ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - Bắt đầu đơn đầu tiên, ba mươi lăm tỷ

Không lâu sau, Cố Chi Nghiêm xoa xoa cái mông bị đánh, tiêu sái bước ra khỏi phòng không hề có chút hình tượng nào.

“Ồ, lại bị đánh à?” Cố Chi Văn ngồi trên sô pha, dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cố Chi Nghiêm trông thấy dáng vẻ này của anh ta thì chỉ muốn đánh người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhe răng trợn mắt uy hiếp.

“Trong khoảng thời gian em không ở nhà, anh phải bảo vệ em gái thật tốt! Nếu như em ấy bị tên kia lừa đi, thì anh cứ chờ bị đánh đi!”

“Ý em là Phó Quân Thâm? Tuy rằng cậu ta học cùng lớp với anh hai em, nhưng là một người anh trai, anh phải nhắc nhở em một câu.” Cố Chi Văn dùng ngón đẩy chiếc kính trên sống mũi, chậm rãi nói thêm: “Cậu ta vẫn luôn học vượt cấp, tuy rằng tốt nghiệp trước em hai năm, nhưng mà năm nay cậu ta cũng chỉ hai mươi tư tuổi mà thôi, kém em hai tuổi.”

“Cố Nhị! Đừng tưởng anh là anh trai em thì em không dám đánh anh!”

“Em đánh thử một cái xem.” Cố Nhị liếc mắt nhìn, chậm rãi nói: “Xem ra ông nội đánh vẫn còn nhẹ.”

Làm anh em hai mươi mấy năm, nên rất hiểu đức hạnh của nhau, đừng nhìn Cố Nhị ngoài mặt lịch sự, thế nhưng anh ta là người tâm địa gian xảo nhất, chính là một tên văn nhã bại hoại điển hình!

Cố Tam tính tình ngay thẳng nên cũng không ít lần bị anh ta chơi xỏ.

“Quên đi, lần này tạm tha cho anh, nếu chần chừ ở đây nữa em sẽ không kịp về đơn vị mất! Vừa hay trong khoảng thời gian này anh có thể dạy em gái học tập thật tốt, nhớ kỹ, nhất định không thể để cho tên nhóc nhà họ Phó kia đến gần con bé!”

Cố Nhị thờ ơ phất tay ra hiệu rằng anh ta đã nghe thấy, nhưng thật ra anh ta cơ bản là chẳng để ở trong lòng.

Thay vào đó, anh ta càng tò mò hơn, Cố Tam hung hăng cố chấp ngang ngược, làm sao đi một chuyến đến thành phố Giang, thì suốt ngày bảo vệ đứa em gái tiện nghi mà mình mang kia trở về như bảo bối vậy chứ?

. . .

Trước khi đi, Cố Tam vẫn còn lo lắng, anh ta vội vã chạy đến Thanh Mai Uyển, kết quả được người hầu báo rằng cô Cả vẫn còn đang nghỉ ngơi.

Nghĩ đến mấy ngày nay cô gái nhỏ đã trải qua không ít chuyện, có lẽ thật sự mệt, cuối cùng cũng kiềm chế tâm trạng, quyết định không đi quấy rầy em gái nghỉ ngơi.

Mà trên thực tế, trong phòng ngủ của Tô Khanh Từ đã không có một bóng người, cô sớm đã không còn ở nhà họ Cố.

Tô Khanh Từ không có cách nào tra được người mua đằng sau địa chỉ IP ở kinh đô, nhưng cô ẩn nấp trong diễn đàn sát thủ mấy ngày này, cuối cùng cũng thu được tin tức tốt.

Bởi vì cô nhận được"đơn đặt hàng giết người" từ cùng một địa chỉ IP, lúc này đối tượng ám sát thế mà lại là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Phó, Phó Quân Thâm!

Bởi vì độ khó nhiệm vụ tăng lên, lần này đối phương ra giá hào phóng hơn rất nhiều so với lần trước, thế mà ra hẳn ba mươi lăm tỷ!

Không phải Tô Khanh Từ thấy tiền là sáng mắt, cô chỉ là muốn biết người mua phía sau có thù hận gì với mình và Phó Quân Thâm mà liên tục thuê sát thủ giết người.

Hơn nữa, dựa vào cái gì mà mạng của tên nhóc nhà họ Phó kia lại mắc hơn cô gấp 10 lần!

. . .

Kinh đô, khách sạn Đế Hào.

Lúc này, Tô Khanh Từ đang mặc quần áo của người phục vụ nam, ngồi trong phòng để đồ của căn penthouse tổng thống ăn kẹo mút.

Dựa theo manh mối mà người mua cung cấp, hôm nay, sau khi uống rượu say, Phó Quân Thâm sẽ trở lại căn phòng tổng thống này, rất thuận tiện cho việc ám sát.

Sát thủ tuyệt đối không thể cho người ngoài nhìn thấy khuôn mặt thật của mình, cho nên Tô Khanh Từ đã dùng bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị - thuật dịch dung, thoạt nhìn căn bản chỉ là một người đàn ông nhỏ gầy.

Cho dù ông cụ Cố có ở ngay trước mặt chắc chắn sẽ không nhận ra cô!

Một cây kẹo mút đã được giải quyết xong, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, ngay lúc Tô Khanh Từ cho rằng thông tin của người mua là sai thì trên màn hình điện thoại bỗng lóe lên dòng chữ: mục tiêu đã vào bẫy.

Và cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa và âm thanh nói chuyện.

Tô Khanh Từ lại lần theo địa chỉ IP của người mua lần nữa, tọa độ đưa ra: cách bản thân khoảng năm mươi mét.

Người mua kia quả nhiên ở gần đây, hơn nữa còn nhìn thấy toàn bộ!

"Tổng giám đốc Phó, ngài chậm một chút"

Đi kèm với tiếng bước chân còn có tiếng nói õng ẹo của một người phụ nữ.

"Uống, tiếp tục uống, đến, rót đầy!"

Theo sau lại là âm thanh say mèm của người đàn ông.

Bên ngoài chỉ có một người phụ nữ và một con ma men, Tô Khanh Từ phỏng đoán một mình cô lên giải quyết hẳn không có vấn đề lớn.

Nhưng mà lúc này người phụ nữ bên ngoài đang cười đặc biệt phơi phới, bởi vì cô ta thế mà thật sự được chạm vào tổng giám đốc Phó!

Khuôn mặt này, dáng người này, gia thế này, cho dù gả cho anh ta sẽ chết sớm nhưng cô ta cảm thấy cuộc đời này rất đáng giá!

Hơn nữa sau khi mọi chuyện thành công, cô ta có thể lựa chọn không làm vợ mà làm tình nhân!

Đều có mục đích xấu như nhau nên lập tức hành động, thế nhưng không đợi cho người phụ nữ xuống tay thì đột nhiên cảm thấy đau nhói, thậm chí không kịp kêu lên, đã vô lực ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

"Hoàn thành!"

Tô Khanh Từ tiện tay ném người phụ nữ ra ngoài, sau đó phủi tay đi về phía giường lớn.

Giây tiếp theo, sau khi ánh mắt dừng trên người người đàn ông liền không thể dời đi.

Tuy sợi tóc lộn xộn, hai mắt nhắm chặt, nhưng đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan quá mức đẹp đẽ và sắc nét, bất cứ người phụ nữ nào trong nháy mắt đều sẽ đắm chìm vào.

Hóa ra, vẻ bề ngoài của chồng tương lai mà ông ngoại muốn gả cô đi lại đẹp trai sáng láng như vậy.

Đẹp thì đẹp, thậm chí vừa rồi trái tim cô còn có chút rung động, nhưng mà cô là một lão thần tiên sao có thể trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cổ được chớ, nghĩ lại cảm thấy thật là ghê quá à~

Chỉ là ánh mắt cô không nhịn được mà lại liếc nhìn người đàn ông một cái, càng nhìn càng thấy ghét, cuối cùng cầm chăn lên che hết cả người anh.

Mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền!

Thật không ngờ rằng bên dưới chăn, người vốn nên say rượu bất tỉnh đang mở to hai mắt ra, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.

"Mọi thứ diễn ra thế nào?" Người mua không thể chờ được nữa, lại chủ động nói chuyện.

Không hề ngoại lệ, đối phương dùng máy biến đổi giọng nói, có qua có lại, Tô Khanh Từ cũng dùng máy biến đổi giọng nói.

"Ba mươi lăm tỷ đâu, bây giờ chuyển cho tôi, mạng của anh ta tôi để cho anh."

"Một tay giao tiền một tay giao người."

"Đây là lần đầu tiên tôi mở hàng, lo lắng gặp kẻ lừa đảo, nếu không thì thế này, anh đã ở khách sạn không bằng trực tiếp đến hiện trường nghiệm hàng?" Tô Khanh Từ ngắm nghía cây kẹo mút, suy nghĩ nếu lát nữa người đến thì nên xử lý như thế nào.

Dám dùng một trăm vạn để lấy mạng bà đây, quả nhiên là chán sống!

Kỳ thật, ám sát Phó Quân Thâm chỉ là cái cớ của Tô Khanh Từ, là vì muốn bắt được người mua đằng sau.

Có thể thấy được hiệu quả rất rõ rệt, rất không tồi, bởi vì đối phương do dự, dường như cũng có ý định xuất hiện.

"Làm sao cậu biết tôi đang ở khách sạn?" Giọng nói của người bên kia đầu dây vô cùng cảnh giác.

"Nói lời vô dụng thế để làm gì? Ra đây đi, ông muốn mạng người, tôi muốn tiền! Quá thời gian quy định tôi không chờ đâu!"

Người mua cũng biết "Hạo Thiên" là người mới xuất sắc của liên minh sát thủ, bởi vì vẫn chưa nhận đơn nên anh ta vẫn chưa biết thông tin chi tiết của cô.

Thực lực chắc chắn không thể nghi ngờ, dù sao liên tiếp đá bay người đứng thứ mười và thứ tám trên bảng xếp hạng, bây giờ dễ dàng bắt được Phó Quân Thâm cũng không phải là chuyện gì ngạc nhiên.

"Được, chờ tôi." Người bên kia cuối cùng cũng cắn răng đồng ý.

Tô Khanh Từ vừa mới ngắt máy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

"Cậu sẽ không giết tôi, đúng không?"

Không biết từ khi nào mà Phó Quân Thâm yên lặng không một tiếng động đi đến sau lưng Tô Khanh!

Vậy mà trước đó Tô Khanh Từ lại không cảm giác được điều đó!

Xuất phát từ bản năng, Tô Khanh Từ lập tức xoay người, giơ tay tấn công, chiêu thức vô cùng nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

14

1

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.