Chương 4 - Độc Cô Nhất Tộc (2)
"Ôi."
Góc cua nơi hành lang, một bóng người trực tiếp đụng vào người hai nha hoàn: "Thanh... Thanh Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thanh Hà được hai nha hoàn một trái một phải đỡ lấy. "Thanh Hà tỷ?"
"Thanh Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thanh Hà lúc này mới lấy lại tinh thần, căng thẳng nhìn về phía sau.
Tại sao vừa rồi nàng ta lại bị hù dọa chứ?
Thanh Hà nghĩ đến cặp mắt kia, lại nhịn không được rùng mình một cái.
"Thanh Hà tỷ?"
"Ta không sao."
Thanh Hà nhanh chóng lướt qua hai nha hoàn.
Hai nha hoàn không hiểu lắm nhìn bóng lưng Thanh Hà vội vã rời đi.
"Sao thế?
"Không biết a..."
Thanh Hà là nha hoàn thiếp thân của Cơ Ninh Kiều, nàng ta vừa trở lại viện của Cơ Ninh Kiều, liền đụng vào Cơ Ninh Kiều đang định đi ra ngoài.
Cơ Ninh Kiều mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, trổ mã xinh đẹp, một thân khí chất của tiểu thư cao quý.
Ngũ quan vừa nhìn thì không có gì đặc sắc, nhưng mà tổ hợp lại với nhau, lại phá lệ dễ nhìn.
Cơ Ninh Kiều nhìn thấy Thanh Hà, nhíu mày nói:
"Thanh Hà, không phải ta bảo ngươi đưa y phục đến cho nữ nhân ngu xuẩn kia sao, sao ngươi lại cầm về rồi?"
Thanh Hà nghe thấy giọng nói của Chủ tử nhà mình, thì tảng đá dưới đáy lòng lúc này mới rơi xuống đất.
"Chủ Tử..."
Thanh Hà nhìn xung quanh một chút, kéo Cơ Ninh Kiều vào trong viện.
"Thanh Hà, ngươi làm gì thế, ta đang muốn đến tiền sảnh." Bị Thanh Hà kéo, nên Cơ Ninh Kiều rất bất mãn.
Thanh Hà vội vã cuống cuồng: "Chủ tử, người ở Bắc viện kia không đúng lắm."
"Sao mà không đúng? Có phải sợ đến choáng váng rồi không?"
Cơ Ninh Kiều rút mình tay về, vỗ vỗ, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉa mai:
"Thế lực trong tay vương gia và hoàng thượng hiện tại đã có thể chấn nhiếp thế lực của Tiêu thừa tướng. Vương gia trước kia thú nàng về để củng cố địa vị. Hiện tại, chỗ dựa là Tiêu phủ này sắp không giữ được nữa, nàng hoảng sợ cũng không có gì sai ."
Nếu không phải như thế, người trong vương phủ cũng không có khả năng gây thương tổn trực tiếp cho Độc Cô Thiên Ẩn. Tỷ như, đóng đinh vào cơ thể nàng, đem y phục đi gặp Tiêu Nghiêm của nàng ném xuống đất, làm bẩn.
Vì trong mắt của chúng, Tiêu Nghiêm đã hết giá trị lợi dụng, không còn địa vị nữa, chúng cũng không cần đem vị vương phi là nàng đặt vào trong mắt
"Không phải."
Ánh mắt kia không giống như bị sợ đến choáng váng.
Thanh Hà bẩm báo lại chuyện phát sinh ở Bắc viện cho Cơ Ninh Kiều.
Bao gồm cả chuyện Độc Cô Thiên Ẩn động thủ đánh mình, và chuyện nàng bắt mình cầm y phục bẩn về.
Cơ Ninh Kiều nghe xong, trên gương mặt xinh xắn lập tức hiện lên vẻ âm trầm:
"Nàng cũng dám đánh ngươi? Lá gan rất lớn a! Mấy ngày không thu thập nàng, nàng liền không biết mình là cái thứ gì rồi à."
"Chủ tử, ta thật sự cảm thấy nàng rất không đúng..." Thanh Hà nhỏ giọng nói.
"A, không đúng thì thế nào, bây giờ vương phủ lại không phải nàng có thể làm chủ."Cơ Ninh Kiều không sợ hãi tí nào:
"Hiện tại ta muốn đến cùng vương gia gặp vị Tiêu thừa tướng kia. Để xem nàng có thể làm gì!"
"Chủ tử..."
----------
Độc Cô Thiên Ẩn rửa mặt, dưới sự hầu hạ của Hồng Tụ, thay một bộ bạch y.
Khuôn mặt gầy gò, trắng bệch, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra là một tiểu mỹ nhân.
Tóc đen rủ xuống chỉ dùng một cây trâm bạc điểm xuyết, cùng với vẻ lãnh nhược băng sương lúc này của nàng không khỏi khiến người ta thấy áp lực
Hồng Tụ đứng ngẩn người.
Nàng... giống như nhìn thấy, chủ tử của 4 năm về trước.
Không, chủ tử bây giờ còn lãnh khốc hơn...
.......
Độc Cô Thiên Ẩn cùng Hồng Tụ, một đường từ Bắc viện đi đến tiền sảnh.
Trên đường cũng có không ít hạ nhân của vương phủ nhưng bọn họ không gây trở ngại cho các nàng.
Trong tiền sảnh, nam nhân mặc một bộ tử y, tóc đen cố định bằng ngọc quan trên đầu, ngồi trên ghế chủ nhà.
Trong lòng hắn là một nữ tử mặc một bộ y sam xanh biếc.
Nữ tử này không ai khác chính là Cơ Ninh Kiều.
Hàng ghế bên cạnh hắn, một nam nhân trung niên ngồi nghiêm túc. Nam nhân này một bộ nghiêm nghị, tay cầm ly trà, thỉnh thoảng dùng nắp chén gảy gảy lá trà trong chén.
Phía sau nam nhân trung niên là hai người tùy tùng,một nam một nữ.
Ánh mắt của nam nhân trên chủ vị luôn vô thức nhìn đến hai người tùy tùng này. Trong mắt là một mảng tìm tòi, như muốn từ trên hai người bọn họ tìm ra kỳ trân dị bảo vậy.
Không khí trong đại sảnh yên lặng đến quỷ dị. Không ai mở lời, không ai nói chuyện, không khí âm trầm.
Cơ Ninh Kiều cũng có chút không chịu nổi bầu không khí áp lực này, nép vào trong ngực nam nhân đến chặt chẽ.
Nam nhân cúi đầu nhìn nàng một cái, khóe môi hơi câu lên, ôm nàng chặt hơn.
Một màn này, đều rơi vào mắt Độc Cô Thiên Ẩn đang đứng trước cửa, như gai đâm vào mắt nàng.
Hồng Tụ đi đằng sau chỉ cảm thấy không khí chợt loãng đi, lạnh ngắt. Thiếu nữ trước mắt nàng trên mặt vẫn là một bộ lãnh nhược băng sương, cảm xúc trong đáy mắt như có một lớp băng hàn, đè nén tất cả bên trong, không có bất kỳ thứ gì thoát ra được.
Độc Cô Thiên Ẩn đứng trong đại sảnh, ánh mắt nhìn qua một lượt tất cả những người ở đây, cuối cùng dừng ở nam nhân trên chủ tọa.
Nàng hơi cúi đầu, từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói:
" Tham kiến vương gia, phụ thân đại nhân"
Tạ Vũ Thần ngước mắt nhìn nàng, trong nháy mắt có một tia ám quang thoáng qua, rất nhanh bị đè lại.
Hắn cười một tiếng, phất tay, nói:
"Vương phi, nhạc phụ đại nhân hôm nay đích thân đến thăm ngươi, phải thay bản vương hảo hảo chiêu đãi"
Hắn nói xong, lập tức ôm Cơ Ninh Kiều rời đi.
Khi đi đến bên cạnh nàng, hắn hạ giọng nói một câu:
" Tiêu Thiên Ẩn, ngươi biết điều một chút cho bản vương, cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Cơ Ninh Kiều cũng nhân cơ hội trừng nàng một cái, tựa như cảnh cáo, như khiêu khích.
Đợi hai người kia đi khuất bóng, Hồng Tụ nhanh nhẹn đóng cửa lại, hai tay kết ấn, nhanh chóng hạ một trận pháp cách âm cho căn phòng này.
Độc Cô Thiên Ẩn nâng tay, một luồng ngân quang lóe lên, chia thành nhiều nhánh nhỏ, bay đến một vài nơi tối trong phòng.
Nơi ngân quang bay đến tạo nên một lồng giam, giam tất cả ám vệ được sắp xếp trong phòng lại.
Ám vệ chấn kinh, nhưng đợi khi kịp nhận ra được ra tình cảnh của mình thì đã bị giam trong ngân quang, trốn không thoát, chém không đứt, làm sao cũng không ra được. Mà ở trong này, bọn họ cái gì cũng nghe không đến, nhìn không thấy...
Tạ Vũ Thần rời đi nhanh như vậy, để lại Độc cô Thiên Ẩn và Tiêu Nghiêm ở đây cũng không thể không đề phòng.
Tiêu Nghiêm dù hiện tại không thể chống lại hắn như trước kia, nhưng ít nhiều Tiêu nghiêm cũng là đại thần có năng lực nhất trong số quan lại. Đề phòng là tất yếu.
Sau khi giải quyết xong hết ám vệ, Độc Cô Thiên Ẩn xoay người nhìn ba người kia, hay nói đúng hơn là nhìn hai tùy tùng đi theo Tiêu Nghiêm.
Tiêu Nghiêm thức thời, đứng dậy tránh sang một bên.
Độc Cô Thiên Ẩn nhìn kỹ hai người kia một chút, vén vạt áo, quỳ xuống:
" Phụ Thân, Mẫu thân..."
10
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
