ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23 - Thuốc tê

Sáng sớm, hôm nay Ngạo Thiên quyết định đi săn cùng đội thợ săn

Đứng trên một ngọn cây khá là cao, mà Ngạo Thiên lúc này đang suy nghĩ về cách giải quyết bầy Long Ngưu này.nghe các tộc nhân nói nó là hậu duệ của rồng và trâu sức mạnh rất lớn trưởng thành có thể để một trung cấp đồ đằng chiến sĩ ăn thiệt thòi nếu không tập trung

“ Rắc!” âm thanh giòn tan vang lên.

“ xoạt! Xoạt! rắc!” liên tiếp là những tiếng vang.

Tim mọi người dường như thắt lại

“ thủ Lĩnh!” mọi người cùng hét.

Ngạo Thiên bị té ở độ cao ít nhất là 10m,

THỦ LĨNH

Mọi cuống cả lên, nhanh chóng chạy lại xem tình hình Ngạo Thiên như thế nào

Toàn thân đều là những vết trầy xước, mà vết thương nặng nhất là tại đùi trái, có một nhánh cây đâm xuyên qua. Máu lúc này vẫn còn chảy.

Mà Ngạo Thiên lúc này mới cảm nhận đau đớn hắn biết mình hôm nay khó đi săn dùng các tộc nhân được rồi

“ tranh ra!” một âm thanh nữ tính vang lên, âm thanh này có chút gấp gáp.

Ngạo Thiên nhận ra nàng vì đêm hôm đó nàng chính là người đã tỏ tình với hắn, chỉ thấy trên tay nàng đang cầm một thứ gì đó, màu đỏ nâu, Ngạo Thiên không biết đó là gì, nhưng xem ra đó là thuốc dành cho mình.

Nhìn thấy nàng cầm vật màu đỏ nâu kia, một tộc nhân khác ngăn lại.

“ không được! chết! ăn vào chết!” hắn lớn tiếng.

nàng cũng không có từ bỏ. mà cho thứ màu đỏ nâu kia vào miệng, không ngừng nhai nhai. Nét mặt lúc này của nàng cực kỳ khó coi. Mọi người cũng bất ngờ dưới hành động của màng.

nàng cũng không có nói nhiều, nàng ngay lập tức lấy thứ trong miệng ra, đắp lên vết thương trên đùi của Ngạo Thiên

Ngay lập tức một cảm giác mát lạnh truyền đến vết thương, không đây không phải mát lạnh mà vế thương không còn đau nữa mà là một cảm giác tê lan tỏa khắp toàn thân.

“ đây là cái gì! “ Ngạo Thiên lên tiếng hỏi

Mà lúc này nàng muốn nói, nhưng nói không được, chỉ có ú ớ quơ quơ tay mà thôi.

Một tộc nhân khác thay nàng giải thích

“ cái này giọi là quả ác linh, không ăn được, khi ăn vào miệng sẽ không nói được, miệng không còn cảm giác, Trưởng lão nói đo là do Ác Linh lấy đi tiếng nói để trừng phạt những kẽ tham ăn, đó và vật của thành linh, không thể động!”

Ngạo Thiên lại một lần nữa nhìn lại vết thương, nó đã cầm máu, tác dụng của loại củ này cực kỳ mạnh, thời gian đắp vào có được bao lâu.

xem ra đây rất có khả năng lớn là một loại dược liệu cầm máu. Nhưng có một nhược điểm là cơ thể sẽ mất đi tri giác.

“ ta tốt rồi! mọi người đi làm việc đi! Ngạo Thiên phân phó,

Ngạo Thiên đi về bộ lạc , lúc này dược liệu trên đùi cũng đã hết, nên vết thương còn khá đau, nhưng đã ngừng chảy máu. Xem như là không có tệ chút nào.

Ngạo Thiên không có băng bó vết thương lại, vì đây là vết thương hở, nếu băng lại rất dễ bị nhiễm trùng đồn thời tai nơi này cũng không có vật dùng làm điều đó. Băng bằng da thú à, nếu muốn chết sớm thì cứ băng vết thương.

Linh nhi thấy hắn bị thương chạy tới mặt lo lắng hỏi

Sao thủ lĩnh lại bị thương thế này

Lúc đi săn thấy một con chim đẹp lắm định trèo bắt về tặng ngươi, rồi không cẩn thận bị té thôi

Hắn trả lời vừa có chút giả vừa có chút thật

Phốc haha !!

Nghe hắn trả lời gương mặt lo lắng lúc nãy của nàng cũng biến mất thay vào đó là một gương mặt vui vẻ, nhưng không lâu sau đó lại quay trở về với găng mặt của mọi ngày, nàng quay trở về phòng cầm ra một lọ sứ nói

Uống đi nó giúp giảm đau đấy

Ừm cám ơn ngươi

nhận lấy lọ thuốc hắn ngửa cổ một hơi uống sạch, trò chuyện với nàng thêm một lúc nữa thì trở về phòng

Buổi trưa

Lúc này nữ tộc nhân kia cũng đã có thể nói chuyện lại được, tuy có chút khó khăn.

“ tại sao ngươi biết loại củ này!” Ngạo Thiên vừa ăn vừa hỏi

“ cái này! Cái này! Là thợ săn bộ lạc tìm ra, nó có thể cầm máu tốt!” nàng khó khăn nói.

“ ngươi còn biết loại nào tương tự không?”

nàng khẽ gật đầu sau đó bổ sung “ có! Nhưng không phải cầm máu!”

“ tốt! vậy là sau mang tới cho ta nhìn! Ngươi đã giúp bộ lạc một việc lớn rồi đấy !” Ngạo Thiên khích lệ.

lúc này hắn một mực nghiên cứu thứ trên tay mình, đây là loại của màu đỏ nâu mà nàng vừa cầm tới.

Nó có bộ dáng khá giống cây xương rồng. hương vị cũng không có dễ chịu chút nào. Quan sát một hồi lâu, Ngạo Thiên mới bẻ củ này ra làm đôi.

Mùi thật nồng, hắn khẽ dùng đầu lưỡi nếm một ít, ngay lập tứ khi đầu lưỡi hắn chạm vào quả kia, là miệng hắn không còn một chút cảm giác gì cả.

Lúc này hắn mới biết vì cứu hắn nàng đã phải chịu đựng như thế nào, cảm giác cực kỳ khó chịu, giống như là miệng không phải là của mình, không có bất kỳ xúc cảm gì về nó, tê liệt hoàn toàn tê liệt, hệ thống thần kinh toàn khoang miệng mất cảm giác.

Hắn nhắm mắt cảm nhật dược liệu, khoảng chừng nửa giờ sau miệng mới có cảm giác lại, cho đến 1 giờ sau, đầu lưỡi mới lấy lại cảm giác.“ thuốc tê cực mạnh!” Ngạo Thiên chỉ thều thào nói.

Linh quang chợt léo lên trong đầu hắn “ có cách bắt long ngưu rồi!”

Sáng ngày hôm sau, thương thế của Ngạo Thiên đã hầu như khỏi hẳn

Lúc này nhóm cung thủ, thợ săn tập hợp trước mắt hắn. chuẩn bị nghe lệnh của hắn mà làm việc, hôm nay ngoài việc ra ngoài săn thú ra, số con lại phải đi thu thập củ ác linh. Mà Ngạo Thiên cũng không gọi củ này là củ Ác Linh nữa, mà hạt gây tê.

Ngạo Thiên cũng không vội dùng quả gây tê đi bắt trâu ngay, hắn còn phải xem dược hiệu của loại quả này như thế nào, có thể nâng cao thêm được phần nào hay không.

Quả gây tê có hiểu quả nhanh chóng, nhưng dùng nhiều lần sẽ gây tác hại không hề nhỏ đối với cơ thể, nên chỉ có thể cảm nhận được liệu bằng nhiều cách khác nhau.

Ngạo Thiên cố gắng tăng hiệu quả được liệu bằng cách cô đọng chúng. Quả gây tê được nghiền nát, sau đó vắt lấy nước, sau đó lài được khô cạn trên lửa nhỏ.

Ngạo Thiên không biết dược tính có thể bốc hơi khi nung với nhiệt độ cao hay không, hắn cũng đang mắt làm bừa mà thôi.

Sản phẩm thu được là một chất sền sệt màu đen nâu, hắn không dám thử, bộ lạc cũng không dám, chỉ còn một cách duy nhất đó chính là mấy con dê trong chuồng.

Ngạo Thiên dùng một cây gai thật nhỏ, đầu gai chỉ dính một ít chất gây tê mà thôi, hắn nhẹ nhàng bước tới vuốt ve mấy con dê

Nhìn thấy Ngạo Thiên tới đám nai cũng không có hoảng loạn, thậm chí là đến gần hắn, vì thông thường khi gặp Ngạo Thiên là sẽ có thức ăn.

Lúc này hai con dê mẹ bụng cũng đã mang thai hắn không dám làm bậy nên bắt một con đực ra thử

Ngạo Thiên cũng lấy ra một ít cỏ sau đó vuốt ve người nó

Nhanh như chớp hắn châm một châm lên đùi con dê đực. một tràng cảnh hiện ra trước mắt mọi người, con dê đực đang ăn chỉ kịp rống một tiếng sau đó hai chân sau trực tiếp xụi lơ, nửa thân trước cố gắn giãy giụa, nhưng không có hiệu quả, chưa đầy hai phút hai chân sau của nó trực tiếp mất đi tri giác.

Nhìn thấy được liệu được đề tăng gấp nhiều lần, Ngạo Thiên mĩm cười khẽ xoa đầu mấy con dê đang hoảng sợ, hắn bước ra ngoài với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của mọi người

77

6

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.