ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Lương tâm

Tôi nằm trên chiếu, miệng vương đầy máu, sống mũi hình như đã gãy, còn tay tôi vẫn đang bị còng. Bọn chúng đã tẩn tôi một trận khi tôi từ chối và muốn xin về nhà.

Sau 30 phút choáng váng, đau đớn với vết thương trên mặt, cánh cửa lại được mở ra. Tôi sợ hãi, co người vào một góc. Tên đội mặt nạ hình cá voi bước vào, chính hắn đã đấm gãy sống mũi của tôi.

“Xin lỗi anh bạn, nãy tôi lỡ mạnh tay quá, đừng tư thù gì nhé.”

Theo sau hắn lại là tên đội đầu nai vừa nãy, tôi nhận ra hắn thông qua giọng nói:

“Đã bảo là nhắc nhở nhẹ tay rồi mà! Trang à, chắc nãy giờ cậu cũng suy nghĩ lại rồi phải không? Chúng ta thử một lần nữa nhé.”

Bọn chúng dựng tôi dậy, lôi đến cái bàn gỗ giữa phòng, một góc bàn vẫn còn vương máu của tôi.

“Tuần này người bạn của tôi, cái gã đầu trọc đeo cà vạt chấm bi ấy, đã gặp được hai người như cậu. Một cô bé thì rất hiểu chuyện, cũng tại nhà đã bị lũ côn đồ đến phá mấy lần rồi. Ba mẹ cô bé ấy đánh bạc đến tán gia bại sản, rất đáng thương. Cô bé ấy nhận lời ngay khi nghe đến khoản thu nhập lớn, còn khoản nợ thì chúng tôi cũng mua lại luôn. Giờ thì mỗi tháng chỉ cần trích tầm 30% thu nhập ra để trả nợ cho chúng tôi, 70% kia vẫn đủ rủng rỉnh để cô bé tiếp tục học đại học. Còn một thằng nhãi thì cứng đầu y như cậu vậy…”

Hắn tặc lưỡi, lắc đầu:

“Nó giả vờ đồng ý rồi đi làm loạn. Suốt ngày hôm qua bọn tôi tẩn nó cũng 8, 9 trận gì đó. Nó lịm đi thì chúng tôi chữa trị cho nó, xong lại tẩn tiếp. Đến nãy nó vừa mới đồng ý, không biết đã thật chưa. Cơ mà nốt lần này thôi, không được nữa thì cho nó ngủ luôn, phí 50 thịt!”

Hắn vỗ vỗ lên vai tôi.

“Cậu chắc không lì lợm như nó đâu nhỉ, còn mẹ già và em gái cần cậu lo mà. Sao không nhận lời đi chứ còn đắn đo gì?”

Tôi lí nhí nói, lúc đó tôi mới nhận ra quai hàm mình đau đến thế nào.

“Em không thể… Em không làm những việc phạm pháp này được… Kể cả khi kiếm được nhiều tiền, lúc đi tù em cũng không thể lo cho mẹ và em gái được”

Tôi rưng rức khóc, không phải là cố nặn, mà do cảm xúc được cơn đau xúc tác, bật đến đỉnh điểm. Tôi mếu máo, van nài bọn chúng.

Tên đội đầu nai phá lên cười, hắn quay lại tìm sự ủng hộ của đồng đội. Thế là tên đeo mặt nạ cá voi cũng phá lên cười.

“Cậu sợ phạm pháp à, sợ đi tù à? Sao mà đi tù được? Cậu có bán hàng cấm, cướp của, giết người gì đâu? Là ác quỷ nó làm cơ mà. Còn cậu và chúng tôi, tất cả chỉ đang là đi giúp người thôi”

“Em không biết… Nhưng mấy chuyện này không hợp pháp… Nó như xã hội đen vậy.”

Hắn cười cợt, nhìn tôi như một đứa con nít:

“Thằng nhãi nãy tôi kể cho cậu đó. Sau khi nó dạ vâng gật đầu, chúng tôi thả nó về nghỉ ngơi. Thế quái nào nó lại đi báo công an. Lại còn cẩn thận soạn hẳn một cái tường trình dài chi tiết gửi cho báo Đô Thị và đăng lên Facebook nữa chứ. Thế là mấy sĩ quan công an lại phải cất công đưa nó về đây giao lại cho chúng tôi. Chủ biên bên mấy tờ báo thì gọi điện lên sếp tôi xin chỉ đạo. Thật là làm phiền người lớn.”

Tôi không tin vào tai mình. Chẳng biết là chúng đang bịa chuyện hay sự thật. Nếu là thật thì bọn chúng to lớn và quyền lực đến nhường nào?

“Để tôi nói cho cậu nghe. Khách hàng mà tôi từng giúp đỡ, họ giàu nứt đố đổ vách, có địa vị cao và bề thế đến mức cậu không thể tưởng tượng được đâu. Nhưng họ đều là con người, đều có những ham muốn vượt ngoài khả năng. Họ phất lên, rồi sử dụng dịch vụ của chúng tôi, duy trì cho nó hoạt động. Đến lúc họ lụn bại và rời đi thì lại người khác xuất hiện, một vòng lặp người đến kẻ đi, chỉ có duy nhất chúng tôi là mãi ở đây. Tôi đã từng chứng kiến trong một tuần…”

Hắn giơ ba ngón tay lên trước mặt tôi

“Ba khách hàng thân thiết của tôi bị đi tù, đầu độc ở tư gia và nhảy cầu tự vẫn vì thua lỗ. Cậu biết lúc đó tôi làm gì không? Lúc đó tôi và mấy người đồng nghiệp ở đây, cả cậu mang mặt nạ cá voi đằng sau, đang nghỉ phép và tiệc tùng trên du thuyền với một dàn hot girl triệu follow.”

Hắn đi lại quanh bàn, vừa nói vừa xem xét phản ứng của tôi. Tôi run rẩy đan chặt hai lòng bàn tay vào nhau, như làm thay việc cho chiếc còng. Miệng vẫn mếu máo, khúm núm đáp lời:

“Em không biết nữa, nhưng mà… Em không thể, nó trái với lương tâm của em…”

“Sao lại nhân văn thế nhỉ? Cậu nói thế, tôi thực lòng thấy xấu hổ về mình đấy!”

“Nếu mẹ em biết em làm những việc này, dù có chết bà ấy cũng không nhận lấy tiền đâu.”

“À, vậy à, khó nhỉ… Vấn đề về lương tâm tôi hiểu mà, đúng là làm khó cho cậu rồi” - Hắn thở dài, hất mặt về phía tên cá voi - “Vậy thì đánh vỡ đầu lương tâm của nó đi”

Tôi hoảng loạn tột cùng, chồm lên ôm lấy chân gã đầu nai. Một luồng khí nóng đẩy bật tôi vào góc tường, tên cá voi phóng nó ra từ lòng bàn tay. Hắn tiến lại, tay rực cháy huyền năng. Mỗi phát đấm của hắn đều như thẩm thấu qua da thịt, tựa như hàng trăm cây kim đâm vào xương cốt.

“Lương tâm này! Lương tâm có biết đau không?”

Tôi khóc nấc, xương tay và sườn như bị gãy. Tôi ôm đầu, kêu ré lên.

“Em đồng ý, đừng đánh em nữa, em đồng ý”

Nhưng hắn vẫn không dừng lại. Tiếp tục đánh đến lúc tôi thành một bãi trên sàn, miệng rên rỉ không thành tiếng mới ngưng tay. Bọn chúng lại đóng cửa rời đi, để lại tôi vẫn cái góc đấy, nhưng cơ thể tàn tạ, thừa sống thiếu chết.

Cơn đau như bầy kiến, còn ý thức của tôi là cây kẹo đường. Cứ mỗi khi tôi chú ý đến chỗ nào là cơn đau lại lũ lượt kéo đến bủa vây nơi đó. Từ đầu, vai, tay, ngực, bụng, eo, đến bắp đùi, ống đồng. Giống người bệnh trong cao trào những cơn sốt, tôi li bì, miệng vô thức rên lên ư ử. Tôi thầm mong sao mình chết quách đi cho rồi. Nhưng tôi không chết, tôi cứ mê man đau đớn ở góc phòng đấy, ý thức mờ nhạt dần trôi tuột đi, tôi chìm vào cơn mê sảng.

< Trị thương, nhị đẳng >

Tên cá voi chữa trị và đánh thức tôi dậy. Hắn phóng một luồng khí xanh phủ lấy người tôi, như lúc Khoa chữa trị cho tôi hôm trước. Tôi sợ bọn chúng lại tiếp tục tra tấn nên hoảng loạn:

“Em đồng ý, em đồng ý gia nhập” - Thứ âm thanh phát ra từ cuống họng tôi khô khốc, run rẩy và yếu ớt.

“Biết điều đấy anh bạn.”

Hắn mang cho tôi một hộp cơm gà xối mỡ và một chai nước ngọt.

Lát sau, tên đội đầu nai dẫn một gã khác đến. Gã này tóc nhuộm vàng, mặc vest, không đeo mặt nạ. Tên đội đầu nai ra hiệu cho hắn tiến lại phía tôi:

“Nghe bảo cậu đã đồng ý rồi nhỉ, biết điều đó, vậy có phải dễ cho nhau không. Giờ anh bạn này sẽ kiểm tra một chút rồi chúng ta ký hợp đồng. Xong xuôi là sáng mai chúng tôi thả cậu về nghỉ ngơi tịnh dưỡng.”

Gã mặc vest tiến lại phía tôi. Nhìn ở khoảng cách gần thế này, tôi mới thấy khuôn mặt của hắn trông bình thường đến mức quái lạ. Mọi chi tiết đều không có gì đáng lưu tâm, từ mắt, tai, mũi, miệng đều vô cùng đại trà, nhưng tất cả hội tụ trên một khuôn mặt lại khiến nó hết sức dị thường. Hắn xắn tay áo bên phải rồi cúi người xuống. Khi tay hắn chạm vào trán tôi, một tia lửa màu bạc toé lên. Hắn rụt tay lại, mặt nhăn nhúm:

“Thằng này có hộ giá! Đau quá, mẹ nó chứ!”

Tên đội đầu nai sững người, bước lùi lại.

“Sao lại thế được?”

Hắn hất mặt về phía gã cá voi. Gã ấy trần trừ rồi cũng tiến lại và đá mấy phát mạnh vào tay tôi:

“Ai đã gắn hộ giá cho mày?” - Sau đó tung một loạt đấm vào mặt và ngực - “Mày là người của bọn nào? Nói đi! Thằng chó này đang âm mưu gì?”

Tôi co rúm người, lắc đầu sợ hãi - “Em không biết gì, em không biết gì cả” - Tôi có nghĩ đến Khoa và Minh, có lẽ là bọn chúng đang nhắc đến The Planet. Nhưng vì quá hoảng loạn nên tôi không biết có nên thừa nhận không.

“Có khi là quân địch, sếp bảo bọn chúng đang nhúng mũi sâu hơn vào chuyện này” - Gã mặc vest ôm lấy cái tay đau, giọng hậm hực.

Tên đội đầu nai trầm ngâm, nghĩ ngợi gì đó rồi nói:

“Giờ mày đi nói với Oni Sama, phải tầm cỡ ông ấy mới phá được hộ giá, sau đó dùng Thần giao xúc giác đọc tâm trí thằng này xem sao! Nó đã im như thóc suốt qua tới nay, hoặc là nó đang âm mưu gì đó, hoặc nó không biết mình được gắn hộ giá. Dù có là trường hợp nào thì khả năng cao nó cũng liên quan đến bọn đối địch.”

“Oni Sama đi với sếp rồi, nghe bảo qua Thuỵ Sĩ. Tao nghĩ cứ giết quách nó đi cho đỡ nguy hiểm.”

“Tao thấy nó nói đúng đấy. Giết đi kẻo lại tha rắn về tổ.”

Tên cá voi hưởng ứng. Nghe thấy vậy, tim tôi thắt lại, mặt cắt không còn một giọt.

“Không được giết thằng nào khi chưa được sếp đồng ý. Ai biết nó có thể mang lại rắc rối gì. Giam nó ở đây đi, chắc đầu tuần là sếp về rồi.”

“Biết vậy nãy tao không trị thương cho nó. Hay giờ tao đánh gãy tay gãy chân nó cho an toàn.”

“Thôi đừng, cử thêm một đứa nữa gác. Đợi sếp về tính sau.”

Bọn chúng lại rời đi. Lúc cánh cửa khép lại, tôi nằm vật ra sàn ôm mặt khóc. Thế là tôi giữ được mạng mình, mong manh như một ngọn nến trước gió, chẳng biết bao giờ sẽ vụt tắt đi.

2

1

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.