Chương 21 - Buổi đấu giá hội chủ đề “Sơn Hải Kinh”
Hiện trường buổi đấu giá thần bí ở kinh đô.
Buổi đấu giá hội chỉ mời giới thượng lưu, người có được thư mời đều là những nhân vật có uy tín nổi tiếng trên thương trường.
Nhưng buổi đấu giá này còn có một quy định bất thành văn, đó chính là vật phẩm bán đấu giá sẽ được đặt trong một chiếc vali bảo hiểm đóng kín suốt từ lúc trưng bày đến khi buổi đấu giá kết thúc.
Hơn nữa trước khi tiến hành đấu giá mọi người cần phải đeo mặt nạ, không cho phép các người mua trao đổi, chỉ tính sau khi tiếng chốt giá vang lên, giao tiền trước kiểm hàng sau.
Tuy rằng các vật phẩm bán đấu giá hơi chút đều có giá lên đến vài tỉ, nhưng mà người đến tham gia kiểu đấu giá này đều là không thiếu tiền, cho nên vài tỷ cũng chỉ như là một ván cược đánh chơi cho chui mà thôi.
Đoạn thời gian trước Cố Chi Bác thu được vé vào cửa của buổi đấu giá, nhưng anh ta chẳng có chút hứng thú với chuyện này, cho nên liền quăng cho Cố Chi Văn.
Cố Chi Văn vốn dĩ cũng không hứng thú gì mấy, nhưng mà sắp tới là sinh nhật của ông cụ rồi, hơn nữa anh ta cũng định thăm dò bản lĩnh của Tô Khanh Từ đến đâu, cho nên bèn dẫn theo cô cùng đi tham dự buổi đấu giá.
Hôm nay chủ đề của mặt nạ là “Sơn Hải Kinh”, Tô Khanh Từ từ ánh mắt đầu tiên đã thích mặt nạ “Cửu Vĩ Hồ” treo trên cao.
Cố Chi Văn đã đeo xong mặt nạ “Bạch Trạch”, thoáng nhìn sang em gái đang nhón chân với lấy mặt nạ, không nhịn được mà nhếch môi cười.
Dựa vào ưu thế chiều cao, anh ta duỗi tay dễ dàng gỡ xuống mặt nạ, cười hả hê mà đưa mặt nạ cho Tô Khanh Từ.
“Nấm lùn, đừng mãi ăn đồ ăn vặt như thế, em phải ăn thêm những đồ ăn khác đi.”
Tô Khanh Từ nghe vậy, theo bản năng giấu kẹo mút vào trong làn váy, sau đó cầm lấy mặt nạ trong tay Cố Chi Văn.
“Em sẽ còn cao lên.” Vẻ mặt Tô Khanh Từ nghiêm túc nói.
Tuy rằng không thể cao đến 1m89, nhưng đến 1m7 hẳn là còn có thể.
Chỉ có điều là diện mạo của cô thật sự quá mức non nớt, cho dù có khoác trên mình lễ phục dạ hội cũng có vẻ đáng yêu, Cố Chi Văn càng nhìn càng cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy đến nơi.
Nhưng mà sau khi đeo lên mặt nạ che khuất dung mạo, thì vẻ trong sáng đáng yêu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác thần bí và uy thế bức người.
Cố Chi Văn theo phản xạ lắc đầu, em gái chỉ là một cô bé cái không rành thế sự, làm sao có thể khiến cho người ta khiếp sợ chứ?
Nhất định là chính mình đã nghĩ nhiều!
“Đi thôi nào, công chúa của tôi.”
Khi cô gái mặc bộ váy cao cấp khoác tay một người đàn ông mặc vest đen sang trọng bước vào, tất cả mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về hai người.
Mọi người đều mang mặt nạ, ai cũng không quen biết là ai, Cố Chi Văn đã quen với tình huống này, chưa từng rụt rè, nhưng điều khiến cho anh ta tương đối kinh ngạc chính là cô em gái thế mà cũng không có một chút sợ hãi!
Để phối hợp với chiếc váy sang trọng, hôm nay Tô Khanh Từ xỏ một đôi giày cao gót, theo lý mà nói một cô bé đến từ nông thôn chắc chắn sẽ không biết đi giày cao gót mới đúng.
Suốt quãng được Cố Chi Văn theo bản năng giữ lấy bàn tay đang khoác tay anh ta của Tô Khanh Từ, nhưng mà Tô Khanh Từ đi rất ổn định, thậm chí bước đi của cô còn uyển chuyển trông rất thu hút.
Cho dù có đeo mặt nạ thì cũng không thể che hết vẻ đẹp yêu kiều của một cô gái, khiến cho tất cả đàn ông có mặt ở đây phải tò mò muốn biết đây là quý cô nhà ai?
Trong một căn phòng riêng trên tầng hai, một người đàn ông đeo mặt nạ “Chúc Long” đang nghe thuộc hạ báo cáo công tác.
“Mọi thứ đều đã sắp xếp thỏa đáng, tin tức cũng truyền ra ngoài, ông chủ yên tâm, chỉ cần bọn chúng dám đến, bảo đảm sẽ khiến cho bọn chúng có đến mà không có đi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ Chúc Long giống như đang suy nghĩ điều gì đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, khóe mắt thoáng thấy một bóng hình màu xanh biển lướt quá, anh ta hơi sửng sốt, đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần nhìn theo thì buổi đấu giá đã khai mạc, ánh đèn chiếu sáng trên thính phòng đều dập tắt, chỉ để lại một chùm đèn chiếu xuống khán đài.
Tô Khanh Từ đi theo Cố Nhị ngồi ở trong phòng riêng, bên trong đã bày trà và hạt dưa, ánh nến trong đèn lồng lập lòe chiếu sáng cả căn phòng.
Cách bày trí này có chút thú vị.
Nhưng nó lại khiến Tô Khanh Từ cảm thấy không giống như đang tham gia một buổi đấu giá, mà giống như nơi trước kia cô thường xuyên đến thưởng nhạc.
Thực tế bộ váy mà cô mặc ban đầu rất phù hợp với không khí của buổi đấu giá ngày hôm nay.
“Bắt đầu rồi! Em gái, mau nhìn xem, bên trong có đồ gì tốt hay không!” Cố Chi Văn hưng phấn hỏi cô.
Đã có người bắt đầu giơ bảng, giá cả từ chục triệu lên thẳng mấy tỉ.
Tô Khanh Từ thấy Cố Chi Văn không giơ bảng mà quay sang nhìn mình với gương mặt đầy hào hứng, ngược lại có chút chê bai.
“Em cũng không có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, làm sao mà biết được?”
Có phải Cố Chi Văn đã có sự hiểu lầm kì quái gì về mình không?
“Hả? Không phải em có thể phân biệt đồ cổ à? Lần trước lúc em xem chương trình giám định bảo vật ấy, em còn nói viên ngọc bội nọ là giả mà!”
Trí nhớ của Cố Chi Văn không tồi, nhớ rõ ràng rành mạch!
Tô Khanh Từ càng cạn lời, nể tình anh ta là anh hai mình trên danh nghĩa, không bạo lực miệng.
“Ít nhất em phải nhìn thấy đồ thật vật thật, đồ đặt ở trong vali thì em nhìn kiểu gì?”
“Hả? Nhưng mà tất cả đồ vật đều phải thanh toán xong mới được mở ra.”
Cố Chi Văn có chút tiếc nuối, bàn tay cầm bảng cũng hơi chần chừ.
“Nhìn không ra, đều là người thích đánh cược, nếu bên trong đều là đồ giả thì phải làm sao?”
Tô Khanh Từ bưng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
Giây tiếp theo, đôi lông mày hơi nhíu lại, nước trà hơi chát, cũng không phải là tiên trà thượng hạng.
Có một câu nói thế này, dưới đèn ngắm mỹ nhân, mỹ nhân đẹp hơn tranh vẽ.
Cố Chi Văn thề mà nhìn đến ngơ ngẩn, em gái nhà mình sao lại xinh đẹp như vậy! Sao lại thanh cao như vậy!
Nghĩ đến sau này sẽ có tên đàn ông nào muốn cướp mất em gái, Cố Nhị siết chặt nắm đấm, nghĩ mà tức!
“Nghe nói buổi đấu giá này chỉ tổ chức ba năm một lần, mỗi lần chỉ bán năm món, mỗi lần đều xuất hiện bảo vật, hơn nữa đồ áp trục có tỷ lệ trúng cao nhất.
Nhưng mà ba năm trước đồ áp trục vậy mà lại là một viên mã não không đáng giá, thế là người mua nó tức điên, đập vỡ viên mã não giá trị ba mươi lăm tỷ đập vỡ ngay tại hiện trường.
“Quăng ba mươi lăm tỷ xuống sông xuống bể, người nọ không gây sự với công ty bán đấu giá sao?”
“Công ty bán đấu giá này có lai lịch rất lớn, ngay cả anh cả cũng nói anh đi đến chỗ khác mà gây sự. Hôm nay coi như là anh hai dẫn em đi giải ngố, cứ tiêu tiền thoải mái đê!”
Cố Chi Văn buông tấm bảng trên tay xuống, từ bỏ giãy giụa.
Tô Khanh Từ đặt chiếc ly xuống bàn, hai tròng mắt hơ tỏa sáng, quy tắc này, còn rất thú vị.
Trong sân đã tiến hành đến món đồ thứ tư, ba món trước lần lượt là bị người mua lại với giá chín tỷ, mười một tỷ và mười bảy tỷ.
Tiến độ đã qua hai phần ba, cảm xúc của mọi người đa phần đã đến giai đoạn cao trào, sau món đồ thứ tư thì chính là món cuối cùng.
Theo những kinh nghiệm lần trước là món đồ cuối cùng có khả năng là đồ đáng giá nhất, nhưng mà ba năm trước đây quy tắc này đã bị xáo trộn, mọi người cũng không dám đặt toàn bộ vào nó.
Vali thứ tư vừa được đặt lên đã có người gọi giá.
“Bảy tỷ!”
“Mười tỷ!”
“Mười hai tỷ!”
“Mười bốn tỷ!”
“Hai mươi tám tỷ!”
Gía cả đã đột phá mốc chục tỷ, tiếp tục kêu nữa phải lên đến trên trăm tỷ.
Nếu không trúng, mấy chục tỷ mấy trăm tỷ cũng như lá trôi sông!
“Anh hai, anh có tiền không?”
Vẻ mặt vốn dĩ vẫn luôn hờ hững của Tô Khanh Từ từ từ thay đổi, tuy rằng bây giờ cô không còn năng lực nhìn xuyên đồ vật, nhưng bởi vì tu luyện pháp thuật của Huyền môn, có thể cảm ứng được linh khí.
Chiếc hộp này có một luồng linh khí bao quanh, hơn nữa theo thời gian càng dài, linh khí càng lúc càng dày đặc.
Trong này, nhất định có đồ tốt!
9
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
