Chương 27 - Khối u trong đầu ông cụ đã biến mất
Mười phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộp cộp.
Tô Khanh Từ từ trên người ông cụ rút ra một châm cuối cùng, hít một hơi thật sâu.
Đúng là khó chơi, linh khí hấp thụ từ trên bức họa cơ bản đều dùng để chữa trị cho ông cụ.
Dù sao thì ông cụ cũng đối xử với bản thân rất chân thành, chính mình làm vậy cũng coi như là báo hiếu.
Thân xác người phàm khó tu luyện linh khí, lại công thêm tiêu hao lượng lớn linh khí cứu người, cho nên khi Tô Khanh Từ đứng dậy thì có chút loạng choạng.
Trong mắt Cố Nhị lóe lên một tia đau lòng, nhưng mà bởi vì không thể nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
“Đây là...”
Đám người đẩy cửa bước vào trông thấy tình cảnh này thì vô cùng khiếp sợ.
Cậu hai và cậu tư đều giữ nguyên tư thế khi bước vào, ông cụ thì nằm trên một bản gỗ sạch sẽ, mà cô chủ mới quay về nhà họ Cố thì lại mặt không cảm xúc mà liếc nhìn đám người mặc áo blouse trắng, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt cậu hai.
Trong giây phút Tô Khanh Từ rút ra cây ngân châm đó, Cố Chi Văn cảm thấy xung quanh cơ thể bỗng không còn bị cầm cố nữa, sau đó cả người ngã nhào xuống đất.
Đột ngột đến mức không ai kịp phản ứng lại, người đứng ở cửa thậm chí cũng không biết có nên tiếp tục đi vào cứu người hay là rời đi như chưa nhìn thấy gì?
“Mau lại đây kiểm tra cho ông chủ!” Cố Nhị chống hay tay xuống đất, sau đó bám lấy cạnh bàn chật vật nhổm dậy.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại thì mới phát hiện Tô Khanh Từ cũng đang khoang tay đứng bên cạnh, nhưng không rút ngân châm cho Cố Chi Thức.
Dáng vẻ dị thường của Cố Chi Thức rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nhân viên cấp cứu, có người đang định duỗi tay rút châm bỗng nghe thấy một giọng nói hờ hững vang lên.
“Đừng động linh tinh, động một chút là ngu ngốc, mất giọng hoặc có thể là tê liệt nhỉ?”
Cố Chi Thức mặc dù không biết y thuật của Tô Khanh Từ giỏi đến đâu nhưng mà thủ đoạn của cô thì đã được lĩnh hội đầy đủ.
Giống như điểm huyệt trong phim võ hiệp, anh ta thực sự không thể nhúc nhích nửa phân!
Anh ta bắt đầu hoảng sợ mà nhìn chằm chằm các bác sĩ, không cho bọn họ lại gần mình.
Những bác sĩ này nhìn thấy viện trưởng nhà mình điên cuồng nháy mắt, lại thấy cậu hai không ra lệnh, vội vàng lùi lại, không dám đến gần.
“Em gái, anh tư của em không phải người xấu tính, nó chỉ là không hiểu biết về em. Thôi em rút ngân châm cho nó đi.”
Cố Nhị không nhẫn tâm nhìn em trai ruột bị mất hết thể diện trước mặt cấp dưới.
Có lẽ là thằng tư cả đời này chưa phải chịu mất mặt như này.
Tô Khanh Từ bước đến bên cạnh Cố Chi Thức, động tác rút châm rất nhanh gọn, chỉ thấy tây cô vừa giơ lên, sau đó cơ thể cao lớn của Cố Chi Thức lập tức ngã cái bịch xuống ván gỗ.
Dáng vẻ lúc ngã xuống cũng thảm hơn Cố Nhị nhiều, Cố Nhị hiếm khi thấy thằng Tư nhà mình chật vật như vậy, thế là không nhịn được mà lấy tay che miệng, bật cười ngay tại hiện trường.
Tất nhiên là Cố Chi Thức tức điên rồi!
Nhưng mà không đợi anh ta mở miệng, nhân viên y tế đang kiểm tra sức khỏe cho ông cụ hô lên đầy kinh ngạc.
“Khối u trong đầu ông chủ biến mất rồi!”
Đây là phép màu sao?
Khối u làm sao có thể đột nhiên biến mất được chứ?
“Làm... làm sao có thể!”
Cố Chi Thức kinh hãi nhìn sang Tô Khanh Từ, làm sao có thể!
Cố Chi Văn cũng đang nhìn Tô Khanh Từ, anh ta không hề nghi ngờ điều gì, tất cả đều do cô làm.
“Nhanh, mau đưa ông chủ đến bệnh viện! Lập tức! Lập tức làm kiểm tra tổng quát cho ông chủ!”
Cố Chi Thức vẫn còn cố gắng giãy dụa, anh ta nghi ngờ là dụng cụ kiểm tra trong nhà không đủ đảm bảo, nhất định là kết quả kiểm tra trên tay anh ta có vấn đề!
Lúc này ông cụ vẫn chưa tỉnh dậy, được mọi người cẩn thận nâng lên xe, bí mật và nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Cố Nhị không đi cùng mọi người, trái lại tầm mắt anh dừng trên bàn sách.
Trên mặt bàn đặt một túi tài liệu, phía trên tình lình viết: “Kết quả xét nghiệm DNA”
Cố Nhị lập tức hiểu ra tại sao cảm xúc của ông cụ đột nhiên trở nên kích động, cũng hiểu tại sao em gái lại có địch ý với thằng tư.
Cố Nhị cũng không chủ động thừa nhận bản xét nghiệm này có sự tham dự của bản thân, trong lòng thầm cầu nguyện cho thằng tư, em tư à em tư, bây giờ anh hai cũng không giúp được chú đâu.
…
Chuyện khối u trong não ông cụ Cố đột nhiên biến mất, không biết làm sao lại truyền ra ngoài.
Khi Cố Nhị dẫn theo Tô Khanh Từ đi đến bệnh viện thì ngoài cổng bệnh viện đã có không ít phóng viên đứng chờ sẵn.
Mặc dù Cố Nhị là người nhà họ Cố, nhưng mà anh ta vốn khiêm tốn ít xuất hiện trước công chúng với danh nghĩa con cháu trong gia đình, cho nên không có ai nhận ra anh ta là cậu hai nhà họ Cố.
Trái lại có mấy phóng viên ở bên giới giải trí đổi nghề sang, từ xa nhìn thấy Tô Khanh Từ, thì hai mắt sáng rực như mèo thấy mỡ.
“Trời ơi, kia là ngôi sao nào à? Cô ấy xinh đẹp quá!”
“Đó là nữ nghệ sĩ của công ty nào vậy? Xinh đẹp như vậy tại sao còn chưa nổi tiếng!”
“Cô ấy đến bệnh viện làm gì thế? Không phải có chuyện gì thế!”
Phóng viên ngứa nghề, không kiềm chế được mà cầm máy ảnh xoành xoạch chụp liên tục.
Tô Khanh Từ đầu tiên nhận thấy có thứ gì đó ngắm ngay mình, theo bản năng đang định giết chết đối phương, ai ngờ Cố Nhị lại cởi áo khoác ra choàng lên người cô, bao bọc cả người cô vào trong.
“Là phóng viên, đừng sợ.”
Một tay Cố Nhị giữ áo khoác, một tay che chở cho Tô Khanh Từ, ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy phóng viên đang giơ máy ảnh, sau đó nói mấy câu vào trong tai nghe bluetooth.
Rất nhanh có mấy người vệ sĩ mặc vest đen đi thẳng tới trước mặt phóng viên, sau một hồi thương lượng áp dụng cả võ nghệ lẫn văn nghệ cầm về cuộn phim.
Lúc này phóng viên mới ý thức được lai lịch của đối phương không nhỏ, đối với việc bị lấy mất cuộn phim cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng.
Trong đầu lại suy nghĩ, có một số người đắc tội ai thì không đắc đội, lại cứ phải đắc tội cánh phóng viên cơ, chẳng trách không có lửa thì làm sao có khói!
…
Trong phòng bệnh VIP, ông cụ đã lên lớp cho Cố Chi Thức ròng rã suốt một tiếng đồng hồ.
Mặc dù lúc ông cụ phát bệnh thì hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, đặc biệt là nghe rõ những lời thằng cháu thứ tư nhà mình nhằm vào cháu gái, lúc đó ông cụ hận không thể bật dậy đánh chết anh ta!
“Con bé chính là cháu gái ruột của ta, nếu không có nó, ông mày đã lên đường gặp Diêm Vương rồi! Sau này mày mà dám nghi ngờ con bé, bắt ông đây kiểm tra xét nghiệm cái gì, ông đây đánh gãy chân mày!”
Bây giờ bên cạnh ông cụ Cố không có quải trượng, đành phất phất tay bỏ qua.
“Mày đi ra ngoài đi!”
“Ông nội, là cháu sai rồi, ông đừng tức giận nữa.” Cố Chi Thức cung kính cúi đầu nhận lỗi, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh.
Bên ngoài, vừa hay va phải Cố Nhị và Tô Khanh Từ đi thăm ông cụ.
Đã có kết quả kiểm tra sức khỏe của ông cụ, không chỉ khối u trong não đã biến mất, mà cả cơ thể cũng khôi phục đến trạng thái khỏe mạnh nhất.
Mặc dù cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng đúng là anh ta tận mắt giám sát toàn bộ quá trình, cho nên càng không có cách nào phủ nhận.
“Anh... hai người đã đến rồi.”
Tầm mắt của Cố Chi Thức tuy là nhìn vào Tô Khanh Từ, nhưng lại không dám kêu lên hai chữ “em gái” nữa.
Cảm xúc trong lòng anh ta lúc này rất phức tạp, có ngượng nghịu, có xấu hổ, có áy náy, tất cả những cảm xúc ấy đan xen lẫn lộn ào ào dâng lên, nhất thời anh ta vậy mà không biết phải đối diện với Tô Khanh Từ như thế nào.
Cố Nhị hiểu tính cách của em trai mình, chính là có chút kỳ cục, chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó kéo tay Tô Khanh Từ tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng, ông cụ vừa trông thấy Tô Khanh Từ lập tức cười tươi như hoa cúc: “Tiểu Từ, cháu tới rồi! Nhanh lại đây ông ngoại nhìn xem nào, dạo này có gầy đi không? Răng còn đau không?”
Tô Khanh Từ ngồi xuống cạnh giường, dần dần cô đã quen thuộc với sự quan tâm và chiều chuộng của ông cụ, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu, trông rất ngô nghê mà lại đáng yêu.
Lão thần tiên Tô Khanh Từ xưa nay không biết, dáng này của mình ở trong mắt người phàm lại ngốc nghếch đáng yêu, chứ thực lòng cô chỉ là lười bày tỏ cảm xúc thôi.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
