Chương 6 - Ngươi ... Xứng Sao? 2
Không khí cả điện bỗng nghẹt thở hẳn đi, không ai dám nói lời nào. Thấy vậy, Mạc An liền lên tiếng.
-Hầu gia thật biết nói đùa, là chúng thần có mắt như mù, sao dám thất lễ .
-ah phải rồi, ..... Thần , bái kiến hầu gia, hầu gia phúc thọ vô cương.
Tên Mạc An thật đúng cáo già lâu năm, hắn trong triều dù gì cũng là tể tướng lại đứng đầu Mạc gia, hắn so với Lang Vương cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Vốn dĩ gặp nhau cùng lắm là chào hỏi xã giao, hoàn toàn không cần hành lễ. Hắn làm như vậy bá quan sẽ nhìn hắn là người nhân đức, cứu bầu không khí cả điện, hơn nữa, hắn cũng cứu thế tử một bàn thua trông thấy , chỉ để thế tử hành lễ chung với quần thần vớt vát chút thể diện. Thấy vậy, bá quan văn võ cả triều cùng tên thế tử khúm núm cúi người hô theo.
-Tham kiến hầu giaaaaa.
Lang vương cười khinh rồi nói.
- Các vị không cần đa lễ, mời đứng dậy.
Bá quan khép nép đứng dậy nhưng tuyệt nhiên không ai dám nhìn thẳng lên phía chính điện, nơi hắn, Lang vương cũng là hầu gia của chúng đang đứng. Nhưng trong bụng kẻ nào cũng uất hận trào lên tận cổ.
Hắn đang định đi về chỗ ngồi thì bỗng dừng mắt lại ở tên quan khi nãy vẫn đứng ở giữa điện. Ánh mắt như vô tình, giọng nói như bâng quâ nói.
-Ah, phải rồi, giọi thẳng tên húy của công hầu là tội gì vậy tể tướng?
Mạc An ngập ngừng nhìn tên quan thân cận trên điện rồi nói
-Đó là dĩ hạ phạm thượng, chu di.... cửu .... cửu tộc.
-Ồ, vậy sao? mắt lại nhìn tên quan khi nãy đang run như cầy sấy mồ hôi toát ra như tắm.
Rồi hắn quỳ sụp xuống dập đầu lia lịa đến chảy cả máu, vừa dập đầu vừa cầu xin.
-Hầu gia xin khai ân, thần không dám, thần không dám , xin khai ân ......
Cả triều đường khép nép không dám nhìn cảnh tượng trước mắt sợ sệt, ai cũng câm lặng, nín thở tự lo lấy thân. Ai ngờ tên lang vương này vẻ ngoài thư sinh nho nhã, tâm lặng tựa mực. Lúc đầu còn có ý coi thường nhưng nay trong bụng mỗi người đều hiểu danh xưng chiến thần không phải tự nhiên mà hắn có.
Mặc kệ tên quan ấy dập đầu lia lịa, máu chảy khắp sàn hắn vẫn bình thản uống trà không chút mảy may, cả triều im bặt. Thi thoảng tên thế tử và Mạc An lại len lén nhìn nhau ý chừng ra hiệu muốn cứu tên kia nhưng lực bất tòng tâm.
Đợi hắn dập đầu đến gần như kiệt sức, Lan vương mới bình thản .
-Thấy ngươi cũng thành tâm hối lỗi. thôi thì ta mạn phép bệ hạ xin tha cho gia quyến nhà ngươi. Nhưng, Long đô dưới chân thiên tử, Long Vệ vốn dĩ pháp kỉ nghiêm ngặt, mạng ngươi ta không cứu nổi. Phải không Tể tướng?
Câu hỏi của hắn đánh trúng tim đen của tất thảy người trong điện, Long Vệ luôn tự hào lấy lễ lập quốc mà coi khinh những nước chư hầu. Nay hắn nói thế không phải đang giễu cợt lễ nghi đế triều sao? Đồng thời dồn Mạc An vào thế khó, tự tay giết đi tâm phúc của mình, mặt mũi hắn sau này còn dám ngẩng lên nhìn ai?
Mạc An cười khổ gượng gạo rồi nói.
Hầu gia quả là nhân từ, tại hạ bội phục. rồi hắng giọng nói lớn.
-Người đâu, lôi tên nghịch tặc này ra ngoài chém cho ta.
Thấy vậy, 2 tên cấm quân đi vào xách nách tên quan kéo lê đi. Khi bị kéo hắn vẫn không ngừng gào xin.
- Tể tướng , Tể tướng cứu thần, thần luôn trung thành với ngài mà, ngài không thể thấy chết mà không cứu, ..... thế tử ... thế tử cứu thần thế tử.
Tiếng kêu van nài của hắn não nề vang vọng đập vào tường đá hoa cương sáng lóa của điện càng thêm kéo dài não nề. Lại thêm không khí u tịch, yên ắng đến đáng sợ của những kẻ đầu đội ô sa mà mắt cũng không dám nhìn thẳng khiến đại điện bỗng chốc vốn nguy nga tráng lệ nay bỗng ngột ngạt đến lạnh người. Lúc này người có thể nhàn nhã ngồi một tay dựa thành ghế ung dung một tay cầm chén trà chỉ có hắn, Lang vương.
Đợi tiếng tên quan vừa nãy dứt hẳn một lúc hắn mới lên tiếng phá tan sự yên lặng.
-Ơ kìa, tể tướng, điện hạ, hai người sao không ngồi xuống cùng ta, mãi đứng làm gì vậy?
Nơi hắn đang ngồi và cũng là chỗ tể tướng, thế tử đang đứng là chỗ vốn chỉ dành cho công hầu đại thần hay hoàng thất được ngồi, trên bày sẵn 4 bộ bàn trà nhỏ để ban tọa cũng là để thể hiện sự hậu ái của hoàng đế cũng như ngầm thể hiện uy quyền của kẻ ngồi trên đó. Lâu nay, vì giữ hình ảnh trung thần ái quốc, đạo quân thần mẫu mực . Mà Mạc An dù trà nước pha sẵn hoàng đế không thượng triều cũng chỉ đứng chứ không bao giờ ngồi mà nghị sự cùng bá quan. Còn tên thế tử thấy cữu cữu đứng thì sao dám ngồi. Nên ở triều đường này, trừ hoàng đế thì được ngồi nghị sự, lang vương hắn là kẻ đầu tiên.
Nay hắn nói vậy là cố tình trêu ngươi Mạc An phải đứng để hầu chuyện hắn còn gì. Tuy hiểu ý và tức giận lắm nhưng Mạc An sao có thể dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
-Hầu gia thân thể ngàn vàng lại chinh chiến sa trường vất vả, ngài cứ tự nhiên, lão đây đứng đã nhiều năm, quen rồi.
Vốn tưởng hết chuyện để nói, nào ngờ hắn vẫn không buông cho đám người Mạc An.
-Ah, vậy khi nãy tên kia có nói ta đeo mặt nạ vào điện là bất kính, phải chăng ta nên tháo ra?
Câu nói đầy ẩn ý cạy khóe Mạc An, nhưng hắn vẫ điềm nhiên.
-Hầu gia lại nói đùa rồi, lời kẻ nhược phu sao coi là thật? ngài thân phận tôn quý, dung mạo ngài không muốn cho thấy thì thiên hạ ai dám bắt ngài cởi bỏ mặt nạ cho được
Thấy đã quá nửa buổi chầu, cũng đã giết một tên nịnh thần. Tuy biết tên hoàng đế lâu nay hiếm khi thượng triều nhưng hắn vẫn thấy không được vui cho lắm. Thấy vậy, hắn liền hỏi.
-Sao đã muộn vậy mà bệ hạ vẫn chưa thượng triều nhỉ?
Thấy vậy, một tên quan đứng ra nói.
-Hoàng thượng lâu nay thân thể bất an, ít khi thượng triều, hầu gia ở xa chắc chưa hay. Nếu có gì thì có thể báo với Tể tướng và thế tử mọi việc sẽ được bàn bạc kĩ lưỡng rồi tâu lên thánh thượng.
Thiết nghĩ sẽ không gặp được tên Long đế này, giờ cũng đã ra uy với đám quan viên đã không còn gì để làm, hắn liền nói .
-Nếu đã không gặp được thánh thượng, ở Long đô cũng không còn gì vướng bận. Vậy ta xin chào các vị, Chiến quốc công vụ bộn bề ta không tiện lưu lại lâu.
Những tưởng cứ như vậy là xong, ai ngờ tên tể tướng bất ngờ nói.
-Hầu gia, xin dừng bước.
Thấy vậy hắn quay lại khó hiểu. Tên Mạc An liền nói.
-Mấy hôm trước, quốc chủ Xiêm quốc dâng sớ lên bệ hạ, Bạch Ngọc Thủy công chúa đang trên đường tới Long đô, dự là vài ngày nữa sẽ tới.
-Ồ? Vậy thì cũng liên quan gì tới ta?
tên Mạc An lại cười.
-Nhờ hầu gia dẫn binh phá trận, Xiêm quốc đại bại, nay dâng sớ, đưa công chúa tới thành ắt hẳn chỉ có thể là liên hôn cầu hòa. Mà ắt người đó là thế tử. Ngài nghĩ xem, dù chỉ là một công chúa chư hầu thấp bé. Nhưng dù sao cũng có thể làm phi của thế tử, hôn sự của thế tử, hoàng thượng chắc chắn sẽ ra mặt. lúc ấy ngài chẳng phải được diện thánh như mong muốn sao?
-Với lại, đây là đại sự hiếm có của Long đô, ngài nán lại thêm vài ngày, ta sẽ cho người hầu ngài thăm thú hết sự phồn thịnh của Long đô, đảm bảo không để ngài chịu thiệt.
Nghe vậy, không chỉ lang vương hắn thấy lạ mà cả thế tử cùng đám văn võ bá quan đều ngạc nhiên. Họ thầm nghĩ " Sao không sớm đuổi tên gia hỏa này đi, sớm giờ nào hay giờ ấy, còn giữ hắn lại làm gi?" Bản thân hắn cũng thấy lạ nhưng nhanh chóng nhận ra thâm ý. Tuy nhiên, hăn vẫn vờ vui vẻ nói.
-Ồ, vậy quả là phúc khí của ta không tồi. Vậy phiền tể tướng thêm vài ngày rồi.
Như mở cờ trong bụng tên Mạc An lại tiếp.
-Dịch quán sơ sài, ngài lại thân phận tôn quý, quả không thích hợp. Hay những ngày này, ngài tới hàn xá, Mạc phủ tuy đơn sơ nhưng sẽ tận lòng tiếp đãi hầu gia.
Thấy rõ bộ mặt hớn hở tiểu nhân đắc ý của Mạc An. Nhưng hắn vẫn giả bộ khách sáo nói.
-Đa tạ thịnh tình của Tể tướng. Nhưng tới Long đô không chỉ có ta. Ta sợ đám Hắc Kị thô lỗ lại không quen ở Long thành sẽ gây khó xử cho Mạc Phủ. Ta vẫn nên ở dịch quán , dù gì ta cũng không coi trọng chuyện ăn ở lắm.
Giữ được lang vương ở lại Đế đô mới là mục đích nên tên Mạc An nhanh chóng nói.
-Ngài quả là bậc anh hung không câu nệ tiểu tiết, Mạc mỗ bái phục. Vậy ta cũng không tiện mời hầu gia nữa. Nhưng nếu có chuyện gì, hầu gia cứ sai bảo. Mạc phủ ta sẽ tận lòng giúp đỡ.
-Tất nhiên, vậy phiền tể tướng rồi.
Định rằng nói mấy lời khách sáo là xong. Định bụng về dịch quán nghỉ ngơi chuẩn bị kế hoạch đối phó với Mạc An thì bỗng một vị lão công công đi vào. Lão công công này dáng người hơi gầy người mặc quần áo đại tổng quản khuôn mặt lạnh như tiền, không hề biểu lộ cảm xúc cứ thế tiến vào đại điện.
Tuy chỉ là một lão công công không quyền không thế, nhưng người này khom người bước nhanh trên đại điện, xuất hiện mà khiến bá quan cả triều thậm trí đến tể tướng và thế tử khi thấy tuy không hành lễ nhưng cũng cúi người, khom lưng ra chiều hữu lễ.
Đứng giữa đại điện, vị lão công công nói lớn .
-Truyền.
tất cả người trong điện đều quỳ rạp, đến cả mấy chục tên cấm quân quanh điện cũng quỳ xuống. Lang vương tuy đứng nhưng cũng vẫn phải hành lễ quân thần. Đợi mọi người tư thế chỉnh tề lão công công mới tiếp.
-Khẩu dụ hoàng thượng...... Trấn Bắc Hầu có công dẹp giặc , Chiến quốc bao đời tận trung giữ yên bắc thổ hai nước giao hảo nhều đời, Trẫm mong ngóng đã lâu. Nay, Vương Hầu đã tới Đế đô vì không tiện thượng triều . Nên trẫm có khẩu dụ, mời Trấn Bắc Hầu tới thư phòng nghị sự. Cũng để Trẫm tỏ lòng trọng hiền với Chiến quốc....... Khâm Thử.
Long hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Tất cả bá quan hô vang rồi lục đục đứng dậy.
Tất cả ai nấy đều nghi hoặc khó hiểu nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì. thấy tất cả đã đứng đậy chỉnh tề, vị công công mới quay sang lang vương nói.
-Ngài chắc hẳn là Vương hầu gia. Xin đi theo thần, hoàng thượng đang chờ. Mời.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ biết đi theo phía tay vị lão công công chỉ. Mặt lạnh tanh nhưng trong lòng lửa hận đã bắt đầu cháy, đôi mắt bắt đầu tỏa ra những ánh sát tâm bức người đến rợn lạnh những kẻ vô tình nhìn vào.
Vừa bước được ba bước thì có giọng nói cất lên.
-Vậy dám hỏi công công, phụ hoàng đặc biệt triệu hầu gia là có đại sự gì cần nghị bàn? là tiếng của thế tử.
Vị công công dừng lại. Tất cả ánh mắt đều đổ xô lên người vị công công, vì đây cũng là điều tất cả ai trong đại điện đều tò mò. Riêng Mạc An vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Vị công công thậm trí còn không thèm qua đầu nhìn lại, cũng không thèm hành lễ, trực tiếp đáp.
-Lão nô chỉ truyền lời, nào dám đoán bừa thánh ý.
Rồi cứ như vậy dẫn đường cho Lang Vương tiến ra khỏi đại điện dưới những cái cúi đầu hành lễ của bá quan. Đợi hắn vừa tới cửa điện, tất cả hô lớn.
-Cung tiễn hầu giaaaaa.
Hắn bước đi ngạo mạn trước lời tung hô và cái cúi đầu của bá quan, đi tới đâu , cấm quân hành đại lễ tới đó. Người thường nhìn vào sẽ thấy đó là đỉnh cao quyền lực, là hào quang mà ai cũng mơ ước. Nhưng trong mắt hắn...... Không có gì cả.........chỉ có...... THÙ HẬN.
7
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
