ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Bay một mắt

Mặc Bạch rời khỏi phòng an ninh, bước chân nhẹ nhàng lướt trên hành lang lạnh lẽo. Hắn cố ý chọn lộ trình có nhiều góc khuất và điểm ẩn nấp, dựa vào bản đồ từ hệ thống và Hệ thống an ninh còn hoạt động.

Ánh sáng từ dãy đèn LED treo dọc trần nhấp nháy yếu ớt, tạo nên những bóng tối loang lổ trên tường hợp kim sáng bóng.

Không khí khô khốc, mang theo hơi lạnh của không khí, xen lẫn mùi kim loại và chút tanh nhàn nhạt từ những vệt máu khô đọng đâu đó.

Hắn suy nghĩ mặt dù đã quan sát kỹ lộ trình qua camera và tính toán lối đi an toàn nhất, Mặc Bạch vẫn không dám chủ quan. Hắn biết, trong nơi này, bất kỳ sơ suất nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.

Dưới ánh sáng nhấp nháy, những bước chân của Mặc Bạch gần như không phát ra tiếng động. Hắn dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, hơi nghiêng đầu, quan sát hành lang phía trước. Không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì ít nhất là trong tầm nhìn của hắn.

Nhưng Mặc Bạch hiểu rõ, thứ đáng sợ nhất không phải là thứ hắn có thể thấy, mà là thứ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Hắn lặng lẽ di chuyển, từng bước chậm rãi, tay phải khẽ chạm vào vách tường, cảm nhận sự rung động dù nhỏ nhất.

Bỗng, một âm thanh cắt ngang sự tĩnh lặng.

“Cạch… Cạch…”

Tiếng giày vang vọng từ phía ngã rẽ. Mặc Bạch lập tức điều hòa nhịp tim, hạ thấp hơi thở xuống mức tối thiểu. Dù không có khái niệm sợ hãi, lông tơ trên người hắn vẫn dựng ngược, bản năng cơ thể đang cảnh báo: một thứ cực kỳ nguy hiểm đang đến gần

Một áp lực vô hình đè nặng lên hắn—cảm giác này hắn từng trải qua, lần đầu tiên đứng trước họng súng của kẻ thù. Bất giác, khóe môi hắn nhếch lên, một nụ cười như trăng khuyết, cực kỳ quỷ dị.

Tiếng giày ngày càng rõ, không vội vã, không gấp gáp, mà ung dung đến đáng sợ.

“Bộp!”

Một bóng người xuất hiện ngay tại ngã rẽ.

Chiếc đèn LED trên trần chớp tắt liên hồi, mỗi lần lóe sáng lại để lộ một mảng áo blouse trắng loang lổ vết máu.

Người đó đứng bất động ngay giữa hành lang.

Mặc Bạch ép chặt cơ thể mình vào bên trong góc hẹp hơn, Hành lang này là một đường thẳng, nhưng hắn đã tính toán trước có một ngã rẽ bên trái bị đất đá chặn lại, chỉ để lại một khe hẹp đủ cho cơ thể của hắn chui qua. Hắn lặng lẽ trốn sau lớp đá vụn, hơi thở gần như ngừng lại.

“Cạch... Cạch...”

Tiếng giày tiếp tục vang vọng, gần hơn bao giờ hết.

Từ phía cuối hành lang, một dáng người mảnh mai đang tiến đến.

Đó là một cô gái.

Chiếc blouse trắng thấm đẫm máu tươi, rách rưới để lộ làn da nhợt nhạt bên trong. Phần bụng bị cào rách một mảng, nhưng máu đã khô từ lâu, để lại vết thương khô khốc. Gương mặt cô ta tái nhợt, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt trống rỗng hướng thẳng về phía trước.

Cô bước qua chỗ Mặc Bạch ẩn nấp, dường như không hề để ý đến hắn.

“Cạch… Cạch…”

Tiếng giày của cô gái vẫn đều đặn vang vọng, nhịp điệu chậm rãi như thể cô ta chẳng có gì phải vội.

Đột nhiên cảm giác lạnh buốt từ hốc mắt trái lan ra khắp gương mặt, một thứ gì đó như vừa bị xé toạc khỏi cơ thể hắn.

Tầm nhìn của hắn... tối sầm một bên.

Mắt trái...Đã biến mất.

Không có vết rách. Không có máu chảy. Chỉ có một khoảng trống rỗng kỳ dị.

Cô gái không dừng lại, cũng không quay đầu.

Hắn biết giờ không phải lúc để cảm nhận đau đớn, nếu thả lỏng cô ta có thể sẽ quay lại.

"Cạch… Cạch…”

Tiếng giày vẫn đều đặn vang lên, mỗi nhịp bước như một lời đe dọa vô hình. Cô gái không dừng lại, cũng không quay đầu, nhưng Mặc Bạch biết cô ta không phải không nhận ra hắn.

Thứ vừa lấy đi mắt trái của hắn không phải ngẫu nhiên đó là một đòn cảnh cáo, một dấu hiệu rằng hắn đã bị chú ý, và lần gặp tiếp theo có thể không chỉ dừng lại ở một con mắt, hoặc cũng có thể là một dạng quy tắc hoặc năng lực nào đó.

Mặc Bạch ôm hốc mắt trống rỗng, cảm giác đau là có nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy thú vị hơn là đau, thú vị thật nếu ta có năng lực này việc tra tấn sẽ thú vị hơn đấy...

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghỉ những thứ đó, hắn cần lập tức đi tiếp, theo sức mạnh từ nữ quỷ hồi nảy thì Mặc Bạch nghĩ con đường tiếp theo sẽ có thể sẽ ít quỷ dị hơn.

Hắn tiếp tục di chuyển, lần này chậm rãi hơn, ánh mắt sắc bén quan sát từng ngóc ngách. Bản đồ từ phòng an ninh vẫn in rõ trong đầu phòng thí nghiệm phụ nằm ở phía trước, và sau đó là phòng thí nghiệm chính, hắn cần lấy được nhiều thông tin hơn nữa.

.....

Rất may mắn, hắn không gặp Quỷ dị nào khác nữa ngoài nữ quỷ, hoặc cũng có thể là bất hạnh khi lũ quỷ dị đấy tập hợp lại đi săn Hắn.

Hành lang phía đông rộng hơn hắn tưởng, tường ốp các tấm hợp kim màu xám bạc, phản chiếu bóng dáng của hắn. Một vài màn hình cảm ứng gắn trên tường đã tắt ngúm, dây cáp lòi ra từ những bảng điều khiển vỡ nát.

Mặc Bạch có cảm giác gì đó không ổn, hình như hắn đã bỏ qua thứ gì đó.

Hắn tiếp tục tiến lên, thận trọng hơn trước. Cánh cửa phòng thí nghiệm phụ hiện ra trước mặt một cánh cửa trượt bằng hợp kim nhẹ, khóa điện tử đã bị vô hiệu hóa, màn hình hiển thị nhấp nháy lỗi đỏ.

Mặc Bạch đẩy nhẹ, cửa trượt mở không chút kháng cự, để lộ một căn phòng sáng rực ánh đèn đỏ từ hệ thống cảnh báo khẩn cấp.

Mặc Bạch bước vào, ánh mắt duy nhất còn lại của hắn quét nhanh qua căn phòng. Phòng thí nghiệm phụ rộng lớn, ngổn ngang những bàn thép phủ đầy ống nghiệm vỡ, hóa chất khô cạn loang lổ, bốc lên mùi khét lẹt xen lẫn mùi máu khô.

Các buồng thí nghiệm rải rác khắp phòng, phần lớn đã bị phá hủy, chất lỏng bên trong chảy ra và khô lại từ lâu. Một vài buồng còn nguyên vẹn, nhưng những người bên trong đã chết, cơ thể co quắp trong tư thế kỳ lạ.

Nhưng bây giờ thứ hắn để ý những vết cào sâu hoắm kéo dài từ trần xuống sàn, như được tạo ra bởi móng vuốt khổng lồ. Các lỗ thủng trên tường và mặt đất cho thấy dấu vết của nhiều Quỷ Dị khác nhau. Hắn nhíu mày nơi này rất nhiều vết tích từ nhiều loại quỷ dị tạo thành, không chỉ là vài ba con như lúc hắn gặp.

Mặc Bạch chuyển dời sự chú ý sang , các buồng thí nghiệm, Hắn bước tới một buồng thí nghiệm còn nguyên, đọc nhãn dán bên ngoài:

Tên: Thành Tân

Tuổi: 17

Vật thí nghiệm: 127-T

Nghiên cứu: Nguyên bản thí nghiêm sinh học kết hợp Mặt trái năng lượng

Biến đổi cứu trúc xương.

Lấy đi một số cơ quan nội tạng: Thận , Tinh hoàng...

Kết quả: Thí nghiệm tương đối thành công,

Độ biến dị : 58%.

Độ thích nghi Năng lượng: 35%.

Mặc Bạch trầm ngâm, Vậy đám Quỷ Dị hắn gặp không chỉ là sản phẩm của oán niệm, mà còn kết hợp công nghệ sinh hóa và biến đổi gen. Điều này giải thích hình dạng quái dị của con quỷ bốn chân hắn từng thấy. Nhưng khi ánh mắt lướt qua dòng “Mặt Trái Năng Lượng”, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.

Hắn còn đang suy nghĩ thì lúc này ánh mắt Hắn co rụt lại, không đúng cực kỳ không đúng hắn đã bỏ qua đều gì rồi, nếu thí nghiệm thành quỷ dị và chúng nó trong lúc bị thí nghiệm còn trải qua đau đớn như vậy, kết hợp với thông số khả năng thích nghi Năng lượng, năng lượng này chính là mặt trái cảm xúc hay oán hận.

Mặc Bạch biết hắn đã bỏ qua đều gì rồi, không do dự hắn phi như bay về phía phòng thí nghiệm chính.

4

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.