Chương 28
Rụt rè, nhút nhát
Gã môi trề ngồi vắt chân, tháo xuống chiếc mặt nạ có miệng đỏ kéo đến mang tai, gã là một trong năm tên ‘Underdog’. Ngồi ở phía sofa đối diện là Hoàng Minh Nhu đang đọc một quyển sách bọc da dày cộp, ở gáy sách có hoạ tiết xương người in nổi.
“Tình hình chú mày thế nào rồi? Kết nối được thêm nhiều không?”
“Dạ có…” Trong giọng nói của cậu có phần hơi run, thiếu tự tin: “Cuối tuần rồi em đã thực hiện thêm hai hợp đồng với một ác quỷ cấp II, một ác quỷ cấp III. Bọn chúng đều có khả năng chi phối tâm lý lẫn khống chế thực tại trong phạm vi nhỏ, tên ác quỷ cấp III còn có thể nhìn thấy rất nhiều tiền kiếp của người khác. Theo em biết thì trong các kiếp trước của hắn đã từng…”
“Thôi được rồi! Vậy là khá đấy, còn thái độ bọn chúng thì thế nào?”
“Có vẻ là rất hợp tác. Cũng đã hơn 3 thế kỷ kể từ lần cuối bọn chúng được các huyền sư gọi lên. Các tổ chức trong quá khứ đánh giá bọn chúng thuộc nhóm khó kiểm soát nên đã ngó lơ. Vì vậy thời gian tự do mà bọn chúng yêu cầu cũng không nhiều, chỉ 16 tiếng và 22 tiếng.” Nhu gãi gãi phần tóc mai gần thái dương: “Tên ác quỷ cấp III cũng yêu cầu nhận thêm nhiều sinh mệnh hơn khi triệu hồi.”
“Cái gì?”
Nhu giật mình. Gã môi trề quát lớn: “Đừng nói với anh là chú mày cũng đồng ý nha?”
“Dạ không… Không có, em đã thương lượng lại rồi. Mức sinh mệnh cung cấp như tiêu chuẩn, không nhiều hơn!”
“Nghe cho rõ này! Anh biết chú mày thích sáng tạo, tìm tòi và khám phá, nhưng đây không phải phòng thí nghiệm, đây là làm ăn kinh doanh. Đừng để thứ gì vượt quá tầm kiểm soát!”
Nhu gật đầu lia lịa, mặt đỏ bừng lo lắng. Cậu ôm quyển sách vào lòng, cơ thể gầy gò lại càng thêm phần nhỏ nhắn khi so với quyển sách da. Đây là một phòng ẩn trên tầng ba một quán karaoke cũ, có cửa lùa gió đón ánh sáng yếu ớt nên phải bật đèn dù là ban ngày. Căn phòng chỉ vỏn vẹn 15 mét vuông với một phòng vệ sinh cạnh kệ bếp, trong phòng có nội thất đơn giản gồm bộ bàn ghế sofa, hai chiếc giường gấp, một chiếc tủ lạnh mini. Underdog sử dụng chỗ này là một trong các điểm tụ họp.
“Anh mới đi nói chuyện với ba khách hàng, ngoài ra còn cuộc hẹn với bốn ông nữa trong cuối tuần này. Sắp tới chú mày nhiều việc đấy!”
“Dạ vâng…”
“Vụ hôm bữa anh hỏi mày sao rồi? Về gã nuôi tôm người miền Tây ấy? Làm được không?”
“Có phải là người muốn xây một biệt thự nghỉ dưỡng không ạ? Ông ấy định nhờ ác quỷ thay đổi dòng chảy của một con sông để cải thiện diện tích mặt bằng cũng như hướng dòng nước thải sinh hoạt của các hộ dân gần đấy ra nơi khác?”
“Đúng rồi, thằng chả giàu sụ, anh mà biết rằng nuôi tôm giàu thế thì nói thật với chú mày, anh chẳng đi làm cái nghề này đâu!”
“Chuyện đấy thì…” Nhu ngắc ngứ: “Em nghĩ là yêu cầu này không nhận được đâu ạ.”
“Sao lại vậy? Chú mày sao thế? Thằng chả chẳng tiếc tiền đâu, sẵn sàng bỏ bạc tỷ đấy! Vụ ngon như thế mà chú mày định bỏ lỡ là như thế nào?”
“Dạ khó lắm ạ. Dù em có kết nối với một số ác quỷ thực hiện được yêu cầu này, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến môi trường tự nhiên, có thể khiến nhiều loại động thực vật bị huỷ hoại khu vực sống…”
Gã môi trề cau mày, lườm Nhu bằng ánh mắt rất khó chịu. Cậu thanh niên nhỏ người có thể cảm thấy sự ngứa ngáy trên da thịt qua ánh nhìn ấy, như thể đối phương áp một cái chảo chiên cơm chưa nguội hẳn lên người cậu vậy. Trong ký ức của Nhu, cậu rất hay bị người lớn lườm nguýt, trừng mắt tức giận. Những lúc đó cậu biết rằng họ không thích điệu bộ, giọng nói hay suy nghĩ của mình, nên cậu thường lựa chọn cúi mặt, rụt cổ vào hai vai và lí nhí đáp lời.
“Quan trọng là…”
“Quan trọng là làm sao? Chú mày nói cái quái gì thế, có biết suy nghĩ trước khi mở mồm không hả?”
Nhu bấu tay lên quyển sách: “Nó… nó cũng ảnh hưởng đến những thực thể siêu nhiên ở khu vực đó nữa…” Cậu hít một hơi, có điều tiết lại tim mình và nhịp thở, trong đầu liên tục tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh: “Em có tìm hiểu thử thì biết nhánh sông đó có một thuỷ thần, nếu thay đổi dòng chảy thì thực thể này sẽ rất tức giận, có thể khiến cả phường xã đấy gặp nhiều tai ương như dịch bệnh, hoả hoạn, đuối nước,... Tệ hơn thì các thực thể khác cũng sẽ manh động, quấy nhiễu khó chịu. Bên trên tập đoàn mà điều tra thì sẽ biết việc này gây ra bởi ác quỷ, đồng nghĩa với việc…”
“Việc hoạt động của tổ chức chúng ta bị phát giác. Có một con chuột nhắt ăn thóc trong kho lương của The Planet, bọn chúng sẽ diệt trừ thẳng tay để giữ thế độc quyền.”
Nhu gật đầu lia lịa, có vẻ như đối phương đã hiểu điều cậu nói và nguôi giận, nó khiến cậu thở phào nhẹ nhõm tựa vừa thoát chết.
“Phiền phức thật đấy, chú mày đã từ chối hai vụ rồi!”
“Những vụ này cũng là những vụ bên The Planet từ chối ạ. Anh làm môi giới lâu năm chắc cũng hiểu, có những tập đoàn trong quá khứ bất chấp lợi nhuận và để lại ảnh hưởng nghiêm trọng lâu dài về sau, nó trở thành bài học cho các tập đoàn hiện tại. The Planet muốn kinh doanh lâu dài trên mảnh đất này nên họ hạn chế những yêu cầu kiểu vậy.”
“Tao thì nghĩ bên The Planet báo giá cao quá nên thằng chả mới chạy đôn chạy đáo và tìm đến chúng ta thôi. Với cá giá phù hợp thì The Planet việc gì mà chả nhận, vấn đề cốt lõi là lợi nhuận thu về phải lớn hơn chi phí trả ra, chú mày hiểu không?”
Nhu gật đầu, dù cậu biết rằng không phải vậy.
“Được rồi, anh cũng thấy là không nên nhận! Chú mày cứ nhớ rằng quan trọng nhất là sự bí mật của tổ chức chúng ta là được!”
“Dạ em nhớ rồi!”
Gã môi trề ngả người, thả lỏng cơ thể, lọn tóc đuôi ngựa của hắn buông thõng ra sau lưng ghế sofa.
“Thằng Stephen mới bị thương nặng sau nhiệm vụ chạm trán Đoạ Thần. Liệu lịch trình mấy buổi triệu hồi sắp tới có bị ảnh hưởng không?”
“Em vẫn chưa thấy anh ấy báo dời lịch, chắc anh Stephen sẽ sớm hồi phục.”
“Thằng đó ham kiếm tiền thật, nó mới mang về cho tổ chức mình một đồng II đúng chứ?”
“Vâng ạ!” Nhu nghĩ đến chuyện Dược đối đầu Đoạ Thần, lòng cậu chỗi dậy một cảm giác tò mò và phấn khích. Cậu tự hỏi đấy là Đoạ Thần nào, cậu đã đọc về hắn chưa. Nhu mong sao có thể hỏi Dược về những đặc điểm của thực thể đó, từ hình dạng, khả năng, thứ áp lực kinh khủng và thế giới quan phức tạp ấy,... Có thể nói đây là chủ đề mà cậu vô cùng chú tâm nghiên cứu. Những văn bản và tài liệu mật của The Planet mà Nhu có thể đọc cũng đã đọc hết, tuy nhiên với cậu thì vậy vẫn chưa đủ, niềm đam mê với ác quỷ của cậu lớn hơn nhiều so với thân thể bé nhỏ, gầy gò và yếu ớt này.
“Ráng mà tận dụng từng đồng xu mà chú mày đang giữ, đây là việc làm ăn, nhớ đấy nhé! Có thông tin gì mới thì báo anh mày!”
Nhu lại gật đầu, một điệu bộ ngoan ngoãn nghe lời thái quá.
1
0
3 tuần trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
