ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28 - Thế giới nơi chỉ có Phi Nhi bị lừa

“Phỉ… Phỉ Nhi?"

Tô Khất lộ vẻ bối rối, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và ngại ngùng.

Thực ra, trong lòng hắn đã sớm đoán được rằng Mục Phỉ Nhi sẽ quay lại tìm hắn. Dù sao, cái kiểu hành xử lộ liễu như vậy, chỉ cần không phải kẻ mù cũng đều dễ dàng nhận ra.

Bề ngoài nhìn qua thì có vẻ như là Mộ Vân Tiên đang câu dẫn hắn, nhưng thực tế lại là hắn cố ý khơi gợi sự tò mò của Mộ Vân Tiên đối với mình. Hắn cố ý làm như vậy, để Mục Phỉ Nhi khi tìm đến sẽ chứng kiến cảnh mập mờ giữa hắn và Mộ Vân Tiên.

Không chỉ có vậy, Tô Khất còn dám chắc rằng Mộ Vân Tiên cũng cố ý phối hợp. Nàng hẳn đã sớm phát hiện ra Mục Phỉ Nhi, nhưng vẫn thản nhiên trước mặt nàng thể hiện sự thân mật cùng hắn. Suy cho cùng, nữ nhân này chắc chắn đã nhìn thấu trò hề của hắn, dựa theo tâm thế xem kịch vui mà phối hợp diễn xuất cho Mục Phỉ Nhi xem.

Không hổ là một người thú vị!

“Phó tông chủ, ngài là bậc trưởng bối cao quý, đối xử như vậy với một vãn bối chẳng phải là không thích hợp sao?” Mục Phỉ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt thoáng đen lại.

“Có gì mà không thích hợp? Toàn bộ tông môn đều biết, Phỉ Nhi ngươi không hề thích Tô Khất. Đã không thích thì đừng chiếm giữ thứ bỏ đi nữa, để lại hắn cho ta - người cần hơn.”

Mộ Vân Tiên không hề có ý thu liễm, cánh tay nàng thoải mái khoác lên vai Tô Khất. Ngón tay thon dài tinh tế chạm vào và mân mê lấy tai hắn, còn nhẹ nhàng xoa nắn mà không chút ngượng ngùng.

Một tay khác thì nhẹ nhàng nâng sợi tóc bạc của hắn, đưa gần lên mũi ngửi, biểu lộ vẻ say mê khó tả.

“Mộ… Mộ di…”

Tô Khất đỏ bừng hai tai, dáng vẻ xấu hổ như một thiếu nữ ngây thơ bị trêu ghẹo. Nhưng trong lòng hắn, thực chất đã sớm đảo mắt khinh bỉ.

Ngươi mới là đồ bỏ đi! Cả nhà ngươi đều là đồ bỏ đi!

“Mấy chuyện giữa hai chúng ta, không cần phiền phó tông chủ hao tâm tốn sức.” Mục Phỉ Nhi cảm thấy lửa giận trong lòng dâng lên, sắc mặt âm trầm đến mức gần như rỉ nước.

Ai mà ngờ đây chính là hiệu quả mà Tô Khất muốn đạt được.

Một vật mà chẳng ai tranh giành, thì có lẽ sẽ không khiến người ta để tâm. Nhưng một khi có kẻ khác tranh đoạt, người ta mới nhận ra mình thực sự coi trọng món đồ đó.

“Nhưng hình như là Tiểu Khất không nghĩ như vậy đâu. Hắn sống với ngươi trông như rất đau khổ. Vừa nãy còn kể khổ với ta, nói rằng ngươi không để hắn ăn, không để hắn ngủ, còn nhẫn tâm phong bế cả vị giác của hắn nữa.”

Nói tới đây, Mộ Vân Tiên ra vẻ đau lòng, ngón tay khẽ chạm, nhẹ nhàng nâng mặt Tô Khất quay về phía mình. Hai tay nàng như đang nâng niu một món bảo vật quý giá.

“Tiểu Khất đáng thương, nếu ở cùng Mộ di, ta nhất định sẽ che chở và chăm sóc ngươi tận tình. Làm sao có thể để ngươi chịu khổ sở đến vậy được?”

“Mộ… Mộ di…” Tô Khất cúi đầu, giọng nói run rẩy, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

“Tô! Khất!”

Mục Phỉ Nhi gần như nổ tung, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn: “Đi! Về với ta ngay!”

Tô Khất sợ hãi khẽ run, hàng lệ long lanh bắt đầu dâng lên nơi khóe mắt: “Nhưng… nhưng ta thật sự rất đói, ta không muốn ăn Ích Cốc Đan nữa…”

“Không thể nào! Không thể nào! Lẽ nào làm vợ mà còn chẳng thèm nấu cơm, lại bắt phu quân của mình ăn Ích Cốc Đan sao?” Mộ Vân Tiên che miệng, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. Sau đó, nàng lại đổi sang bộ dáng chân thành, nhìn Tô Khất với ánh mắt dịu dàng.

“Tiểu Khất à, tài nấu nướng của Mộ di đã được kiểm chứng qua hai mươi tám đời tiền nhiệm. Ta bảo đảm sẽ nấu mỗi tháng, mỗi bữa đều là món mới!”

Tô Khất tưởng tượng tới cảnh tượng ấy, khóe miệng không tự chủ được mà rịn ra chút nước miếng. Trong lòng hắn rõ ràng đang có chút động lòng.

“Thật… thật sao?”

Mục Phỉ Nhi tức giận đến mức đôi mắt gần như bốc lửa.

“Phó tông chủ! Xin đừng can thiệp vào chuyện của vợ chồng chúng ta! Ta đây là vì tốt cho hắn. Hắn đã là tu sĩ Kim Đan cảnh, mà vẫn chưa Tích Cốc, về sau làm sao truy cầu đại đạo?”

Lời nói nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng Mộ Vân Tiên hoàn toàn làm lơ, không hề để tâm.

“Ôi, Tiểu Khất của ta vậy mà đã đến Kim Đan cảnh sao? Thật sự rất tuyệt vời! Mộ di nhất định phải mời ngươi một bữa thật ngon!”

“Thật… thật sao?”

Tô Khất nghe vậy, nước bọt không ngừng được nuốt xuống, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, không kìm được mà muốn gật đầu đồng ý.

Nhưng khi cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của Mục Phỉ Nhi đang nhìn mình, nụ cười trên môi hắn liền đông cứng lại, ánh sáng trong mắt cũng chợt phai nhạt.

Hắn thoáng liếc qua Mục Phỉ Nhi, vẻ mặt hiện rõ sự giằng co. Cuối cùng, dường như hắn đã đưa ra một quyết định khó khăn. Khuôn mặt u uất đầy vẻ thất vọng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, chỉ như chực trào ra bất kỳ lúc nào.

“Thôi, Phỉ Nhi nói đúng. Ta còn phải kiên trì Tích Cốc. Đã mấy ngày nay cố gắng, ta không muốn phí hoài công sức.”

Lời nói thì là như thế, nhưng hai tay hắn lại siết chặt thành nắm đấm, cơ thể khẽ run lên, tựa như đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.

Mộ Vân Tiên sững sờ, dường như không thể tin nổi rằng Tô Khất lại có thể khắc chế được lòng mình mà từ chối lời dụ dỗ.

Phía bên kia, sắc mặt lạnh như băng của Mục Phỉ Nhi cũng dịu đi đôi phần. Nhìn thấy biểu hiện của Tô Khất, trong lòng nàng dâng lên chút áy náy.

Nàng âm thầm suy nghĩ, Tô Khất hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ mình đã quá khắt khe với hắn?

Quên mất rằng, trước đây, Tô Khất là kẻ nghịch ngợm thế nào:

Bắt hắn Tích Cốc, hắn lại lén ăn vụng.

Bắt hắn tu luyện, hắn liền lén lút đọc tiểu thuyết.

Đến lúc nàng tìm không thấy, thì hắn đã bỏ trốn đi đâu mất.

Thực ra, chuyện này cũng giống như cha mẹ đối với con cái. Những đứa con nghịch ngợm, chỉ cần làm được chút việc tốt, liền được cha mẹ hết mực khen ngợi.

Nhưng nếu là đứa con ngoan, vì luôn làm tốt, lại mặc nhiên bị xem như lẽ hiển nhiên.

Túm lại mà nói: Càng lắm trò, càng dễ được ưu ái!

“Đa tạ Mộ di quan tâm. Ta vẫn muốn ở bên Phỉ Nhi.”

Nói xong, Tô Khất như sợ Mộ Vân Tiên ép buộc, vội chạy nhanh đến trốn sau lưng Mục Phỉ Nhi.

Mộ Vân Tiên không thể tin được mình lại bị từ chối, sắc mặt thoáng khó coi, ánh mắt đầy phẫn nộ, lạnh giọng hừ một tiếng.

“Thật không biết điều!”

“Hắn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong phó tông chủ đừng trách.”

Mục Phỉ Nhi trong lòng đắc ý không thôi, như con gà trống vừa thắng trận, nàng nhìn về phía Mộ Vân Tiên với ánh mắt kiêu ngạo, lại còn chủ động nắm lấy tay Tô Khất.

“Vợ chồng chúng ta còn có việc, không dám quấy rầy phó tông chủ tiếp tục làm tán tài đồng tử.”

“Ngươi...”

Không để đối phương kịp nói thêm, Mục Phỉ Nhi kéo tay Tô Khất quay bước rời đi.

“Ha ha... Nhóc Tiểu Khất, Mộ di biểu hiện không tệ chứ?”

Tiếng truyền âm vang lên ngay trong đầu, khiến Tô Khất suýt chút nữa ngã quỵ. Hắn lén ngoảnh lại nhìn, thấy Mộ Vân Tiên tinh nghịch nháy mắt với mình, còn làm động tác cổ vũ đầy trêu đùa.

Quả nhiên, mọi chuyện đều bị nhìn thấu rồi sao?

Tốt lắm, chỉ có mỗi Mục Phỉ Nhi là rơi vào bẫy mà thôi!

Bị kéo đi một đoạn, Mục Phỉ Nhi đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn với vẻ mặt lạnh tanh.

Tô Khất giật mình, tưởng nàng sẽ tính sổ, ánh mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi.

“Ta... Ta lần sau sẽ không dám chạy nữa. Ta sẽ cố gắng kiên trì Tích Cốc, chăm chỉ tu luyện...”

Giọng nói hắn run rẩy, nhỏ như muỗi kêu.

Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tô Khất, cảm nhận bàn tay hắn đang run lên, trái tim Mục Phỉ Nhi chợt nhói đau.

Dường như... nàng đã quá vội vàng chăng? Nếu cứ tiếp tục, đừng nói nâng cao tu vi, chỉ e Tô Khất sẽ sinh tâm ma mất.

“Thôi, từ nay về sau buổi tối ngươi không cần theo ta tọa tu luyện. Chờ Tích Cốc thành công rồi tính tiếp!”

“Thật... Thật sao?” Tô Khất ngạc nhiên, ánh mắt rực sáng như nước mùa thu, vẻ không dám tin hiện rõ trên khuôn mặt.

Mục Phỉ Nhi gật đầu khẽ một cái.

“Quá tốt rồi!”

Hắn mừng rỡ đến cực độ, không kiềm được mà lao đến ôm lấy nàng.

“Ta biết mà, Phỉ Nhi là tốt nhất với ta!”

Cảm nhận hơi thở gần sát, Mục Phỉ Nhi lập tức ngây ngẩn, cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Không biết phải làm gì, đôi mắt mở to ngạc nhiên, gương mặt nàng tràn đầy vẻ bối rối.

6

0

5 ngày trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.