Chương 2 - Quyển 1 Chương 1 : Là Ai Đánh Lén Ta ?!
Bầu trời trở nên âm u, không khí ẩm ướt.
Hẻm núi lớn Thomas, thây chết ngổn ngang ở trong chiến trường, chiến sự chỉ tạm thời kết thúc, một tiểu đội Thú Nhân vội vàng rút lui lên sơn cốc trên đỉnh núi.
Tiếng chửi mắng và tiếng bước chân hỗn loạn tiến vào sơn cốc, âm thanh lộn xộn ồn ào làm kinh động đến lũ chim ăn xác thối.
Nhiên Cương Chi Hồn Trailer
Quạ Đen, Ngốc Thứu cùng thi hải âu không muốn rời khỏi đống xác chết, nhưng lại sợ bị tên lạc đánh trúng, lượn xung quanh đống xác chết kêu to lên, nhưng giống như trong đống xác chết bị âm thanh này đánh thức dậy, phát ra một chút âm thanh nhỏ.
Cách đó không xa, ba tên Thú Nhân tạo thành tiểu đội bất thình lình dừng bước.
"Có động!" Một Lục Bì Thú Nhân có cơ thể tráng kiện, mang áo giáp bị hư hại nhe răng nanh ra, nó nheo mắt lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đống xác chết: "Là nhân loại, ta đi làm thịt hắn."
Nói xong, nó cất bước tới đống xác chết ngay lập tức
"Nhanh lên." một tên Thú Nhân khác lên tiếng thúc giục.
Trong bóng tối, dựa vào khứu giác nhạy cảm, tìm kiếm một chút, cái này cường tráng Thú Nhân nhanh chóng tìm được một người bị che lấp trong đống xác.
Người chiến sĩ này bị trọng thương rất nặng và đang hôn mê, bên cạnh toàn là thi thể của Thú Nhân, khải giáp toàn thân bị tổn hao rất nặng, vỏ kiếm trong tay bị xoắn lại, thân kiếm thậm chí còn có vết tích muốn vỡ vụn, tình trạng của hắn bây giờ đang rất nguy kịch, hư nhược tới mức giống như lúc nào cũng có thể chầu trời.
Oanh! Lôi đình xé rách bầu trời.
"Chết!" từ tiếng sấm đó, tên Thú Nhân này vung đại phủ lên cao, sau đó ra sức chém tới đầu của tên nhân loại này.
Ba! Thiểm điện chiếu sáng khắp bóng tối hắc ám, dưới ánh sáng mạnh này, tên Thú Nhân này giống như đang thấy một ánh mắt lạnh băng đang nhìn hắn.
Thoáng qua một chút, tên chiến sĩ đang hôn mê này mở to mắt, vươn tay trái ra, mu bàn tay đập lên chỗ tụ tập giây thần kinh của nó, khiến nó đột nhiên cảm giác được sự đau đớn mà không tự chủ buông ra thanh đại phủ, mà tên chiến sĩ này thừa cơ bắt lấy cánh tay, hóa giải trọng tâm của nó, đánh ngã nó một cách nhẹ nhõm
"Hả? !" tất cả phát sinh quá nhanh, to con Thú Nhân còn không kịp phản ứng, chỉ có bản năng thở mạnh một hơi, mà lúc này, một bàn tay trái như cái kìm thép đang nắm lấy cổ của nó.
"Rắc."
Tay trái chậm chậm nắm chặt, lực lượng cường đại đang từng chút bóp vỡ yết hầu và xương cổ của nó, nó ra sức vùng vẫy, nhưng không có một chút tác dụng nào, khi lực đang dần tăng lên, đồng tử của nó đã trở nên tán loạn, vào lúc Thú Nhân đang dần trở nên mơ hồ, người chiến sĩ chầm chậm ngồi dậy, ánh mắt lãnh khốc như sắt thép.
Sau một lát, tên Thú Nhân không còn dãy dụa nữa, khí tức hoàn toàn biến mất, cũng không nhúc nhích.
Buông tay ra, thi thể rơi xuống trên mặt đất, chiến sĩ tên là Joshua trầm mặc một hồi, hắn nhìn quanh tứ phía.
Xác chết trải rộng khắp chiến trường, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, khải giáp băng lãnh ẩm ướt ôm chặt cơ thể, tay phải cùng vũ khí bị vết máu đông lại thành một chỗ, không thể buông ra.
"Trời đầy mây, Thú Nhân, chiến trường. . ."
Hắn chậm rãi nói, từng chữ càng ngày càng lạnh lùng hơn: "Hẻm núi lớn Thomas ? !"
" Không thể nào được, ta chắc chắn rằng mình đang cùng đám đồng bọn ở cứ điểm Naya choảng nhau với bọn ác ma nhãi nhép!"
Trong đầu hiện ra khung cảnh thương khung rải đầy Lưu Tinh Hỏa Vũ và không khí nóng rực, trên đại địa có dung nham chảy khắp nơi, mà bây giờ, bầu trời trời u ám, không khí quá ẩm ướt, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Tâm trạng đột nhiên trở nên rất buồn bực, Joshua thở dốc một hơi, mà lúc này, tiếng nước mưa rơi tí tách xuống mặt đất, không bao lâu đã hóa thành cuồng phong giông bão.
Một trận đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, lúc này hắn mới phát hiện, trên thân thể của hắn có rất nhiều chỗ bị thương nặng nên không thể cử động được, cần được chữa trị gấp, bất quá, đối với một tên chiến sĩ thân kinh bách chiến, Joshua đã sớm trải qua vô số lần gần như là chiến đấu một cách tuyệt vọng, vật lộn trong tử vong mà thoát ra chính là chuyện quá bình thường, mấy thứ tổn thương này đối với hắn không đáng là bao.
"Chẹp, đúng là kỳ lạ. . . Sao băng năm 853, phân tranh đại lục trang thứ ba thời kì cuối, hẻm núi lớn Thomas bị truyền kỳ chi chiến san bằng thành bình địa, thậm chí ta còn tham gia trong trận chiến đó."
Nhìn xung quanh một lần nữa, Joshua tự lẩm bẩm, hắn lau đi những giọt máu lấm tấm trên đôi mắt, vẫn còn có chút không dám tin: "Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Mây đen cuồn cuộn trôi nổi ở phía trên hạp cốc, mơ hồ có lôi đình chớp động ở trong đó, tiếng gió rít từ phương xa truyền tới khắp nơi, mưa đang cọ rửa những vết máu, huyết dịch màu đỏ hòa tan với nước mưa thành những dòng suối chảy xuôi trên mặt đất.
"Không đúng."
Ở dưới sự lạnh lẽo của nước mưa, hắn dần dần minh bạch ra một chút: "Hẳn là ta đã chết rồi."
Ký ức hiển hiện, đó chính là khung cảnh một bầu trời đầy mây khiến người khác căm hận.
Cứ điểm Naya, Maria chi bích, dung nham bao trùm đại địa, thủy triều Ác Ma vọt tới, Lưu Tinh Hỏa Vũ trải rộng không gian bị Ma Dực che đậy, chiến hạm phù không khổng lồ của Ác Ma che phủ toàn bộ pháo đài dưới cái cái bóng của nó, cự thạch bọc vải dầu đốt cháy nã xuống pháo đài như mưa, mùi thuốc súng do liệt hỏa đốt cháy xông thẳng lên tận trời, công kích của đám cường giả truyền kỳ tạo thành tiếng nổ cùng dao động thật lớn, chiến tranh khốc liệt, hai bên thảm thiết chém giết.
Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đang sôi máu lên mà chiến đấu, một thanh kiếm đâm từ phía sau lưng Joshua, chỉ thấy phù văn hiển hiện lên, sau đó đầu óc của hắn đã trở nên mơ hồ.
"Là ai đã đánh lén ta? !"
Nhớ ra việc đó, Joshua không tự chủ được mà muốn bộc phát ra tâm tình tức giận của mình: "Kể từ khi tiến giai truyền kỳ thì ta cũng chưa chết lần nào, lần chết đầu tiên vốn để cho bọn ác ma, nhưng không nghĩ tới lại do người một nhà cướp đi!"
Bất quá hắn lại nhanh chóng nhăn nhăn mặt lại. . . Trước tiên thì kệ tía kẻ phản bội là ai, coi như hắn không chết thì cũng hẳn là đang hôn mê ở tường thành của cứ điểm Naya, làm sao lại chạy đến nằm trong đám xác chết này?
Joshua tự dưng có một cảm giác khác thường, hắn là một truyền kỳ chiến sĩ, tốc độ tự chữa trị của thân thể viễn siêu thường nhân, nhưng bây giờ bắp thịt bị xé rách còn chưa khỏi hẳn, cảm giác đau đớn cũng mãnh liệt hơn, cũng không thể điều chỉnh đồng bộ lại cảm giác đau đớn? Mà nếu hắn không chết, vậy vết thương bị đâm ở đằng sau đâu rồi?
Vết thương do bị nguyền rủa tạo thành kia, nếu không có Đại Thần Quan xuất thủ, cho dù là hắn cũng không có khả năng khỏi hẳn.
Cái quỷ gì thế này, máy chủ Khoai Tây sao lại lòi ra nhiều bug như thế.
"Tóm lại đầu tiên cứ đứng dậy đã!"
Giãy dụa một chút rồi đứng dậy, Joshua cắn răng chịu đựng cơn đau nhức như bắp thịt bị xé ra, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa ở trên trán, khiến cho máu còn đang đông kết tan ra, hắn một tay chống đất, thân thể ma sát với khải giáp thành một tiếng động khó nghe, nhìn từ vết rách có thể thấy, bụng của hắn có một vết thương bị đâm xuyên qua.
Cơn đau đớn truyền tới dây thần kinh một cách mãnh liệt, nếu không phải Joshua không phải là người bình thường, đã sớm đau không thể động đậy.
Đứng lên một chút, thở mạnh vài cái, Joshua không dừng lại nữa, lập tức di chuyển xung quanh bãi xác chết, đại kiếm trong tay hắn đã vỡ vụn, kinh nghiệm nhiều năm sống sót trong chiến trường cho thấy hắn cần một thanh vũ khí phòng thân.
Tìm kiếm trong bãi xác chết, không bao lâu, Joshua tìm tới một thanh trường thương "khá" hoàn hảo, đầu thương bị mài mòn nghiêm trọng, nhưng đó không phải vấn đề lớn, đứng run rẩy một hồi ở trong mưa, hắn đã làm quen được một chút với nó.
Bất thình lình, sự im lặng đã bị phá vỡ.
"Hắn giết đồng bọn rồi!" Từ tiếng rống thống hận này, ở phía xa xa trong bóng tối, đi ra hai thân ảnh cao lớn của Thú Nhân.
Thú Thân cao hai mét nói tiếng của thú nhân, bì giáp bị tổn hại bởi cơ bắp to lớn, ánh mắt của bọn nó lộ ra tơ máu, nhìn qua vô cùng phẫn nộ.
Sau khi biết địch nhân chỉ có một người, mấy tên thú nhân hành động ngay lập tức, không nói lời thứ hai đã cầm vũ khí và đập tới.
"Ngao! ! ! !" Xông lên phía trước đầu tiên là một thú nhân cầm trường đao, làn da màu xanh lục bây giờ có chút biến thành màu đen, giống như đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, nó vung vũ khí trong tay lên, chuẩn bị lấy sức mạnh cường tráng của mình đè bẹp tên nhân loại yếu ớt này.
Nhưng mà, một mũi thương nhanh như chớp hiện ra.
Trường thương gỉ sắt xuyên qua cơ thể của Thú Nhân, đâm thẳng vào tim, Joshua tùy ý khua loạn một lần, sau đó nhanh chóng rút ra, tức khắc, máu phun ra như đài phun nước kèm theo một ít nội tạng, lục sắc huyết dịch bắn tung tóe.
"Thật sự là Thú Nhân?" Có chút ngạc nhiên nói, Joshua quay đầu nhìn tên Thú Nhân còn sót lại, Thú Nhân lấy ánh mắt hoảng sợ nhìn sang, có chút khó hiểu nói: "Gì thế này?"
Tên Thú Nhân trông thấy đồng bọn của mình chết đơn giản như thế, sự sợ hãi lấn át cơn giận ban đầu, nó muốn quay người chạy trốn, nhưng cũng đã không còn kịp rồi.
Joshua tiện tay cầm trường thương đang dính máu tùy ý ngắm ngắm, sau đó bỗng nhiên ném ra
Trường thương màu đen rít gào trong gió , cắt đứt những hạt mưa, phát ra âm thanh chói tai, ghim tên thú nhân ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Ánh mắt của nó không cam lòng mà ngã xuống, huyết dịch ấm nóng phun ra ngoài, sinh mệnh lực lượng cuồn cuộn không ngừng biến mất, khiến cho ý chí của nó trở về với hắc ám.
"Ta nhớ rõ ràng hệ thống đều thông cáo qua, Thú Nhân triệt để diệt tuyệt. . . hử!"
Bỗng dưng cơ thể của Joshua đau nhức dữ dội, vết thương bị đâm xuyên kia rỉ máu ra: "Bắp thịt đã bị xé rách mà còn vận động mạnh như này, quả nhiên vẫn hơi quá mức chịu đựng. "
Thương thế của thân thể này vô cùng nghiêm trọng, không chỉ là bắp thịt bị hao tổn, nội tạng cũng bị chấn động, sau trận chiến đấu vừa rồi, cho dù là hắn đã cố gắng khống chế nhưng cũng không phải là không có cảm giác, hiện tại toàn thân hắn la liệt là vết thương. Cũng chỉ trách chủ nhân không biết bảo dưỡng.
Sự thống khổ mãnh liệt như vậy, khiến cho Joshua không thể không chống trường thương, nửa quỳ trên mặt đất, há mồm thở dốc.
"Hô. . . Chuyện gì xảy ra thế, ta là chiến sĩ truyền kỳ, cho dù là thân thụ trọng thương thì có giết ba tên Thú Nhân cũng không tốn nhiều khí lực như vậy."
Tay phải cầm trường thương, tay trái vươn ra chạm vào bùn đất, cảm giác ẩm ướt trơn trượt truyền vào tay Joshua .
"Loại xúc cảm như thế này, mùi máu tươi xộc vào lỗ mũi và sự cảm thụ đau đớn từ cơ thể, cho dù là ở trong khoang trò chơi ảo cao cấp nhất cũng tuyệt đối không có khả năng mô phỏng ra tới mức này. . ."
Sự khó hiểu trong lòng hắn bắt đầu dậy sóng, dự cảm bất thường càng lúc càng lớn hơn: " Thomas hẻm núi lớn đã sớm biến thành đất bằng, nhưng bây giờ lại tái hiện một lần nữa, vốn bản thân ta đang ở cứ điểm Naya, sao bây giờ lại thức tỉnh ở đây. . ."
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? !"
Ầm ầm! Lôi đình vang vọng, thiểm điện vạch phá bầu trời đêm tối, dựa vào quang mang này, Joshua thở hổn hển nhìn thấy chính mình phản chiếu ở trên lưỡi dao.
Đó là một gương mặt lạ lẫm nhưng vẫn có chút quen thuộc.
"Đây là ai. . . Đây là ta à? !"
Trong nháy mắt nhìn thấy bản thân qua lưỡi dao, Joshua bỗng nhiên cảm thấy trong đầu có một cơn đau như bị khua loạn cho rối tung đầu óc, đau đớn kịch liệt để hắn nhịn không được giơ hai tay lên đầu, trên trán nổi gân xanh.
Sau đó, ngay vào lúc Joshua nhẫn nại chịu đựng sự thống khổ này, hắn nhớ lại ký ức sở hữu thuộc về 'Chính mình'.
Edit : Vạn Cổ Thư Thần
Converter :༺❦Շā ༒❤Շîểʊ☂༒Sî❤ᵐᶜ༻
12
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
