trước, mọi chuyện sắp xếp cho 2 đứa đã xong.
~ Cảm ơn mẹ !
2 người đồng thanh đáp.
~ Fu fu... Có vẻ 2 đứa hợp nhau hơn là ta nghĩ đấy...
Nàng ta cùng hầu cận rời đi.
~ Hoàng phi, chẳng lẽ người chấp nhận kẻ đó....
~ Con gái ta có mắt nhìn tốt hơn ta đấy, mặc dù
...nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ tốt, ngươi có biết, nó nhìn xem Huyền Vi trước khi nhìn ta không ? Có lẽ nhận được sự tôn kính là vì mẹ vợ, chứ không phải thân phận hoàng phi đâu !
22
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
