Chương 19 - Chăm chỉ học hành, mãi mãi là thần
Tô Khanh Từ rời đi, chỉ để lại một mình Cố Chi Văn hỗn độn trong gió, thuận tiện nghênh đón phong ba bão táp từ ông cụ.
“Thằng nhóc này mày được lắm, có phải mày ghét bỏ Từ Từ không biết chữ, không muốn dạy con bé hay không? Nếu mày không chịu, vậy ông đây sẽ mời gia sư tốt nhất về cho nó!”
Ông cụ Cố nói là làm, hành động nhanh chóng tốc độ 10/10, một giây sau đã sắp xếp gia sư cho Tô Khanh Từ.
Còn Cố Nhị thì cho ra đảo nghỉ mát!
…
Tô Khanh Từ thích yên tĩnh, sợ nhất phiền phức.
Cho nên lúc này đây, ông cụ Cố dò hỏi trình độ của cô đến đâu, cô đánh giá một hồi, cho là mình tốt nghiệp cấp 2.
Giáo viên ông cụ mời đến để dạy cho cô rất giỏi, ngay cả cái đầu trọc kia cũng chứng minh người này dạy rất hay.
Nhưng còn không có chịu đựng nổi ba ngày, gia sư chủ động xin từ chức.
Lý do là, cô Cố học thức uyên bác, thiên phú toàn tài, học nhanh tiến bộ nhanh, suy một ra ba, khiến cho người làm thầy giáo như ông ấy bị hỏi nhiều đến mức không biết phải trả lời thế nào.
Tất nhiên ông cụ Cố cũng nghi ngờ, gen nhà mình tuy đẹp, nhưng mà còn không khủng bố đến nước này.
Hơn nữa tiểu nha đầu mẫu thân nhất không thích học tập, nếu nếu là kế thừa cô mụ mụ gien, chỉ sợ gì cũng sẽ không.
“Từ Từ, có phải cháu không thích học tập, không thích gia sư này không?”
Ông cụ uyển chuyển hỏi, dù sao thì cũng là một cô bé nhu nhược nhát gan, dù sao thì cũng không thể chất vấn cô có phải cố ý hù dọa thầy giáo, để ép người ta từ chức hay không?
Lúc đó Cố Nhị bị ông cụ Cố lườm nguýt mấy ngày nay đang đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn Tô Khanh Từ, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.
Xem lần này cô còn phủ nhận thế nào!
Người khác đều là ước gì được khen thông minh, cô thì ngược lại, liên tục giả ngu!
Nếu không phải chính mình có hoả nhãn kim tinh, đã sớm nhìn thấu bản chất của cô, chỉ sợ cũng sẽ bị cô lừa!
“Không ạ, con rất thích học tập.”
Tô Khanh Từ nói thật lòng, cô sống bao nhiêu lâu thì học bấy nhiêu lâu.
Miễn là sở trường, thì cô đều học tập để tăng thêm hiểu biết cho mình.
Thời gian cô học hành lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ ai trên thế giới này, một giáo viên mấy chục tuổi không giỏi bằng cô cũng là điều rất bình thường.
Tuy rằng này ba ngày cô đã cố gắng giả vờ như không hiểu, chính là ánh mắt và tư tưởng của người giáo viên này có chút hẹp hòi chút, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị chính mình hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Thật lòng mà nói, trong chuyện học tập bản thân cô vẫn luôn rất nghiêm túc học hành!
Ông cụ Cố nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời trong suốt không hề chột dạ của Tô Khanh Từ, thì lập tức không nói nên lời.
Thực sự là thịt trong tim, đánh không được, mắng không nỡ, rõ ràng biết cô đang nói dối, còn không đành vạch trần!
Cố Nhị thu hết cảm xúc phức tạp của ông cụ vào đáy mắt, thấy ông cụ Cố quả nhiên định bụng cứ vậy mà bỏ qua cho Tô Khanh Từ, trong tay anh ta cầm một chồng bài thi, đôi chân dài sải bước đến trước mặt Tô Khanh Từ.
“Em làm hết đống bài thi này cho anh, chỉ cần em làm xong, sau này trong nhà sẽ không bao giờ bắt em phải học.”
Cố Nhị mới vừa nói xong, thì quải trượng của ông cụ đã giơ lên.
“Cố Nhị, thằng nhóc mày đúng là thích ăn đòn mà!”
“Ông nội! Đừng đánh mà! Thật sự, lần này cháu thật sự không giờ trò nghịch ngợm, ông cho chúng cháu một buổi sáng thôi, chỉ cần một buổi sáng, là có thể biết em ấy có phải là học vào hay không!”
Mấy ngày nay Tô Khanh Từ bị bắt ép học những kiến thức cơ bản cấp thấp, cô phải giả vờ rất vất vả, nhận thấy chỉ cần làm này mấy tập đề này là có thể giải thoát rồi, không nói hai lời cầm lấy bút lưu loát giải đề.
Ông cụ Cố thấy vậy bèn thu lại quải trượng, cũng mặc kệ bọn họ tiếp tục dày vò.
“Chỉ một buổi sáng thôi đấy, nếu vẫn không có kết quả, sau này Tiểu Từ học ở đâu thì mày đến đó làm giáo viên.”
“Tuân lệnh!” Cố Nhị dõng dạc hô.
…
Làm một vị thần tiên bắt kịp thời, khi nhân loại tiến bộ, Tô Khanh Từ trạch ở Tiên giới cũng đang học tập, thậm chí cô còn được coi như là coi như là “máy quay lịch sử sống”.
Một tiếng sau, Tô Khanh Từ đặt bút xuống.
“Bây giờ em có thể đi được chưa?”
Cố Nhị cố gắng che giấu vẻ kích động và khiếp sợ trong mắt mình, nhưng mà bàn tay cầm lấy bài thi lại không nhịn được mà run rẩy, tiết lộ tâm trạng của anh ta lúc này.
“Sao tay run anh run vậy?” Tô Khanh Từ thuận miệng hỏi: “Có cần em bắt mạch cho anh hay không?”
Hai tay của Cố Nhị càng run dữ tợn hơn, được lắm còn biết cả bắt mạch!
Bây giờ cho dù là Tô Khanh Từ thuận miệng nói cái gì, Cố Nhị đều sẽ tin là thật.
“Em còn chưa ăn bữa sáng đi? Hôm nay dì giúp việc làm bánh kem em thích nhất, mau đi ăn đi.”
Cố Nhị giả vờ trấn định, nhìn bóng dáng Tô Khanh Từ đi xa, lập tức ôm bài thi xông vào phòng làm việc của ông cụ.
“Ừm, chữ viết rất đẹp, ngay ngắn.”
Lúc này ông cụ Cố còn không có ý thức được mức đáng sợ của sự việc.
Năm phút sau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Mười phút sau, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Mười lăm phút sau, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng.
“Mau, lấy cho ông thuốc hạ huyết áp, trong ngăn kéo!”
Ông cụ Cố uống hai viên thuốc xong mới bình phục lại cảm xúc.
“Đây thật là bài thi của Từ Từ?”
“Đúng vậy thưa ông nội, bây giờ trình độ của Từ Từ đã bỏ qua trình độ của sinh viên đại học kinh đô mấy con phố, thậm chí còn giỏi hơn phần đông giảng viên đại học.”
Cố Nhị ăn ngay nói thật, anh ta tuy là giáo viên vật lý, nhưng mà phương pháp giải bài tập của Tô Khanh Từ từ cách áp dụng lý luận cùng phương pháp thậm chí còn tiên tiến và hoàn hảo hơn người ra đề như anh!
Anh nói “phần đông giảng viên” đã là có chút khiêm tốn.
“Con bé còn nhỏ, làm sao có thể hiểu được nhiều như vậy?”
Vốn dĩ ông cụ Cố còn nghĩ, nếu cháu gái thật sự không thích học tập, thì bản thân sẽ quyên một tòa nhà để mua một suất vào đại học cho cô.
Bây giờ xem ra, cần gì phải làm điều thừa thãi?
“Em ấy nói chưa từng đi học. Hơn nữa mấy ngày hôm trước con tận mắt nhìn thấy con bé nhận ra chữ giáp cốt, nhưng sau đó nó lại phủ nhận.”
Cố Nhị nói lên việc này bỗng có chút muốn nói lại thôi.
Tính đến nay, anh ta chỉ từng thấy một người có thiên phú cực cao đó là Phó Quân Thâm.
Nhưng là không nghĩ tới, em gái mình so với Phó Quân Thâm còn khủng bố hơn!
Nhưng tại sao cô lại muốn che giấu thiên phú của mình chứ?
Chẳng lẽ cô đã từng bởi vì thiên phú của mình mà chịu bắt nạt, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao?
Cố Nhị có thể nghĩ đến, ông cụ Cố đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Rốt cuộc Tô Khanh Từ thất lạc mười mấy năm đó, rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì, không một ai biết.
Nhưng bây giờ cô đã trở về nhà họ Cố, trở thành bảo bối của nhà họ Cố, không thể chịu bất kỳ vũ nhục!
“Tiểu Tứ là con cháu nhà họ Cố, cũng chính là em gái ruột của con. Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, đợi đến lúc khai giảng thì làm thủ tục nhập học cho con bé vào đại học thủ đô.”
“Vậy con bé còn cần đi học nữa không?”
Cố Nhị cảm thấy Tiểu Từ bây giờ rất có bản lĩnh, làm giáo viên cũng còn dư dả, không cần thiết phải đi học.
Chủ yếu là anh ta sợ, sợ là những giáo viên dạy Tiểu Từ cuối cùng sẽ giống như vị gia sư này, nghi ngờ bản thân.
“Xem ý của con bé thế nào.”
Ông cụ Cố ngước mắt nhìn về phía bức ảnh gia đình treo trên vách tường, trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt cũng càng thêm nghiêm trọng vài phần.
Cố Nhị không tiếp tục làm phiền ông cụ, yên lặng rời khỏi phòng làm việc.
Tưởng tượng đến cảnh mấy ngày hôm trước ngồi xem tivi, Tô Khanh Từ thuận miệng nói một câu, con sâu tò mò lại ngo ngoe trỗi dậy, thế là anh ta nhanh chân đi đến Thanh Mai Uyển.
16
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
