ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Ván Cờ .... Thiên Hạ.

--- Hai ngày sau, Long đô - thiên đô Long Vệ quốc ---

---Phủ tể tướng, Mạc An---

Giữa căn phòng lớn bày bố chính giữa là 2 bộ bàn trà làm từ gỗ Hương thượng hạng 2 bên mỗi bên 4 bộ nữa hoa văn tinh xảo vân mây cuồn cuộn. ấm trà ngọc thanh ngay ngắn trên bàn sẵn việc thưởng trà. 1 đôi lục bình bằng cẩm thạch cao quá đầu người đặt ở 2 bên. ngoài hiên kẻ ăn người ở tấp nập vào ra . trong nhà chừng chục hầu nữ cúi đầu chờ sai khiến đủ thấy chhur nhân ngôi nhà là thế gia nhiều đời.

- Cửu cửu, người xem, lần này con thân chinh toàn thắng trở về mà phụ hoàng không thèm nhìn con một cái. Đã vậy, lũ quân sĩ ngu dốt còn hết lời ca ngợi cái tên Lang Vương, Lang ... Lang cái gì mà Lang Nha gì đó .

- Đã vậy, hắn còn không xem bổn thế tử ra gì. Không giúp ta tiếp tục công thành thì thôi, còn dám ngang nhiên bỏ đi không nói lời nào. Thật là vô phép vô thiên.

Thế tử bái lễ người trước mặt rồi ra vẻ không phục liên miệng nói.

Người có thể ngồi thản nhiên miệng ngậm tẩu thuốc nhẹ nhàng thả khói nhận đai lễ của thế tử tất là kẻ quyền cao chức trọng, dưới 1 người trên vạn người.

Người này là Mạc An tể tướng đương triều, đứng đầu Mạc tộc . 1 trong tam đại gia tộc quyền thế ngút mây có thể nói, ba gia tộc này cùng hoàng thất Trần thị tạo nên giang sơn Long Vệ cũng không quá. Hoàng Đế Long Quốc thân thể bất an trừ khi đại sự nếu không sẽ không thiết triều cũng đã 20 năm . Vì thế quyền hành nằm cả trong tay Tể Tướng. Thế tử gọi một tiếng cửu cửu là vì ông ta là ca ca ruột của mẹ hắn, cũng là hoàng hậu đương triều, Mạc Dung Hoa. Kẻ này tuổi độ ngũ tuần, người nhìn sơ qua như một vị công khanh nho nhã, theo đạo nho gia. Quần áo chỉnh chu càng thêm phần công hầu trong lòng suy tư cho thế nhân của hắn. Thực chất hắn là kẻ tiểu nhân ham mê quyền lực, địa vị. Nên mới tìm cách gả em gái mình cho hoàng thất để mong tăng thêm uy quyền cho gia tộc và bản thân hắn.

Thậm chí chận chiến chân núi Mã Vân cũng do trù tính của hắn. Vốn biết thế tử say đắm công chúa Bạch Ngọc của Xiêm quốc hắn bèn gợi chuyện liên hôn để củng cố thế lực vững chắc hơn để đứa cháu trai mình sau này đăng cơ hoàng vị. Nhưng kế hoạch bất thành, Bạch Ngọc công chúa không thèm nhìn tới thế tử. Hắn lại nhanh chóng đổi thành Xiêm quốc bất tuân thánh mệnh cho thế tử thân chinh định bụng lấy sức mạnh áp đảo của Long quân nhanh chóng thắng Xiêm quốc giúp thế tử tích chút danh vọng trong triều. Nhưng ai ngờ tên thế tử này lại ngu dốt đến suýt bỏ mạng tại chân núi Mã Vân.

Tể tướng mắt lim dim tận hưởng lan khói thuốc bốc lên cười hắt ra một tiếng .

- Toàn thắng? sao ta nghe nói nếu không nhờ tên Lang Vương ấy tới kịp lúc, thế tử chả còn mạng mà về ấy chứ? Sao, tên ân nhân cũng quên à? Giọng điệu lộ rõ điệu bộ châm chọc.

Nhưng tên thế tử vẫn cãi cùn. dù không có chúng ta vẫn thắng thôi. Mà dù sao, thắng trận vẫn là thắng.

- 25 vạn quân đi, đánh với 1 Xiêm quốc cỏn con mà chưa đầy 5 vạn quay về. Còn dám nói toàn thắng?

Thế tử lúng túng

🔥 Đọc chưa: Mộng Hoa Xuân ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Đấy, đấy là do quân địch xảo trá nên ... nên.

- Đủ rồi . Mạc An nhẹ nhàng nhưng đày uy quyền khiến ai trong phòng đều rợn người lạnh gáy.

Nói xong hắn liếc nhìn thế tử một cái đặt tẩu thuốc xuống, huơ tay nhẹ một cái. lập tức tất cả nô tỳ cùng hành lễ rồi lùi dần ra khỏi phòng.

- Thế tử có biết hắn mang theo bao nhiêu quân không?

- Bao nhiêu? thế tứ sốt sắng.

Mạc An giơ 5 ngón tay ra trước mặt.

- 5 Vạn?

Lắc đầu

- 5 nghìn?

Lắc đầu

- Không ? không lẽ 50 vạn. không thể nào Chiến quốc lấy đâu ra lắm binh vậy.

Đến nước này Mạc An thật sự hết chịu nổi đánh thằng cháu vô tri một cái rồi gằn giọng.

- 500 là 500 có biết chưa? Sao cả thiên hạ đều biết mỗi ngươi không biết vậy?

- 500 ?

Thế tử kinh hô

- Sao có thể chứ ? Mà với lại hắn đến không nói câu nào đi cũng không chào một tiếng con biết sao được?

Mạc An lại giơ tay định đánh thêm cái nữa nhưng lần này tên thế tử kịp tránh. Bỏ qua cho Thế tử Mạc An nói.

- Đúng là không thể, nhưng nếu là Sát Lang Hắc Kị thì có thể.

- Sát Lang Hắc Kị? chúng mạnh vậy sao?

Mạc An trầm tư nói tiếp.

- Chắc chắn chỉ có thể là hắc kị.

Rồi xa xăm như thể hồi tưởng chuyện gì đó nói.

- Năm xưa, ba đội cấm quân của ba đại quốc hợp lực cũng không cướp nổi 1 nữ nhân từ trong tay chúng.

- Sao cơ? cấm quân của 3 đại quốc? nữ nhân nào. Thế tử sốt sắng.

Nhận ra mình lỡ lời Mạc An hắng giọng.

- Không có gì. Con chỉ cần biết đông lục đại địa, sau này gặp chúng tốt nhất tránh được thì tránh. Thà khai chiến với đại quốc chứ đừng chọc vào chúng.

- chúng thực sự mạnh vậy? vậy theo người.

🔥 Đọc chưa: [Cổ Xuyên Kim] Đầu Bếp Nhỏ Của Ảnh Đế ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Trần Định Vận liếc nhìn xung quanh rồi ghé sát tai tướng quốc thì thầm.

- theo người, chúng mạnh hơn, hay ... tử sĩ chúng ta nuôi mạnh hơn?

Dứt câu Mạc An giãy nảy mắt trợn ngươc nhìn thế tử gằn mạnh giọng.

- Im. Ngươi muốn chết sao?

Tên thế tử lại nhỏ nhẹ .

- Cửu cửu yên tâm không ai biết đâu. Vậy rốt cuộc ai mạnh hơn?

Mạc An cười khinh nhẹ giọng nói.

- Vậy theo ngươi, lũ ăn hại ấy có 500 tên giết nổi vạn binh Xiêm quân không?

thế tử mặt ỉu xìu nói.

- Sao có thể thế được , hay do chúng ta dãy dỗ không nghiêm, nên nuôi ra một đám phế vật.

- cũng không thể trách chúng được. Mạc An thở dài nói. nếu chúng sinh ra ở Chiến quốc thì may ra.

tên thế tử vẫn không hiểu lại hỏi.

- Chỉ nghe Chiến quốc binh hùng tướng mạnh, pháp kỉ nghiêm minh chứ không biết sinh ra ở Chiến quốc lại có thể trở thành hùng binh?

Hết nói nổi tên thế tử, Mạc An bất lực tỏ rõ. Nhưng vẫn ôn tồn giảng giải.

- Chiến quốc xưa nay xông pha chiến trường là vì có Sát Lang Quân?

- Sát Lang Quân?

Mạc An đứng đậy, cầm chén trà rồi tiếp.

- Mỗi đứa trẻ Chiến quốc từ khi sinh ra, chỉ cần là nam hài tử, đã đều định sẵn là một chiến binh, định sẵn trung thành với Lang Vương, chết cho Chiến quốc.

- khi đứa trẻ vừa sinh ra, hễ là nam tử , sẽ bị đưa ngay tới môn đình nơi chúng sinh ra. Người ta sẽ cân, đo chiều dài, kiểm tra tiếng khóc cùng nhiều bài kiểm tra nữa mà không ai biết. nếu qua, chúng sẽ được đưa về nhà, tiếp tục nuôi nấng. còn nếu không...

- Nếu không thì sao. tên thế tử trố mắt chờ đợi.

- Giết. Mạc An đanh giọng.

Tên thế tử nuốt một ngum nước bọt rồi nói.

- Vậy, vậy là xong rồi?

Mạc An nhếch mép cười khẩy.

- Trở thành hùng binh dễ vậy sao? rồi lại tiếp.

- Tới năm 7 tuổi tất cả chúng sẽ buộc rời gia đình đến quân doanh, nơi chúng được dạy cách chiến đấu, cách giết người, sự trung thành tuyệt đối và về sự vinh dự khi được là một chiến binh vì Chiến quốc mà chết trên chiến trường.

- Vậy cha, mẹ chúng.....?

Biết mình vừa hỏi một câu ngu ngốc thế tử liền im bặt. nhưng lần này, Mạc An không đánh, cũng không nói gì chỉ âm trầm tiếp tục.

- Cha à? cha là người đưa chúng vào quân doanh, hơn nữa cha chúng cũng là binh sĩ thôi. Còn mẹ, chúng sẽ không được gặp cho tới khi trở thành 1 binh sĩ thực thụ. Vì chiến quốc cho rằng nữ nhân, đặc biệt là mẹ, chỉ khiến cho nam nhân Chiến quốc chở nên yếu mềm và nhút nhát không xứng đứng trong hàng ngũ Sát Lang quân.

- vậy ... vậy khi nào chúng mới được công nhận là một binh sĩ của Chiến quốc?

Mạc An nhìn một lượt từ đầu đến chân thế tử thở dài chán trường rồi tiếp.

- Khi đủ 15 tuổi. khi đủ 15 tuổi tất cả nam nhân Chiến quốc sau 8 năm học võ nghệ, cách chiến đấu..... sẽ được đưa tới Lũng Lang.

- Lũng Lang? thế tử tò mò.

- Phải, Lũng Lang, thung lũng của sói. Cái tên Sát Lang Quân cũng bắt nguồn từ đây.

- luật rất đơn giản. mỗi thiếu niên Chiến quốc sẽ được chọn duy nhất một món vũ khí mình thành thạo nhất, cởi trần, mặc khố không đem lương thảo, cứ thế tiến vào Lũng Lang.

- Chúng phải băng qua Lũng Lang trong một tuần, tự sinh tồn, và buộc phải tự mình tìm và giết ít nhất 1 con sói. số lượng đầu sói càng nhiều, chúng sẽ càng có được nhiều sự kính phục trong quân sau này. để có càng nhiều đầu sói, Chiến quốc không cản việc các thiếu niên đánh nhau thậm chí giết hại lẫn nhau để cướp đầu sói.

- Sau 1 tuần, những kẻ còn sống sót vượt qua với ít nhất 1 đầu sói sẽ được chào đón như những binh sĩ với đầy đủ danh dự của 1 Sát Lang quân. Ghi tên hộ tịch, trở về nhà là một binh sĩ thục thụ.

- vậy còn những kẻ ra sau, hoặc không giết được sói hay chết thì sao?

Mạc An vẫn tiếp.

- Kẻ giết được sói mà quá hạn, sẽ phải tự mình quay về quân doanh nơi mình huấn luyện báo danh, chịu sự hổ thẹn. Nhưng vẫn được xem là Sát Lang quân.

Còn chết rồi thì thôi, coi như Chiến quốc không có những thứ vô dụng ấy. Còn không giết nổi sói thì.... về nhà, không được ghi tên vào hộ tịch, cha mẹ cũng chịu sự dè bỉu của người đời. nên những kẻ này có sống ra khỏi Lũng Lang thường cũng xin tự sát một cách nhẹ nhàng, báo về gia đình chết trong Lũng Lang để bảo toàn danh dự.

- Những kẻ giết sói ghi danh ấy sẽ được gọi là Sát Lang Quân.

🔥 Đọc chưa: Nguyện Giả Thượng Câu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Những kẻ trải qua chiến trận giết trăm người sẽ được cấp 2 con ngựa tốt huấn luyện đặc biệt trở thành Sát Lang Kị hay Lang Kị.

- Còn kẻ trải qua trăm trận giết chết ngàn người , đón vợ con vào Sơn đô, cấp 3 bảo mã 2 bộ hắc giáp rèn từ thép tốt, một cây trường thương, một cung , một thanh bảo đao, khi tử chiến sa trường được cuốn theo Lang kì mai táng. Trở thành Sát Lang Hắc Kị hay Hắc Kị của Chiến quốc đóng tại Sơn đô bảo vệ hoàng thất Chiến quốc. Đó cũng là vinh quang mà mọi mam nhân Chiến quốc ao ước.

Thế tử nghe vậy bèn nói.

- Vậy , ngày mai thượng triều, chúng ta sẽ tâu lên phụ hoàng, luyện binh theo cách của Chiến quốc. Vài năm sau không phải chúng ta cũng có một đội hùng binh bách chiến bách thắng sao?

Mạc tướng lại cười khẩy.

- Điều thế tử nghĩ ra không lẽ các bậc đi trước không nghĩ ra? nhưng nước ta lấy van lập quốc sao có thể lyện binh tàn bạo như vậy. ngay cả Hãn Nguyên dù có từng cố ép binh sĩ. Nhưng cốt vẫn không thể bì kịp với thâm thúy ngàn đời đúc kết của Chiến quốc.

- Mà dù miễn cưỡng luyện ra, binh sĩ vẫn không bì được với Sát Lang Quân, bởi thiên tính con người vốn là ham sống. Sao có thể chiến đánh lại những kẻ lấy cái chết trên chiến trường là vinh quang, là đến với thần. còn chết vì già, vì bệnh tật là có tội, là sự ô nhục của nam nhân, phải chịu sự dày xéo của địa ngục được ?

- Năm sưa, vì ngưỡng mộ tinh thần bất khuất của chiến quốc mà tiên hoàng nhân lúc hiểm cảnh ra tay tương trợ, thu phục nhân tâm Chiến quốc mới có thể an định bắc thổi như ngày nay.

Tên thế tử tuy nhu nhược nhưng cũng không đến nỗi không hiểu những lời Mạc An nói đành chán trường bỏ cuộc.

------------Tại một tửu lâu, người người tấp nập, không khí vô cùng huyên náo.-----------

--- Rầm---

Người thuyết truyện là một ông lão tuổi đẫ ngũ tuần nhưng ánh mắt vô cùng cứng rắn, đập bàn, khoan thai vuốt râu rồi tiếp.

- Lang vương, mắt nhìn quân địch gầm lên một tiếng, Giếttttt. Lập tức, 500 Hắc kị nhận lệnh đồng loạt xông lên, khói bụi mù mịt, khí thế ngút trời.

- Xiêm quân kinh hồn bạt vía, sợ đến run người, 500 Hắc kị như hung thần ác sát tung hoành chém giết. Chủ soái Xiêm quân bất lực nhìn từng người ngã xuống dưới trường thương. Chẳng mấy chốc thế trận bị phá, quân ta lập tức chớp thời cơ. Thế tử Định Vận lập tức ra lệnh toàn lực phản công. Quân ta anh dũng chém giết khiến Xiêm quân tổn thất quá nửa, kinh hồn bạt vía buộc phải lui binh, quân ta toàn thắng,

--- Rầm ---

- Hay, Hay,Hay/

Sau tiếng đạp bàn kết truyện người người tung hô chiến tích của Long quân cùng Thế tử.

Tiếp lại có người rót rượu uống một hơi rồi hỏi.

- Dân chiến quốc vốn không hòa thuận với người nước ta, sao trăm ngàn năm nay lại vì chúng ta mà chinh chiến sa trường?

lão nhân lại đập bàn vuốt râu hào sảng nói tiếp.

- Năm xưa, Đông lục đại thế chưa định. Chiến quốc lại ở giữa 3 nước lớn, địa thế hiểm yếu, tộc nhân tuy anh dũng thiện chiến.nhưng đất nước suy cho cùng cũng không kham nổi chiến trận liên miên.

- Hơn nữa, Chiến quốc khí hậu khắc nhiệt, đông trên đỉnh Lang Nha có thể tuyết rơi, hè ruộng đồng nứt nẻ. Tây giáp núi cao đông lại giáp biển, rừng rậm bao bọc rất khó sinh sống.

- Khi ấy, Đông Khánh lo sợ sự thiện chiến của Chiến quốc đã liên minh với Hãn Nguyên, lợi dụng mùa đông Chiến quốc cạn lương công phá Sơn đô.

--- Rầm---

Rồi sao? rồi sao? sau đó thế nào?

Khánh quân có công thành không?

chiến trận khi ấy thể nào? Chiến quốc có bị diệt không?

ngươi không có não à? Chiến quốc mà diệt thì có Lang Vương với Sát Lang quân tới giờ ah?

🔥 Đọc chưa: Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Ngươi?

Lão nhân một tay huơ quạt một tay vuốt râu cười thích chí trước lũ phàm phu đang tranh cãi vì tò mò. Rồi bất chợi có người hô.

- Các ngươi im đi, cho tiên sinh kể nốt.

Mọi người liền yên xôn xao, Phải đấy, Phải đấy, ngươi thì biết cái gì , in đi. rồi lại im lặng ngồi yên giỏng tai lắng nghe.

Dợi mọi người yên định vị lão nhân mới tiếp.

- Khi ấy, chiến trận nổi lên, Chiến quốc anh dũng đánh với liên quân 2 nước 3 ngày 3 đêm. Cuối cùng do chênh lệch binh lực cùng cạn lương, nhiều dân chúng trong thành Sơn đô phải gặm vỏ cây, nhường lương cho quân sĩ.

- nhưng đại địch đông như kiến lại đang thế thắng. Ngày đêm công thành. Chiến quốc tử thương vô số. Tuyệt cảnh trước mắt,

- Đúng lúc đó, tiên hoàng biết chuyện, căm tức sự hèn hạ của Đông Khánh cùng Hãn Nguyên . Lập tức triệu tập 3 quân mang 50 vạn quân cùng 10 vạn thạch lương thảo, thân chinh bắc tiến công phạt Khánh, Nguyên.

--- Rầm---

Hay, Hay, Hay.

tiếng hô cùng tiếng vỗ tay lại vang lên rộn ràng. Rồi nhanh chóng yên lặng.

lão nhân lại tiếp.

- Đúng lúc Chiến quốc như cọng đèn trước gió vạn quân tử chiến người người mệt mỏi, kiệt sức. Ngoài thành liên quân 2 nước vẫn điên cuồng tấn công. Tiên Vương Chiến quốc lúc đó triệu tập tàn quân định mở thành tử chiến bảo toàn khí tiết.

- Thì đại quân Long Vệ chúng ta ào ạt tấn công hậu binh 2 nước. Thế như trẻ tre khiến quân địch trở tay không kịp. Cục diện bỗng chốc thay đổi. Quân ta theo tiên Hoàng chém giết dũng mãnh.

- Chẳng mấy chốc buộc đại quân 2 nước rút lui, Sơn đô được giải vây trong phút chốc.

---Rầm---

hay, hay, hay.

- Quân ta trỏ trở thành khách quý của Sơn đô. Trong ngàn năm nay duy chỉ có Long quân chúng ta vào được Sơn đô của chiến quốc.

- Tiên hoàng dùng 10 vạn thạch lương thảo cứu vạn dân Chiến quốc. Tiên vương Chiến quốc khi ấy vô cùng cảm kích tấm lòng hào nghĩa của tiên hoàng. Còn tiên hoàng nhân tài trọng nhân tài, cảm phục sự anh dunhx của Chiến quốc. Nguyện cắt máu ăn thề nhận làm huynh đệ lập tức phong hầu con cháu đời đời nối tiếp, đời đời giao hảo. Mỗi năm tiếp tế 10 vạn thạch lương thảo cứu nạn vạn dân Chiến quốc mỗi mùa đông .

- còn Tiên Vương Chiến quốc vì cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của tiên đế. nguyện ý xưng thần . Truyền dạy con cháu dùng sự thiện chiến của quân đội Chiến quốc bảo vệ Long đô thiên thu vạn hậu. cũng vì thế mà Đông Khánh , Hãn Nguyên không dám xâm phạm cương thổ nước ta. Đồng thời tạo nên thịnh thế đương thời.

- Vậy sao con dân Chiến quốc không được có thiện chí với chúng ta vậy ? một người lên tiếng hỏi.

- Thật ra trước đây không như vậy. Chiến quốc ỷ có Sát lang quân tinh nhuệ thiện chiến luôn nam chinh bắc chiến, không ngại xâm phạm những đồng cỏ của các tiểu quốc. Thậm chí đến hai đại quốc Khánh, Nguyên cũng không để vào mắt.

- Nhưng trước giờ vó ngựa Sát lang quân chưa bao giờ chạm tới cương thổ Long Vệ ta. Người Chiến quốc tuy thô lỗ nhưng rất hào sảng yêu ghét rõ ràng nên rất được quý mến .

Đến đây lão nhân bỗng chậm lại, thở dài 1 hơi ý chừng luyến tiếc điều gì. 1 lát mới chậm rãi kể tiếp.

- Tất cả thay đổi vì 20 năm trước. không hiểu vì lí do gì Lang Vương đời trước bị thích sát ở núi Lang Nha trong dịp duyệt binh với bệ hạ. Người Chiến quốc tuy không có chứng cứ nhưng luôn cho rằng Long quân ta đã không hết lòng giúp Lang Vương của họ.

- Từ ấy, 2 nước giao hảo nhưng tình thân đã không còn như trước , kể ra cũng là 1 chuyện buồn của đông lục . haizzz.

lão nhân kể đến đây não lòng thở dài, không khí trong tửu lâu cũng từ đây trùng xuống.

Bỗng một tiếng nói vui tươi hồ hởi phát ra lấy lại bầu không khí.

🔥 Đọc chưa: Sex Là Điều Cực Phiền Toái ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Nhưng không phải Chiến quốc vẫn giúp chúng ta giữ yên bắc cương sao? Mới đây còn giúp chúng ta1 trận đánh tan quân Xiêm còn gì?

- Như vậy là họ vẫn phân biệt đúng sai, 2 nước như xưa chỉ là sớm muộn phải không mọi người?

Tất cẩ như được thổi một làn gió mới, phấn chấn hẳn lên, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ với niềm tin vào tương lai tốt đẹp. Mà không hề biết, những gì mình biết, tưởng như chắc chắn chỉ là màn kịch dựng sẵn của những kẻ đầu óc nham hiểm. Bản thân họ từ lâu vô tình trở thành những quân cờ trên bàn cơ mang tên thiên hạ của các bậc đế vương, của các thế gia vọng tôc. Đừng nói tương lai tốt đẹp gì đó, đến sự an định hiện tại cũng mong manh nhất thời khi những kẻ chơi cờ kia đang suy tính cho những nước đi tiếp theo. Và mạng sống của họ, của gia đình họ. Những khuôn mặt hớn hở đang tin vào một tương lai tươi sáng này,liệu có còn đển thấy được đến nước cờ cuối cùng hạ xuống trong trong ván cờ thiên hạ của những kẻ máu lạnh hay không?

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.