Chương 11 - Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất
Tạ Vũ Thần ở trong Nam viện một hồi lâu mới đi ra.
Tất cả cảm xúc của hắn đều bị thu lại, không tìm ra dấu vết.
“ Hắc y nhân đêm qua đã tìm ra chưa?”
Hắn trầm giọng hỏi.
Vân Kiệt đi sau hắn, ôm kiếm nhíu mày lại, nói:
“ Thuộc hạ đã phong tỏa cả vương phủ, cũng đã tìm hết trong ngoài vương phủ nhưng ngay cả cái bóng của hắn cũng không bắt được. Điện hạ, ngài có cảm thấy kì lạ ở đâu không?”
Vân Kiệt thật sự có chút không hiểu thấu hắc y nhân kia cần thứ gì của Thần vương phủ.
Hắc y nhân thực lực quả thật không tầm thường. Nếu không phải Tạ Vũ Thần có bày trận pháp bên ngoài viện tử, không chừng không ai phát hiện có người đột nhập.
Tạ Vũ Thần như có điều suy nghĩ, im lặng không nói.
Đúng lúc này, một hạ nhân hấp tấp chạy tới.
“ Điện hạ, người của Tiêu thừa tướng đang ở bên ngoài, nói muốn… muốn…”
Hạ nhân càng nói về sau càng hạ thấp thanh âm, cuối cùng thành thì thầm trong lòng luôn.
Vân Kiệt nghe được một nửa nhưng không nghe được đoạn sau, khó chịu nói:
“ Có gì mau nói!”
Hạ nhân thầm nuốt nước bọt, cắn răng:
“ Bọn họ nói, nếu vương phủ không cung cấp được cuộc sống tốt cho tiểu thư bọn họ, bọn họ đủ khả năng tự mình đến cấp.”
Tiêu Nghiêm biết, nêu bản thân đưa Độc Cô Thiên Ẩn trở về Tiêu phủ, dù Tạ Vũ Thần có rắc rối nhưng đối với thanh danh của nàng cũng đồng dạng bị tổn hại.
Trong thời đại này, nữ nhân đã gả ra ngoài, không cẩn thận một chút cũng đủ mang ô danh suốt đời.
Cho nên, Tiêu Nghiêm cho người đến sửa sang Bắc viện, trên cơ bản cũng đã suy tính cho Độc Cô Thiên Ẩn đủ đường.
Một chiêu này của hắn, vừa có thể giúp Độc Cô Thiên Ẩn cải thiện cuộc sống, vừa có thể cảnh cáo Thần vương phủ.
Tạ Vũ Thần để ý đến lời nói của hạ nhân.
Người của Tiêu Nghiêm không gọi Độc Cô Thiên Ẩn là vương phi. Bọn họ gọi nàng là tiểu thư. Giống như không công nhận việc nàng đã gả cho hắn.
Hạ nhân chắc chắn không thể to gan gọi loạn như vậy. Chỉ có thể được người bên trên dặn dò, đặc biệt nhắc nhở mới có khả năng không sợ gì cả mà ngang nhiên gọi Độc Cô Thiên Ẩn là tiểu thư.
Nghĩ đến đây, không biết tại sao trong ngực Tạ Vũ Thần dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Đột nhiên, một hạ nhân khác chạy đến.
“ Điện hạ, Hoàng thượng tuyên ngài vào cung.”
Lực chú ý của Tạ Vũ Thần bị hạ nhân thu hút. Hắn cân nhắc một chút, để Vân Kiệt ở lại vương phủ xem xét chuyện của Bắc viện, bản thân thì vào cung một chuyến.
Từ khi hắn giúp Hạo Vân đế bình ổn thế cục trên triều thì đã một thời gian hắn không còn vào triều sớm nữa.
Hạo Vân đế biết hắn không hứng thú với đế vị, cũng không muốn dính tới âm mưu chốn quan trường nên cũng mặc kệ hắn.
Hôm nay gọi hắn vào cung, cũng không biết có chuyện gì.
…
Vân Kiệt đứng trước Bắc viện, biểu tình một lời khó nói hết.
Người của Tiêu Nghiêm nào có phải đến chỉ đơn thuần cảnh cáo bọn họ đối tốt với Độc Cô Thiên Ẩn. Bọn họ là muốn dỡ cả Bắc viện ra xây lại luôn rồi!
Có ý thức của một khách nhân nữa không vậy?
Mộ quản gia đứng nhìn hạ nhân loại bỏ từng bộ phận của Bắc viện, ánh mắt không tự chủ để lộ một tia thương cảm.
Đường đường là vương phi nhưng nơi dung thân lại không bằng hạ nhân, điều này có bao nhiêu bi ai chứ?
Hắn theo Tiêu Nghiêm từ khi y mới nhận chức Thị Lang.
Y cả đời không vướng bụi hoa, không thê tử thị thiếp, hắn có lúc còn nghĩ: Đại nhân sống oanh oanh liệt liệt một đời, nhưng đến lúc gần đất xa trời, e rằng hương khói đứt đoạn.
Mộ quản gia cơ bản không ngờ được bản thân sẽ có ngày nhìn được đời sau của Tiêu Nghiêm.
Dù không phải cùng huyết thổng nhưng cũng là hậu nhân của đại nhân mà, không phải sao?
Chỉ là, vị tiểu thư này dường như không có bao nhiêu phần tình cảm với đại nhân. Thậm chí, có nhiều khi hắn thấy đại nhân còn có chút bất an khi nói chuyện với tiểu thư.
Mộ quản gia sống được nửa đời, tự nhiên nhìn ra bất thường, đối với vị nghĩa tiểu thư này càng thêm cẩn thận.
Hắn cũng loáng thoáng nghe được tiếng gió, Độc Cô Thiên Ẩn sống ở Thần vương phủ không tốt nhưng Tiêu Nghiêm còn không lên tiếng, hắn làm sao dám nhúng tay làm loạn. Hôm nay nhìn thấy Bắc viện điêu tàn như thế này, ngoài thương cảm thì chính là phẫn nộ.
“ Mộ quản gia, ngươi làm như thế này có phải không hợp quy tắc không?”
Mộ quản gia xoay người, nhìn Vân Kiệt đang đi tới, cười như không cười nói:
“ Vân thị vệ quá lời. Mộ mỗ chỉ làm theo phận sự.”
Hắn nhìn về phía Bắc viện đang được tháo dỡ, không mặn không nhạt nói:
“ Nếu Thần vương điện hạ không thể đáp ứng được cho tiểu thư một cuộc sống tốt, Tiêu phủ sẵn sàng thay nàng trải đường”
Vân Kiệt nhíu mày:
“ Ngươi làm như thế này, có hỏi qua ý kiến của vương phi hay chưa?”
Hắn biết Độc Cô Thiên Ẩn rất quan tâm Tạ Vũ Thần. Nếu việc vương phủ không chu cấp đủ cho vương phi, phải nhờ đến nhà mẫu thân nàng đứng ra thu xếp thì không biết mặt mũi của cả vương phủ phải để đâu nữa.
Mộ quản gia nghe Vân Kiệt gọi hai chữ “vương phi” thuận miệng như vậy, chợt cười khẩy trong lòng.
Hắn nói:
“ Ngươi còn biết nàng là vương phi hay sao?”
Vân Kiệt sững sờ.
Mộ quản gia nói tiếp:
“ Vân thị vệ, ngươi biết hai chữ “vương phi “ ngươi vừa gọi có ý nghĩa gì hay không? Chỉ là một cái danh xưng thôi sao? Không! Nó là biểu hiện của địa vị, của thân phận, của chức trách mà người được gọi là “vương phi” phải nhận lấy. Tiểu thư là vương phi, từ địa vị đến thân phận, chức trách đều cao hơn, tôn quý hơn hạ nhân chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng hiện tại, ngươi nhìn một chút những gì nàng phải nhận.”
Mộ quản gia chỉ tay về phía chính điện của Bắc viện.
“ Đó là nơi tiểu thư sống. Ngươi thấy sao, Vân thị về? Liệu có tốt hơn hạ nhân chăng? Không hề! Nơi này so với nơi ở của hạ nhân còn thiếu tốn hơn nhiều. Nàng là chủ tử của các ngươi. Vân thị vệ, ngươi hiểu ý Mộ mỗ muốn nói không?”
Vân Kiệt mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói được từ nào ra khỏi miệng.
Bởi vì những gì Mộ quản gia nói, hoàn toàn không sai.
Mộ quản gia hừ một tiếng trong lòng, ngoài cười trong không cười mà nói tiếp:
“ Vân thị vệ, ngươi nghĩ Thừa Tướng đảng của đại nhân nhà ta thật sự dễ lung lay như vậy sao? Đều do tiểu thư, một tay nàng đè hết những người không phục trong Thừa Tướng đảng xuống, để cho Điện hạ của ngươi một đường thuận lợi phù chính.”
Nếu mới lúc trước Vân Kiệt sững sờ thì bây giờ đại khái là thành khiếp sợ luôn rồi.
“ Sao có thể…”
Hắn lầm bầm mấy chữ trong miệng. Sau đó không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại biến đổi khó coi hơn.
Mộ quản gia không quản hắn nghĩ loạn thất bát tao cái gì, dứt khoát mặc kệ hắn, chuyên tâm giám sát hạ nhân làm việc.
Hắn đã tiết lộ nhiều như vậy, nếu nói thêm, sợ rằng mệnh không được lâu.
----------
Tề Phượng lâu
“ Tiểu Ẩn, ngươi cần những thứ này làm gì?”
Lương Liên Dĩnh gảy gảy cây sáo trúc tía trên bàn, lại chọc chọc một đống bình to bình nhỏ, không hiểu thấu lên tiếng.
Độc Cô Thiên Ẩn lấy cây sáo trúc tía, xem qua hai lần mới yên tâm thu vào tay áo.
“ Thu thập một người không yên phận.”
Nàng chậm chạp trả lời, tay lại kiểm tra lần lượt từng cái bình một.
Lương Liên Dĩnh nhìn nàng một cái.
Người nào lại có thể để Bá vương hoa ghi thù như vậy? Hiếm nha.
Hồng Tụ đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nàng rất muốn nói, Liên Dĩnh công tử, ngài còn bày ra biểu cảm tò mò thiếu đánh đó nữa, sẽ bị chủ nhân đánh thật đó.
2
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
