ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29 - Lời đồn lại nổi lên: Có hai giây, chỉ có hai giây thôi

Từ khi video Cố Nhị tự tay cắt ghép truyền lên mạng, cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rốt cục ấm lại.

Cố Đại gọi điện về cũng không còn là mắng chửi nữa.

Chỉ là Cố Đại thuận miệng hỏi một câu: “Con gấu ngốc xuất hiện chớp nhoáng trong video là em gái à?”

Cái giề, cái anh cả này ăn nói kiểu gì vậy, cái gì mà “con gấu ngốc”?

Đó chính là gấu Kumamon!

Vả lại ngày đó em gái rõ ràng ăn mặc trông rất đáng yêu!

Đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc một chiếc hoodie hình Kumamon màu trắng, quần sooc trắng, giày cũng màu trắng, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu, ngốc chỗ nào?

Cố Nhị gào thét trong lòng, thế nhưng không dám gào vào mặt Cố Đại, chỉ dám cúi đầu xem đi xem lại video.

“Em nhớ là em gái chỉ xuất hiện có hai giây, hơn nữa còn chỉ là bóng lưng thôi, thật sự là quá đáng yêu, không nỡ cắt đi.”

Ai, có một cô em gái đáng yêu như vậy, thật sự rất muốn công bố cho toàn thế giới đều biết!

Nhưng vì bảo vệ em gái, cho nên không thể tiết lộ thân phận của cô trước mặt công chúng.

Nghĩ mà đau lòng, Cố Nhị quyết định, lát nữa lại xem một lượt video cảnh em gái tập bài quyền mà mình tư tàng, để xoa dịu nỗi đau chỉ mình ta biết.

“Tình huống của em gái có chút đặc biệt, tạm thời đừng để con bé bại lộ trước mặt công chúng.” Cố Đại căn dặn.

“Vầng, em biết rồi.”

Cố Nhị tán đồng với ý kiến của anh cả, trong lòng lại suy nghĩ, hai giây, hẳn là không ai phát hiện cái đi?

Mà đoạn video này đã truyền ra, nếu như đột nhiên xóa bỏ, chỉ sợ công chúng lại bắt đầu ngờ vực ông cụ lại xảy ra vấn đề, sau đó lại càng có nhiều lời đồn hơn nữa.

...

Nhưng mà luôn có chút dân mạng mắt sáng như hỏa nhãn kim tinh, giỏi về quan sát chi tiết.

Đừng nói hai giây, cho dù là một giây, đều có người cap màn hình rõ ràng!

Một ngày sau, hot search “Ông cụ Cố khỏe mạnh” vừa mới tụt xuống, thì đã có hot search “Ông cụ Cố và cô gái trẻ cùng đi dạo” lên sàn.

Cố Nhị lâm thời kiêm chức tổng giám đốc Cố thị, vốn dĩ đang đau đầu sau khi nghe báo cáo công việc hôm qua, đang chuẩn bị xem điện thoại thả lỏng đầu óc một chút, ai ngờ tin tức này bắn ra, bộ não của anh ta lập tức chết máy.

Cái gì mà đi dạo cùng cô gái trẻ!

Bình luận bên dưới từng cái từng cái đều viết rất khó nghe, cái nào cũng rất bẩn tưởi!

Thế mà còn nói cái gì mà “trâu già gặm cỏ non”!

Thật là, vốn dĩ Cố Nhị là một mỹ nam tử văn nhã, hiện tại anh ta tức giận đến mức ước được quăng lưới bắt hết đám giang cư mận não tàn kia lại, đánh cho một trận!

Một giây sau điện thoại của anh ta rung lên, đã có người nhanh tay hơn anh ta một bước, dự định cách màn hình đánh cho anh ta một trận!

“Thằng nhóc con, đầu mày để dưới cạp quần à? Trong vòng một ngày, nếu là không giải quyết chuyện này, mày có tin là ông đây đánh gãy chân của mày không hả thằng kia!”

Cố Nhị nhanh tay giơ điện thoại di động ra xa, thật sự, từ khi sức khỏe của ông cụ bình phục, sức lực mắng chửi người khác cũng tăng trưởng theo.

Đã nhiều năm rồi anh ta chưa được nghe thấy tiếng mắng chửi khí thế như vậy.

“Vâng ạ… Ông nội, cháu đi làm ngay! Ông tuyệt đối đừng để em gái xem điện thoại!”

Nghĩ đến cô em gái ngây thơ nhà mình, nếu để cô những ý nghĩ xấu xa của cư dân mạng, chắc hắn cô hẳn sẽ rất buồn đi?

Liệu sau đó cô sẽ có tâm trạng xa cách tránh tiếp xúc với ông ngoại và các anh trai hay không?

Bên này ông nội vừa mới cúp máy, thì bên kia điện thoại của anh cả cũng tới.

Trong dự liệu, anh cả cũng cho anh ta hạn chót, thậm chí còn kinh khủng hơn ông cụ, lại còn nói muốn trong vòng nửa ngày!

Mẹ, một người, hai người đều không coi mình là người thân mà!

Cố Nhị sắp khóc rồi, tại sao lúc ấy anh ta lại không ngăn chặn “tư tưởng kỳ lạ” của mình chứ!

Chỉ hai giây, chỉ có hai giây thôi!

Cố Nhị bên kia nước sôi lửa bỏng, Tô Khanh Từ bên này cũng không phải đặc biệt tốt.

Bởi vì có một đám ăn mặc vô cùng thời thượng xông vào Thanh Mai Uyển, có người chọn quần áo, có người thì bôi bôi trát trát trên mặt cô.

Một tiếng sau, mọi người trong phòng đều vô cùng sửng sốt.

Trời ơi!

Đây là tiên nữ hạ phàm phải không!

Nhưng tất cả đều biết, đây là thiên kim nhà họ Cố, hơn nữa trước khi đến đây đều nhận được một khoản phí bịt miệng dồi dào, tự nhiên không dám nói gì.

Những người này đến cũng vội mà đi cũng vội, chỉ để lại Tô Khanh Từ trang điểm lộng lẫy đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không phải chứ, sáng sớm đã đánh thức mình, sau đó lại tô vẽ một hồi lên mặt mình, đây là định làm gì vậy?

“Cậu Phó, mời đi bên này.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì giúp việc.

Tô Khanh Từ ngước mắt nhìn về phía cổng, mà Phó Quân Tâm tiến vào cũng vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong suốt vô ngần kia. 

Nhịp tim của Phó Quân Thâm dừng lại một giây, đôi mắt này! Rất quen thuộc!

Tô Khanh Từ chớp chớp đôi mắt, ôm làn váy vướng víu lên, xoay người, định đi lên lầu.

Cô muốn ngủ bù, ngủ bù còn có thể tu luyện linh khí.

“Khoan đã!” Phó Quân Thâm sải bước đi đến bên cạnh Tô Khanh Từ, thậm chí có chút mạo muội mà ngăn cô lại: “Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”

Tô Khanh Từ hờ hững nhìn lướt qua Phó Quân Thâm, đúng là từng gặp, chỉ sợ nói ra anh sẽ bị hù chết.

Dù sao, mình thế nhưng là sát thủ suýt chút nữa thì lấy mạng anh rồi!

“Chưa.” Tô Khanh Từ nghiêng người, chuẩn bị vòng qua Phó Quân Thâm.

Ai ngờ Phó Quân Thâm lại lần nữa ngăn cản cô, khác hẳn với phong độ thân sĩ ngày thường.

Ngoại giới chính là đồn đoán anh ghét phụ nữ đó!

Nhưng mà hôm nay trông không giống là người ghét phụ nữ nhỉ.

“Thật sự chưa từng gặp sao? Tôi đã gặp qua là không quên được, không có khả cô nhớ nhầm.”

“Thật sao? Có lẽ là đã từng gặp nhau rồi đi? Dù sao một quý cô xinh đẹp như tôi, người nào nhìn thấy không quên được cũng rất bình thường.”

Nhẹ nhàng gảy một lọn tóc, sợi tóc dưới ánh đèn chiếu xuống ánh lên quang mang đen như mực, hơi bay trong không trung, cuối cùng rơi xuống bờ vai trắng muốt thon thả.

Tô Khanh Từ mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ vai màu xanh lam, vốn dĩ vóc dáng của cô đã rất đẹp, cộng thêm bộ váy màu xanh lam phụ trợ, càng tôn lên vẻ đẹp bí ẩn và sang trọng của cô lễ.

Ánh mắt Phó Quân Thâm sáng rực nhìn cô, giống như muốn vạch trần lớp vỏ ngụy trang của cô vậy.

Tô Khanh Từ không thích bị người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cho dù người trước mặt có là vị hôn phu từ nhỏ đi chăng nữa.

Sự khoan dung của cô là có giới hạn, ngay khi cô sắp bộc phát, đối phương nhanh chóng nhận ra và hối lối.

“Thật sự xin lỗi về sự đường đột lúc nãy của tôi, thưa cô Tô”. Phó Quân Thâm nói xong hơi nghiêng người tránh đường, nhưng sau đó lại bổ sung: “Chỉ e rằng hôm nay không có thời gian để cô Tô ngủ bù, cô cần cùng tôi đến một nơi.”

“Chúng ta đi đâu?” Tô Khanh Từ chỉ thích nơi yên tĩnh, nhìn thấy bộ váy lộng lẫy mà mình đang mặc, chỉ sợ lại tham gia một buổi yến tiệc nào đó.

Nhức hết cả đầu, cô chỉ muốn làm một vị thần tiên trạch trong nhà thôi.

“Ông Cố nói cô không thích náo nhiệt, cô yên tâm, tôi chỉ là dẫn cô gọi là có mặt một chút, đến lúc về là cô có thể tiếp tục ngủ bù.”

Bản thân Phó Quân Thâm cũng không ý thức được, giờ phút này chính mình nói chuyện có chút hiếm thấy dịu dàng, giống như đang dỗ dành trẻ con.

Tô Khanh Từ nghe nói là ông cụ sắp xếp, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nhưng không quên nhấn mạnh: “Tôi chỉ đến cho có mặt thôi đấy.”

Có trời mới biết mấy ngày nay bởi vì linh khí trôi mất mà cô mệt mỏi nhường nào!

“Được” Phó Quân Thâm trầm giọng đáp.

Một giây sau, trên cổ tay của anh xuất hiện một bàn tay nhỏ bám vào, chủ nhân của nó còn đang không ngừng làu bàu: “ Đẹp thì có đẹp, nhưng cái này váy đúng là vướng víu mà.”

Sự chú ý của Tô Khanh Từ hoàn toàn nằm ở trên chiếc váy, không chú ý đến mình đã đụng tay vào Phó Quân Thâm chừng một giây nọ, đáy mắt anh lóe lên tia kinh ngạc.

Bởi vì gần đây mặc váy dạ hội đi đâu đều có Cố Nhị giúp đỡ, đến mức bây giờ Tô Khanh Từ đã quen có người giúp đỡ mình.

Thấy Phó Quân Thâm không có động tác gì, cô không khỏi nhắc nhở: “Anh không đi à?”

Phó Quân Thâm thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, tầm mắt của anh lại lần nữa nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm cổ tay mình.

Phó Quân Thâm ghét phụ nữ, không chỉ là nói chơi vậy thôi, mà thể hiện ra ngoài một cách rõ rệt, ví dụ như chỉ cần có phụ nữ đụng vào người anh, thì anh lập tức nổi dị ứng, làn da đỏ ứng, sưng lên từng mảng lớn.

Tâm trạng cũng trở nên nóng nảy, tình trạng nghiêm trọng thậm chí còn đá bay đối phương!

Nhưng là khi Tô Khanh Từ tới gần anh, trong lòng cũng không giận dữ, khi cô chạm vào người anh, cũng không bị dị ứng!

Trước kia mỗi lần anh ra ngoài đều sẽ che chắn hết phần da có thể lộ ra ngoài, hôm nay đi vội quá cho nên quên đeo găng tay.

Bàn tay chạm vào nhau, mềm mại ấm áp, là cảm giác mà xưa nay anh chưa từng được trải nghiệm.

Chẳng lẽ điều ông nội nói là sự thật, mình chỉ có thể cưới Tô Khanh Từ?

Cô chính là người con gái định mệnh, những người khác đều không được?

Thế nhưng là trong đầu anh lại xuất hiện một bóng hình khác, sâu trong trái tim lại dần dần trở nên lạnh lẽo.

Ngay vừa rồi, Phó Quân Thâm suýt chút nữa thì cho rằng Hạo Thiên và Tô Khanh Từ là cùng một người, bây giờ suy nghĩ một chút thì cảm thấy vô lý, làm gì có chuyện đó?

10

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.