Chương 17 - Khởi đầu của sự sa ngã
Thấy rõ nét chữ trên tờ giấy, sắc mặt của Mục Phỉ Nhi trong chớp mắt tái nhợt như tờ giấy trắng, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ. Nàng vội vàng đưa tay bám chặt khung cửa, mới miễn cưỡng đứng vững được.
“Không... Không thể nào...”
Làm sao có thể? Người ấy làm sao mà... chết được?
Không còn tâm trí để ý đến bộ dạng lôi thôi vì vừa mới rời giường, Mục Phỉ Nhi thân hình lóe lên, như mũi tên rời cung, nhanh chóng lao về phía chủ phong.
Qua nhiều lần gấp gáp thở dốc, thân ảnh hơi chật vật của Mục Phỉ Nhi cuối cùng cũng hiện ra trong đại điện của chủ phong.
Nhác thấy Đỗ Vân Y đang xử lý sự vụ, Mục Phỉ Nhi lập tức bước nhanh tới gần.
“Tô Khất đâu?”
Đỗ Vân Y ngừng lại, đặt công văn trên tay xuống. Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng, ra hiệu cho nữ đệ tử bên cạnh lui ra. Đợi bóng người kia khuất hẳn, Đỗ Vân Y mới cất giọng.
“Làm sao? Nghe tin Tô Khất chết, ngươi chẳng phải vui mừng lắm sao?”
Ánh mắt băng lãnh như sương của Đỗ Vân Y khiến toàn thân Mục Phỉ Nhi khẽ run lên.
“Không phải… Ta không có…”
Đỗ Vân Y dời ánh mắt, mày hơi nhíu lại, như thể nhìn nàng thêm lần nữa cũng chỉ khiến bản thân thêm phiền chán. Một hơi thở dài chậm rãi được buông ra.
“Tối qua hắn có tỉnh lại một lần, giao phó hết thảy hậu sự. Hắn bảo ta tìm một nơi nào đó tùy tiện chôn hắn. Dẫu sao, hắn cũng chỉ là một kẻ ăn mày nhặt về, sống như lục bình không rễ, chết chẳng cần phải hoài niệm.”
Mục Phỉ Nhi đứng lặng, cả người run rẩy.
Sống là lục bình không rễ, chết chẳng cần hoài niệm…
Thế gian này lẽ nào thật sự chẳng có thứ gì đáng để hắn quyến luyến hay sao? Đến mức ngay cả một nơi yên nghỉ cũng chẳng màng giữ lại?
“Hắn nói cả đời này, hắn chỉ thiếu nợ hai người. Một là sư tôn của chúng ta, cũng chính là dưỡng mẫu của hắn, đáng tiếc không kịp báo đáp. Còn người kia… chính là ngươi. Nếu không phải trước đây hắn giúp, ngươi đã chẳng thể thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc. Hắn đã dâng cả bản thân, tất cả những gì hắn có cho ngươi. Nếu ngươi vẫn thấy không thể đền đáp, kiếp sau hắn nguyện hóa trâu ngựa để trả nợ cho ngươi.”
“Không... Hắn không nợ ta...” Mục Phỉ Nhi che miệng, nghẹn ngào thút thít.
“Ta cũng nghĩ hắn không nợ ngươi. Ngược lại, chính ngươi mới là kẻ nợ hắn.” Ánh mắt Đỗ Vân Y vẫn lạnh nhạt như trước.
“Cho nên, dù hắn đã giao phó ta đừng để ngươi biết chuyện hắn qua đời, nhưng ta chẳng thể làm được. Dẫu sao, hắn vì ngươi hy sinh quá nhiều. Người ngoài có thể không cần để tâm đến cái chết của hắn, nhưng ngươi thì không thể!”
Nói tới đây, giọng điệu của Đỗ Vân Y trở nên sắc bén, rõ ràng mang theo sự phẫn nộ. Hai tay nàng nắm chặt, phát ra một luồng uy áp nhàn nhạt. Ánh mắt sắc lạnh như băng nhìn thẳng vào Mục Phỉ Nhi, đang nức nở trong nước mắt.
“Thân là thê tử, vậy mà lại để mặc trượng phu của mình chết không cứu. Nếu không phải ta đã hứa với hắn sẽ bảo vệ ngươi, thật sự rất muốn một chưởng đập chết ngươi ngay tại chỗ.”
Sát khí trong lời nói quá rõ ràng. Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước, chính nữ nhân này đã gián tiếp hại chết đứa con trai nhỏ của nàng, thân làm mẫu thân như Đỗ Vân Y sao có thể đè nén được cảm xúc?
Nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương, nước mắt lưng tròng của Mục Phỉ Nhi, nàng chỉ thấy chán ghét không chịu nổi.
“Đến nước này rồi, ngươi còn muốn giả vờ? Bộ dạng khóc lóc này là để ai xem đây? Ngươi rõ ràng có năng lực, vậy mà không chịu cứu hắn.”
“Không! Hôm qua ta chỉ là không cân nhắc kỹ. Hắn hiện tại là người duy nhất còn tốt với ta. Ta làm sao có thể không muốn cứu hắn?” Mục Phỉ Nhi vô thức bật thốt lên.
Ánh mắt Đỗ Vân Y híp lại, nhìn nàng chăm chú.
Đây là sự thật hối hận? Hay chỉ là vì tưởng rằng Tô Khất đã thực sự chết, nên mới nói ra những lời này như bắn cung sau lưng ngựa?
Mà thôi, giờ đây có thật lòng hay không cũng chẳng còn quan trọng.
“Ngươi… thật sự nguyện ý cứu Tô sư đệ?”
Câu hỏi bất ngờ của Đỗ Vân Y khiến Mục Phỉ Nhi ngẩn người, không biết phải đáp lại ra sao.
“Đỗ sư tỷ, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ Tô Khất vẫn chưa chết sao?”
“Đúng vậy, hắn chưa chết, nhưng cũng chẳng còn xa. Ta nghĩ ngươi cũng sẽ chẳng muốn cứu, cuối cùng hắn cũng chết, nên tốt nhất sớm chuẩn bị tang lễ mà thôi.” Đỗ Vân Y giang tay, ánh mắt nheo lại, lạnh lùng dò xét.
“Ngươi vừa nói nguyện ý cứu hắn, chẳng phải là vì nghĩ hắn đã chết, nên mới giả vờ nghĩa hiệp sao?”
“Ta… không có…”
Mục Phỉ Nhi cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Chính nàng cũng không thể rõ ràng, liệu bản thân có thật lòng muốn cứu Tô Khất hay không. Khi thốt lên câu nói đó, trong lòng nàng quả thực có chút tâm lý "mã hậu pháo"(*), điều mà nàng biết rõ là không đúng.
(*) Ý chỉ hành động giả nghĩa hiệp, chỉ làm sau khi sự việc đã xong xuôi.
Nàng tự nhận biết mình ti tiện, nhưng ai cũng có lúc mắc phải những thói xấu như vậy.
“Ngươi đã nguyện ý, vậy đi đi.”
Vừa nghĩ đến cảnh tượng phải để "một tên heo lớn" giẫm đạp lên "rau cải trắng" của mình, Đỗ Vân Y lại khó chịu.
“Bây giờ sao?” Mục Phỉ Nhi hơi lúng túng hỏi.
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đợi hắn chết hẳn rồi mới diễn vai nghĩa hiệp?”
“Không… không có…”
Cả hai nhanh chóng trở lại gian phòng của Tô Khất. Hắn vẫn nằm ở đó, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ như một đóa hoa sắp tàn, toát lên một nét thê lương đẹp đến nao lòng.
Từ “mỹ nhân ngủ” hẳn là thích hợp đặt lên người hắn.
“Giao cho ngươi!”
Đỗ Vân Y ném một quyển công pháp cho Mục Phỉ Nhi rồi quay người đi ra ngoài.
Mục Phỉ Nhi vô thức đón lấy, mở quyển công pháp ra, lật vài trang, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
“Làm nhanh lên, nếu không, Tô sư đệ thật sự sẽ chết.”
Trước khi đóng cửa, Đỗ Vân Y hừ một tiếng. Tuy ngoài mặt thúc giục, nhưng lòng nàng lại đau như cắt. Rau cải trắng của ta!
---
Khoảng nửa ngày sau, Mục Phỉ Nhi với khuôn mặt đỏ bừng, dáng điệu có chút mất tự nhiên bước ra.
“Thế nào?” Đỗ Vân Y đang chờ ngoài cửa liền tiến tới, tuy hỏi nhưng nàng đã nhận ra kết quả. Tu vi của Mục Phỉ Nhi đã từ Nguyên Anh hạ xuống Kim Đan, rõ ràng việc đã hoàn thành.
Nghĩ đến Tô Khất giờ đã đạt Kim Đan kỳ, trái tim đau khổ vì rau cải trắng bị giẫm đạp cũng nguôi ngoai đôi phần.
“Cảm giác... không ra sao, chỉ hơi mệt.” Mục Phỉ Nhi, ngượng ngùng vô cùng, lắp bắp đáp lời.
Sắc mặt Đỗ Vân Y lập tức đen lại: “Ta hỏi cảm giác của Tô sư đệ thế nào, không phải cảm giác của ngươi!”
“A?!”
Nhận ra mình vừa nói điều gì đó không đúng, Mục Phỉ Nhi mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn thẳng vào Đỗ Vân Y, nhưng vẫn trả lời.
“Ta đã giúp Tô sư đệ tăng lên Kim Đan kỳ, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.”
Giọng nói nàng thoáng căng thẳng. Dù gì cũng đã trả giá lớn như vậy, nếu không cứu sống được Tô Khất, nàng sẽ thiệt thòi lớn.
“Làm sao có thể tỉnh ngay được? Tăng tu vi chỉ giúp hắn giữ được mạng, giúp cơ thể tiếp nhận dược lực của Hồi Thiên Đan. Muốn hồi phục hoàn toàn, cần phải từ từ điều dưỡng. Ngươi về trước đi, củng cố lại tu vi, để ta chữa thương cho hắn.”
Nói xong, Đỗ Vân Y không buồn để ý thêm, nàng bước vào phòng, đóng cửa lại, khởi động cấm chế, cách biệt hoàn toàn trong ngoài.
Ánh mắt dừng trên chiếc giường băng, nhìn thấy Tô Khất vẫn nằm đó như giả chết, Đỗ Vân Y không khỏi nghiến răng, bước tới kéo tai hắn.
“Tiểu tử thúi, còn giả vờ sao?”
---
Trong phòng riêng.
Mục Phỉ Nhi vừa về đến nơi đã nhào lên giường, trùm chăn kín đầu. Nhưng dù cố gắng thế nào, hình ảnh trong phòng khi nãy không ngừng hiện lên trong đầu, khiến nàng không tài nào xua đi được.
Nghĩ đến việc bản thân vừa rồi lại chủ động như vậy...
Mặt nàng không kìm được đỏ bừng lên.
Mục Phỉ Nhi từng nghĩ mình sẽ hối hận. Nhưng không, nàng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.
Có lẽ, bản thân đã sớm buông bỏ Diệp Phong...
8
0
5 ngày trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
