ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Làm nhiệm vụ

Nguyễn Đức Dược từ hư không hiện ra giữa một khoảng sân bê tông có đèn chiếu. Đây từng là bãi đậu của một nhà xe nhỏ ở Hồ Chí Minh, giờ nó đã được lợp mái cách nhiệt và xây rào sắt xung quanh điểm dịch chuyển.

Một gã đeo mặt nạ hình ổ điện mở cổng rào sắt, vẫy tay về phía Dược:

“Stephen!”

Dược cũng cất lời: “Chào buổi tối”

“Trông dáng mày ngày càng đô ra, sao hay thế? Tao có thử mấy bài tập vai và lưng mà bữa mày chỉ, thấy vào phết. Mày thử sờ xem có ổn không?” - Gã ổ điện vươn vai, gồng cơ lưng, quay về phía Dược.

“Cũng săn chắc đấy! Mà nhớ nâng mức tạ lên dần, và đừng có dùng huyền năng để cường hoá cơ bắp”

“Rồi rồi, tao nhớ mà. Hay giờ mày chỉ tao thêm mấy bài về ngực với bắp đùi đi.”

“Để khi khác nha, nay tao mệt quá”

Dược rời khỏi hàng rào sắt, tiến về phía gian phòng trước đây là phòng nghỉ cho lái xe. Có hai gã đeo mặt nạ đang đứng canh trước cửa, một gã ra chặn Dược lại, còn gã kia dùng vân tay để mở cửa. Bên trong là một văn phòng bài trí đơn điệu với các chồng tài liệu dày cộp, duy chỉ có một cái hồ cá tai tượng dài gần 2m là vô cùng loè loẹt.

“Lúc nào cũng xong nhiệm vụ đúng hẹn nhỉ, Stephen” - Một giọng nữ lớn tuổi miền Trung, bà ta đeo mặt nạ trắng, khoác một cái blazer màu be trên một chiếc váy đen thêu. Sau lưng bà ta là một gã khác mặc vest đang đứng bảo vệ.

Dược lấy từ trong túi áo ra đồng xu khắc số II, đặt lên bàn. Bà ta nhận lấy, cầm lên săm soi nhưng thể hiện điệu bộ hời hợt, sau đó đặt nó xuống dưới gầm bàn. Lần nào Dược cũng cảm tưởng như bà ta thả nó xuống một hố đen không đáy nào đó giữa hai chân.

“Vẫn tài khoản VCB phải không?”

“Chuyển tài khoản Techcombank cho tôi đi”

“Được rồi. Cậu vẫn muốn nhận thêm nhiệm vụ chứ?”

“Có”

“Chăm chỉ cày cuốc thật. Định lấy vợ hay mua nhà gì trong năm sau sao?”

Bà ta lại thò tay xuống khoảng không bí ẩn nào đó dưới gầm bàn, rồi cầm lên một hộp bánh Danisa. Người phụ nữ miết ngón tay quanh viền rồi nhẹ nhàng gẩy nắp hộp ra. Dược thì không làm được vậy, các ngón tay của hắn khá to và thô ráp. Từ ngày bé các hộp bánh trong nhà luôn là một thách thức phiền toái, vả lại có mở ra thì cũng chẳng có gì hắn thích thú, không là kim chỉ thì cũng là cái vỉ thuốc tây. Nhưng trong chiếc hộp bánh cũ này là một sập các tờ giấy nhỏ màu đen, trông như danh thiếp, ở góc ghi dòng chữ “THE PLANET”. Bà ta gẩy qua lại để chọn lựa rồi lấy ra một tờ đưa cho Dược.

“Mảng ‘Bụi bẩn' này được dự đoán là ở quanh khu Thủ Đức. Nhưng nếu nó qua địa phận Bình Dương thì nhớ gửi lại cổng trung chuyển Bình Dương, đừng qua đó giành nhiệm vụ với người khác. Mấy lần trước cậu toàn hoạt động bừa bãi bên ngoài khu vực thôi.”

“Tôi biết rồi, cái này là khi nào?” - Dược nhận lấy mảnh giấy mang tên Bụi bẩn.

“20:34, thứ tư tuần sau, khung giờ yêu thích của cậu đấy.” - Bà ta mở chiếc điện thoại Samsung hai màn hình, ghi chú thông tin của Dược và tấm giấy lên một ứng dụng nội bộ.

Dược quay bước định ra ngoài thì người phụ nữ với gọi:

“Cậu Stephen! Đây là giai đoạn nhạy cảm, chắc cậu cũng hiểu. Gần đây đám ác quỷ ngày càng hung tợn, phe đối địch đã có những động thái rõ rệt. Vì thế các lãnh đạo cấp cao đang rất thận trọng. Để thanh lọc The Planet, họ không ngại trừ khử những kẻ qua lại với bên đối địch đâu Stephen à. Cậu nhận nhiệm vụ ở địa bàn này cũng một thời gian dài rồi, cái nào cũng hoàn thành rất tốt. Đôi khi vẫn mắc những lỗi vặt nhưng đối với tôi cậu là dạng ưu tú đấy. Đừng lựa chọn kết cục xấu cho mình, cậu hiểu chứ Stephen?”

Dược chỉ gật đầu, không nói gì.

Khi ra bên ngoài, hắn né mặt tên ổ điện. Bước đến gần hàng rào sắt và lẩm nhẩm.

“Đưa tôi về cổng riêng tư”

Trước mắt hắn xuất hiện những mảnh vỡ ánh sáng, quang cảnh xung quanh bị nghiền nát và sụp đổ thành muôn vàn điểm ảnh li ti, để lại một khoảng không đen kịt. Cơ thể hắn bị kéo giãn như dây chun bởi một bàn tay vô hình, ngón tay thả ra, hắn bị bắn vào khoảng không vô định tối đen kia. Khi các điểm ảnh đan lại với nhau, hắn đã ở trong căn nhà thuê của mình.

Một căn nhà thuê rộng rãi, hai tầng. Tầng dưới là bếp và sân để xe, tầng trên là phòng ngủ và buồng tắm. Khắp tường gian phòng ngủ là poster anime với tấm to nhất ở chính giữa tường là hình Billy Bat. Dược mở chiếc tủ lạnh mini cạnh giường, lấy ra một bình sinh tố ức gà. Hắn cởi mặt nạ, ngửa cổ tu một hơi cạn bình. Công thức của Dược là trộn ức gà với táo, chocolate, yến mạch và sữa chua rồi xay lên. Mỗi ngày hắn đều uống một bình đầy như vậy. Khi cái mát lạnh đã thấm vào từng tế bào thần kinh, hắn lấy sợi dây chuyền từ túi ra và chuyền huyền năng vào nó. Phần đá màu xanh phát ra ánh sáng dịu nhẹ, hắn cảm thấy thoả mãn và phấn chấn.

Dược liếc đồng hồ thấy gần đến giờ hẹn, hắn lại đeo mặt nạ lên, bỏ sợi dây chuyền vào túi và rời khỏi nhà theo lối ban công. Căn nhà hắn thuê nằm ở một ngách trên đường Mai Thị Lựu, Quận 1. Dược ẩn thân trong luồng huyền năng, nhảy vụt qua hai mái nhà một chập với tốc độ đáng kinh ngạc. Chẳng mấy chốc hắn đã phi đến sân thượng một toà nhà bỏ hoang cách đó tầm 1km, sân thượng này khuất ánh nhìn từ phía mặt đường và các nhà gần đó. Đứng đợi Dược đang có hai bóng người.

“Đã để mọi người phải đợi rồi” - Dược đáp xuống sân thượng, giơ tay chào.

Hai kẻ đó bước ra phía Dược, ánh đèn đường vàng vén màn diện mạo chúng. Cả hai đều đeo mặt nạ hình đầu nai và mặc bộ áo choàng trắng.

= = =

Minh cầm túi gà nugget KFC trên tay. Anh ta đang ngồi trên mái một cửa hàng tiện lợi, quan sát cửa sổ tầng ba của một căn hộ bên cạnh.

Trời hửng đông, những xe bán đồ ăn sáng bắt đầu tấp nập học sinh ghé mua. Quán cà phê lề đường đối diện cũng đông tài xế công nghệ ghé vào, ai cũng vừa ăn vừa xem điện thoại. Minh chỉ có túi gà mua tối qua chưa ăn, lớp giấy bên ngoài hấp hơi ẩm do để trong balo, giờ nó nom thật nhàu nát.

Một bóng người xuất hiện trên cửa sổ, hắn cao kều, hói đầu. Cái đầu hói của hắn vẫn còn sót lại ít tóc, những sợi cuối ấy bao quanh cái đỉnh trọc, trông như rễ của một loại cây đặc biệt với thân cây là một quả bóng tròn trơn bóng. Hắn mặc áo ba lỗ trắng nhễ nhại mồ hôi, đang thao thao bất tuyệt trên điện thoại.

Minh đan ngón cái và ngón trỏ thành một vòng tròn rồi đặt lên mắt. Khi nhìn qua tròng kính làm bằng tay, Minh thấy người đàn ông kia bị bao trùm bởi một luồng khí đen. “Ú oà” Minh thì thầm.

Gã đàn ông hói như có mắt sau gáy, hắn quay lại nhìn Minh. Miệng vẫn không ngừng liến thoắng với điệu bộ vô cùng hồ hởi, nhưng đó chỉ là khuôn miệng, còn lại cả người hắn đứng yên như tượng với ánh mắt vô hồn, tưởng như chiếc miệng ấy là một loài ký sinh trùng vậy.

Khi dứt câu chuyện và tắt máy, gã đàn ông ngã ngửa ra như một con rối đứt dây. Duy chỉ có cái bóng đen là còn đứng lại. Lớp khí đen tan biến dần, một chùm tóc dài, xác xơ hiện hình, phủ kín đến tận chân. Từ mái tóc đó, một khuôn mặt xanh lá rẽ các sợi tóc, nhô ra ngoài với làn da nhăn nhúm, già cỗi. Chiếc miệng của nó bị kéo ra hai bên bởi hai cái răng nanh dài hếch lên. Hốc mắt nó trống trơn, sâu thẳm vô hồn và lạnh lẽo.

“Chào Gà Trống Trắng” - Nó tiêm vào tâm thức Minh một giọng nói khô ráp, méo mó và dị hợm, nghe như tiếng vọng của một con gì đó chết ở đáy vực thẳm xa xôi giữa lòng hoang mạc hỗn độn.

Minh vẫy tay chào, mặt chẳng chút biểu cảm.

“Mày đến đây để xử tao sao?” - Ác quỷ cười mà chẳng hề nhếch mép - “Gà Trống Trắng giờ đi diệt quỷ hả? Việc mới thiện lương quá nhỉ, vậy là dạo này không còn giết người nữa à?”

Minh không đáp lại.

“Diệt tao thì có nghĩa lý gì? Mày biết nó chẳng có nghĩa lý gì mà. Đếm lại số người mà mày giết đi, đã vượt quá số đốt tay mày chưa?” - Nó lại cười, Minh thấy hoang mạc ùn ùn mây đen kéo đến - “Suy cho cùng thì mày cũng giống tao thôi Gà Trống à. Ghê máu người rồi sao? Đi diệt quỷ để cứu rỗi lấy cái nhân cách méo mó đó à? Hạng như mày không khác gì ác quỷ cả, chẳng thà nhập bọn với bọn tao luôn cho xong”

Rút từ trong ví ra tờ Bụi bẩn, Minh thấy nó vẫn màu đen như lúc anh nhét vào. Giọng nói của con quỷ lại lôi anh ta về vùng hoang mạc mênh mông cô độc.

“Tao đoán là đêm về mày vẫn chẳng thể chợp mắt? Sao mà chợp mắt được cơ chứ, đám người mày đưa xuống mồ vẫn gào thét bên tai mày mà.” - Minh cảm thấy những áng mây đen ục ịch sấm chớp - “Mày có nghe thấy tiếng của thằng John không? Và con bồ bé bỏng Lisa của nó nữa? Có bao giờ mày vắt tay lên trán và nghĩ về thằng Phi chưa?”

Minh liếc nhìn tờ giấy, vẫn là màu đen.

Ác quỷ tiến xát lại cửa sổ hơn nữa:

“Rốt cuộc đã có bao nhiêu người phải đau khổ vì mày rồi, mày còn sống trên cuộc đời này làm gì nữa hả? Để tiếp tục hành hạ những kẻ khác sao?” - Những tia sét xé toạc bầu trời của hoang mạc. Sự ngột ngạt, yếu thế đến bất lực giữa bao la đất trời, được rót tràn lênh láng bởi giọng nói vang động của cái thứ tàn ác kia - “Mày có nằm mơ thấy vợ mày mỗi đêm không, Gà Trống Trắng?”

Tờ Bụi bẩn trên tay Minh chuyển trắng, Minh hít sâu, quay trở về với thực tại. “Đến giờ rồi”. Anh ta đứng thẳng người lên, chân rộng bằng vai, chĩa ngón trỏ như một khẩu súng vào ác quỷ, miệng thì thầm:

[A giả - Ma ni bát la; Cuồng nhạn; Hỷ lạc biến hoá]

< Hỏa tiễn, toàn lực >

Một cột lửa vô cùng mãnh liệt, phóng ra từ ngón tay Minh nhanh như cắt, phá nát cửa sổ và hất văng ác quỷ vào bức tường đối diện. Mọi người trên đường phố hoảng hốt, ngoái mặt lên nhìn thì thấy một vài mảng kính vỡ vụn rơi xuống, viền tường có vết cháy đen. Minh nhìn lại ngón tay mình, miệng lẩm bẩm “Chắc mình đuối sức rồi, bộ chuyển không nhạy bén”.

Rồi anh ta bật người, lao vào căn phòng qua cánh cửa sổ. Người đàn ông bị chiếm xác đang nằm trên sàn, trên người vương vãi toàn là vụn kính, chỉ xây xác chứ không có dấu hiệu thương tổn nặng. Minh hất tay, toàn bộ vụn kính kéo nhau dạt ra, để lại một khoảng trống an toàn quanh chỗ người đàn ông.

Ác quỷ gượng dậy trong yếu đuối, lết mình xuyên qua tường. Minh mở cửa đuổi theo, từ tay anh phóng ra một lưỡi dao sáng rực bằng điện. Đám tóc xơ xác của ác quỷ bám vào tường, vươn ra khắp hướng, những lọn tóc ấy phóng một loạt kim nhọn đen xì về phía Minh. Nhưng chỉ vừa tiến gần đến anh thì các cây kim đó đều tan biến thành khí đen. Minh vung lưỡi dao điện nhưng chỉ kịp chém vào phần đuôi tóc, những sợi bị đứt rơi lã chã xuống đất, hoá thành một bầy rắn nhỏ.

Bọn chúng trườn lên tường như thách thức vật lý, phóng đến với hàm nanh nhọn hoắt. Minh dậm chân, một vòng tròn những cột hơi nước nóng đan thành một chiếc lồng quanh người. Bầy rắn bị hơi nước hất văng, tan biến. Nhưng có một con len qua được, cắn vào tay anh, độc tố lan ra thành những gân tím trên tay. Minh đan ngón trỏ và ngón cái tạo thành thủ ấn, cánh tay dính độc của anh mọc lên những rễ cây, rồi từ rễ cây những chiếc lá đâm chồi, xanh tươi xong héo úa. Minh dùng lưỡi dao điện cắt phăng đám cây đi, độc tố đã biến mất.

Ác lẩn trốn xuống tầng hai rồi lại tiếp tục trườn mình trên mặt tường hướng về tầng một. Từ căn phòng gần cầu thang, một người đàn ông mặc áo ba lỗ bước ra, hét toáng lên khi thấy mớ tóc khổng lồ bò trên tường. Chưa kịp định hình thì ông ta đã ngất lịm đi khi bị Minh trạm vào trán.

Minh vung tay tạo ra một tấm lưới bằng khí. Tấm lưới giãn nở, bọc lấy toàn bộ bức tường nơi cửa ra vào.

“Đừng lao ra đường vào giờ này chứ”

Anh đạp đà hai bên tường, phóng người bay giữa không trung, lào vào quỷ dữ đang vùng vẫy trong tấm lưới. Lưỡi dao bằng điện như chìa khoá tra thẳng vào mớ tóc đang giãy dụa, Minh vặn tay - ổ khoá mở, lớp tóc cháy rụi để lộ khuôn mặt xanh lá đang kêu gào. Một nhát rọc ngược lên, khuôn mặt bị sẻ đôi.

“Con vợ mày chưa bao giờ ngừng than khóc, chưa bao giờ cả, Gà Trống Trắng!” - Cả cơ thể ác quỷ tan rã ra thành muôn vàn muội khí. Tiếng kim loại chạm mặt sàn gạch men, cả căn phòng toàn mùi tóc cháy.

Minh cúi người, lượm từ đất lên một đồng kim loại có khắc số III. Anh lạnh nhạt nhìn nó, đút vào túi quần và thở dài. Minh quay lại chỗ người đàn ông trần chuồng, cúi xem ông ta có vết thương gì không rồi lên lại tầng ba kiểm tra gã hói đầu. Sau cùng Minh rời khỏi căn nhà bằng lối anh đã vào.

Minh kiếm một quán kem gần đó để tránh nắng, trọn ghế trên tầng hai có ban công nhìn ra đường Phạm Văn Đồng và gọi cho mình một ly kem tươi. Minh đờ đẫn nhìn dòng xe chạy trên đường, tay vân vê chiếc nhẫn trên ngón áp út. Khuôn mặt anh kỳ thực chẳng có chút sức sống nào, râu lâu ngày chưa cạo đã bắt đầu lên xanh cằm, hốc mắt thêm sâu sau một đêm không ngủ. Minh biết mình không thể chết vì ăn fastfood hay thức trắng đêm, anh biết cách để chết nhưng hiện tại cũng chưa muốn, anh chỉ đơn giản là buông thả, lấp lửng giữa sự sống và cái chết. Đối với Minh cái chết về thể xác là chưa cần thiết, anh chỉ đang chậm rãi chuẩn bị cho nó thôi. Minh đưa tay vào ba lô, lôi thỏi sắt của Oanh Phong ra ngắm nghía rồi lại truyền một ít huyền năng vào nó, chẳng có gì xảy ra.

“Em nghĩ Trang bị bắt đi rồi”

Minh nhấc máy khi chuông điện thoại reo đến lần thứ 6, là Khoa gọi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trang rời chỗ em vào tối thứ 7, chạy về Biên Hoà thăm nhà. Sáng nay cậu ta không đến tập luyện, em có gọi vài cuộc nhưng đều không có tín hiệu.”

Minh trầm ngâm.

“Hộ giá mà em âm thầm gắn lên người Trang cũng bị huỷ rồi. Em nghĩ không phải do The Planet, theo thông tin dò hỏi thì bữa giờ bên mình không bắt ai như Trang cả.”

“Ba thằng lần trước bắt Trang bị chúng ta đã xử hết rồi nhỉ?”

“Đúng rồi, nhóm đó hoạt động đơn lẻ ở khu vực Đắk Lăk, được thuê để vào tận sâu trong địa bàn của The Planet bắt người. Bọn chúng chỉ có ba đứa và tất cả đều đã bị chúng ta xử hết rồi. Em cũng điều tra thêm, thì không còn nhóm lẻ nào gần đây xuất hiện cả cả.”

“Vậy là đích thân phe đối địch ra tay sao?”

“Em đang nghiêng về hướng đó. Bọn chúng thuê một nhóm lẻ để lần mò theo dấu vết Oanh Phong, tránh đụng độ trực tiếp với The Planet làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Nhưng khi không thành, bọn chúng đã đích thân ra tay.”

Minh day trán, ngả người ra ghế thở dài:

“Vậy thì phiền phức rồi đây”

5

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.