Chương 17 - Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất
" Người đâu, đóng cửa, tiễn khách!”
Cơ Ninh Kiều nhìn cánh cửa Bắc viện đóng sầm lại trước mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, thay đổi giống như tắc kè hoa.
Độc Cô Thiên Ẩn trở về, nàng vốn muốn dò la thử một chút, xem thử tính cách vị vương phi bao cỏ này rốt cuộc thay đổi đến thế nào.
Ai ngờ được, đừng nói là gặp được Độc Cô Thiên Ẩn, đến đại môn Bắc viện nàng còn không bước qua nổi.
“ Phản rồi! Một tỳ nữ nhỏ nhoi lại dám nói chuyện với ta như thế! Phản thật rồi!”
Cơ Ninh Kiều nhịn không nổi gầm lên.
Nàng từ lúc vào Thần vương phủ, dù là khi Thiên Âm còn sống cũng chưa từng có người công khai đối nghịch với nàng như thế. Hôm nay, một tỳ nữ bên cạnh Tiêu Thiên Ẩn cũng dám không coi nàng ra gì.
Cơn tức này, chặn trước họng nàng, thật sự không cách nào nuốt trôi!
Cuối cùng vẫn là e ngại thanh danh, Cơ Ninh Kiều ôm một bụng hỏa khí ra về.
Hồng Tụ đứng sau Đại môn Bắc viện, hướng phía sau cánh cửa làm mặt quỷ.
“ Ngươi mới là làm phản. Chủ nhân ta đường đường là Ngự phong vương phi, một thiếp thất như ngươi còn dám tới đây đánh phủ đầu, nghĩ đẹp lắm!”
Nếu Độc Cô Thiên Ẩn vẫn giữ thái độ nhẫn nhịn như trước, Hồng Tụ sẽ không dám nói những lời này. Nhưng hiện tại Độc Cô Thiên Ẩn đã không còn bộ dạng nhu ngược cam chịu nữa, nàng cũng không cần giữ mặt mũi cho đám nữ nhân đáng ghét trong vương phủ.
Bắc viện kể ra cũng không nhỏ. So với Tây viện của thê thiếp Tạ Vũ Thần, nơi này cũng rộng hơn vài phần.
Trước đây, Bắc viện là nơi ở cho hạ nhân trong vương phủ. Hạ nhân nhiều như vậy, nơi này tự nhiên không nhỏ được.
Mấy năm trước, hạ nhân được chuyển tới một khu khác, Bắc viện liền bị bỏ hoang.
Đến khi Độc Cô Thiên Ẩn bị đưa đến đây, Bắc viện đã hoang tàn đến không nỡ nhìn.
Hồng Tụ bước trên con đường trải sỏi dẫn vào nội viện, nhìn Bắc viện hiện tại được sửa sang đẹp mắt, chỉ biết thở dài cảm khái trong lòng.
Nàng thực sự rất thắc mắc, vì sao Độc Cô Thiên Ẩn muốn gả cho Tạ Vũ Thần?
Vì chuyện này, nàng cùng Độc Cô phu nhân đã khắc khẩu rất dữ dội.
Dù Tạ Vũ Thần thật sự ưu tú hơn người nhưng với thân phận của nàng, chọn một nam nhân tốt hơn cũng không phải chuyện ngoài tầm tay.
Đã nhìn qua thủ đoạn mưa rền gió cuốn của nàng khi ở Độc Cô nhất tộc, Hồng Tụ không nghĩ được lý do gì khiến một người lãnh tâm lãnh tính như nàng làm như vậy.
Nhìn nội viện trống không, hắc miêu lười biếng nằm trên chiếc giường nhỏ được làm riêng trên bàn, Hồng Tụ vẫn nhịn không được thở dài.
Chủ nhân, ngài tốt nhất đi nhanh về nhanh a.
Tuy ám vệ ở đây thật sự rất kém nhưng ta cũng không thể che dấu hành tung của ngài lâu như thế đâu!
…
Hoàng cung
Phương Tâm cung
“ Hoàng thượng, thế lực của Thừa Tướng đảng ngày càng mở rộng quả thật rất đáng đề phòng. Nhưng con người Tiêu Nghiêm cũng không giống hạng người có thể làm ra chuyện giết vua soái vị. Có thể trấn an hắn thì tuyệt không cần động đến binh đao.”
Nữ tử hơi nhíu mày, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương cho Hạo Vân đế, thấp giọng nói.
Thế lực Tiêu Nghiêm quả thật đã đủ chèn ép đế vị. Muốn soái ngôi, cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Nhưng lâu như vậy, đã hai triều đại, hắn vẫn chỉ đứng vững gót chân ở vị trí Thừa Tướng, không hề có ý định gì khác.
Ban đầu, có nhiều người nghĩ rằng hắn đang ngầm chuẩn bị hoặc e ngại binh quyền trong tay Băng Thiên Vũ. Nhưng nếu là vậy, hắn sẽ không để nữ nhi của mình gả cho Tạ Vũ Thần.
Hoặc nếu hắn muốn nữ nhi của mình mê hoặc Băng Thiên Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng chịu nhiều ấm ức như thế trong Thần vương phủ.
Bất quá…
“ Trẫm làm sao biết được hắn đối với một nghĩa nữ lại quan tâm như thế! Ba năm nàng gả cho A Thần, hắn một câu muốn đòi công đạo cho nữ nhi cũng không có. Bây giờ đột nhiên vì nàng làm ra nhiều chuyện như thế, bảo trẫm làm sao thu xếp, làm sao kịp trở tay đây?”
Hạo Vân đế than thở.
Đây là chuyện nhà của hoàng đệ hắn. Muốn đòi công đạo nên đến tìm hoàng đệ hắn a. Đảo điên triều chính thế này, hắn cũng có chút chướng ngại tâm lý rồi đó.
Nam Cung Dao nghe hắn thở dài thì hơi đau lòng, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“ Hoàng Thượng, ngươi từng điều tra thân thế của Tiêu Thiên Ẩn chưa?”
“ Nữ nhi của người bạn cũ Tiêu Nghiêm.”
Hạo Vân đế không chút do dự nói.
Đối với Nam Cung Dao, hắn không cần giấu giếm bất kỳ thứ gì. Nàng là người đời này kiếp này hắn có thể tin tưởng.
“ Nếu là vậy, vị bạn cũ này đối với Tiêu Nghiêm hẳn có mấy phần trọng lượng. Sắp tới cũng đã gần Trung thu, lúc đó mời Tiêu Thiên Ẩn đến, ta giúp Hoàng thượng thăm dò nàng một chút. Thế nào?”
“ Ái phi cực khổ rồi.”
…
Đại điện rộng lớn, bốn phía đều gắn dạ minh châu chiếu sáng.
Bốn cây cột chạm khắc tứ linh uy vũ, khắp các bức tường đều là phù điêu tỉ mỉ, nạm bảo thạch rực rỡ.
Cho dù lấy màu trắng làm chủ đạo nhưng vẫn không hề làm sắc thái nơi này suy giảm nửa phần.
Bậc thang lưu ly sẫm màu dẫn lên bảo tọa đen tuyền.
Nam nhân bạch bào, ngân diện che hơn nửa khuôn mặt, để lộ sống mũi thanh tú cùng đôi môi mỏng, mím chặt.
Hắc bạch lưỡng lập, làm thân ảnh nam nhân càng thêm nổi bật giữa sảnh điện.
Trong tay nam nhân là một hộp gấm, chính là hộp gấm Tạ Vũ Thần đựng Long phách trao cho hai người Lạc Dật ngày trước.
Long phách đỏ tươi, từ thân cây đến lá cây đều là một màu đỏ diễm lệ. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được hình dáng một đầu huyết long được ghép từ vô số lá cây đỏ rực, thân rồng là rễ phụ, uốn quanh các tầng lá.
Nam nhân nhìn kỹ mấy lần rồi đóng hộp lại, cẩn thận cất vào trong người.
“ Nhiệm vụ lần này làm rất tốt. Hai người vất vả rồi.”
Lạc Dật và Hỏa Nhược Quỳ đều cúi đầu nói “ không dám”.
“ Tôn chủ, thuộc hạ có một nghi vấn, hy vọng Tôn chủ có thể giải đáp.”
Hỏa Nhược Quỳ nói. Tuy ngữ khí vẫn cứng ngắc nhưng sâu trong đó vẫn có vài phần tôn kính cùng e sợ.
Dạ Ly khẽ gật đầu.
Mặc dù hắn không nói, nét mặt cũng không có gì biến hóa nhưng ai cũng cảm nhận được hắn đang cao hứng. Khi đã cao hứng, chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng, hắn đều sẽ không từ chối.
Hỏa Nhược Quỳ được chấp thuận, liền hắng giọng nói:
“ Tôn chủ, vì sao năm lần bảy lượt ngài đều hết sức bảo hộ Tạ Vũ Thần?”
Nàng nói xong, Lạc Dật liếc nàng một cái.
Nữ nhân này hôm trước, khi ở Thần vương phủ, hắn cũng nói vấn đề tương tự, nàng không chút nể mặt bác bỏ không cho hắn nói nữa. Hôm nay lại tò mò đến nỗi hỏi thẳng Tôn chủ.
Nếu là thuộc hạ tự mình suy đoán thì cũng thôi đi, đằng này lại hỏi luôn đương sự. Nàng là ngại nhàn rỗi quá, muốn thăm qua Ám lao đúng không?
Rõ ràng, khi nàng vừa nói xong, nhiệt độ trong điện có giảm vài phần.
Mất một lúc, Dạ Ly mới mở miệng:
“ Bổn tọa từng hứa, bảo hộ hắn một đời bình an.”
Trong chớp mắt, Hỏa Nhược Quỳ dường như nhìn ra một tia hoài niệm trong mắt nam nhân kia.
Nhưng đến khi nhìn lại, tất cả giống như chỉ là ảo giác của nàng. Trong mắt y vẫn chỉ là một vùng nước lặng, không gợn lên được một tia tâm tình nào, yên tĩnh, áp lực...
3
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
