ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6 - Vắt rừng

Giáo sư Ninh bước đến cạnh ông Sung, chìa cái bộ đàm ra lắc đầu:

‘’Tôi hiểu, bác vì sự an nguy của chúng tôi nên mới nói vậy. Nhưng bác xem đi, ngay cả bộ đàm cũng đã hỏng lúc vượt lũ ngoài con suối kia, chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài được nữa. Bây giờ nếu quay lại, chắc gì đã còn đường đi, trận lũ quét lúc chiều đã chia cắt nơi này với bên ngoài rồi. Chẳng lẽ đã đi đến đây rồi còn mất công quay lại nữa sao?’’

Quả thật, mọi vật dụng mang theo của bốn người đều bị ướt sạch khi bị lũ quét tràn tới. Công cụ liên lạc duy nhất với bên ngoài là cái bộ đàm cũng theo đó mà chập điện, hỏng hóc. Nói cách khác, bốn người đã bị cô lập với thế giới bên ngoài, chỉ còn cách đi vào rừng sâu rồi tính toán tiếp.

Ngửa mặt lên trời thở dài, ông Sung chỉ còn cách đồng ý theo giáo sư Ninh tiếp tục cuộc hành trình đầy tai ương chết chóc phía trước. Bên cạnh cả Vĩnh và Trực cũng đã nghe thấu câu chuyện, họ không thể nói gì thêm vào việc này bởi hai người chỉ là học trò của giáo sư Ninh đi theo làm nhiệm vụ. Vĩnh chỉ đành rầu rĩ ngồi băng lại vết thương cho bạn mình, cả hai im lặng không nói gì, có chăng chỉ là những tiếng đau phát ra từ kẽ răng của Trực mỗi khi chạm vào cái chân đã gãy.

Đêm hôm đó, mỗi người mang một nỗi lòng riêng chập chờn giấc được giấc không tới tận sáng. Mọi thứ trong phần đêm còn lại diễn ra yên bình không còn chuyện gì xảy đến.

Tiếng chim rừng líu lo vang khắp nơi làm đoàn người tỉnh giấc. Như hôm qua, bầu trời vẫn xám xịt mây mù. Cho dù có ánh nắng cũng chẳng thể nào soi sáng được khu rừng Khù Luông bạt ngàn này, những tán cây rậm rạp như chiếc dù lớn che phủ toàn bộ cánh rừng nguyên sinh. Thu dọn lại lều trại, dập tắt đống tro tàn, mọi người trong đoàn lại tiếp tục lên đường.

Vì Trực đã bị gãy chân nên Vĩnh phải dìu đỡ bạn mình, mọi người vừa đi vừa nghỉ không ai nói với nhau câu nào. Cây rừng rậm rạp vẫn là trở ngại lớn trên đoạn đường. Ông Sung đã phất cây mỏi nhừ cả tay mà phía trước đâu đâu cũng um tùm một màu xanh lá. Mãi đến gần hai tiếng sau, đoàn người mới ra khỏi được khu vực cây cối giăng kín như mạng nhện. Nghỉ ngơi dưới một tán cây, giáo sư Ninh bỗng cảm thấy phía sau lưng mình dâng lên một cảm giác nhoi nhói, thi thoảng lại nhớp nháp cực kỳ khó chịu. Ông bỏ ba lô xuống, rồi cởi phăng cả áo trong lẫn áo ngoài ra cho mát. Đến khi giáo sư Ninh cởi trần ra, ông Sung cùng Vĩnh và Trực đều nổi hết cả da gà.

Phía sau lưng giáo sư Ninh lúc này có tới mười mấy con vắt rừng đang lổm ngổm bò trên lưng. Chúng ra sức cắm vòi vào hút máu trên tấm lưng trắng ngần của vị giáo sư chỉ quen với đèn sách. Nhìn biểu cảm khó coi trên gương mặt mỗi người, giáo sư Ninh ngạc nhiên:

‘’Sao thế? Tôi cởi trần ra trông xấu lắm hả?’’

Vĩnh nhăn mặt lại nói:

‘’Thầy, sau lưng thầy… bị vắt rừng bám.’’

Giáo sư Ninh nghe vậy hốt hoảng nhảy cẫng lên, ông cuống cuồng vòng tay ra phía sau túm được một con vắt nhơn nhớt. Nhưng không tài nào kéo ra được, con vắt đó như bám dính vào lưng ông, càng cố kéo nó ra ông càng thấy đau không tả nổi. Lúc này, ông Sung mới tiến tới, cầm theo lọ dầu nóng Trực mang theo rồi bôi lên vùng da xung quanh lưng giáo sư Ninh. Những con vắt rừng có vẻ không chịu được mùi vị nóng ran của dầu bôi nên từng con một cứ thế mà rụng xuống dưới chân ông Sung.

Giáo sư Ninh nhìn mười mấy con vắt rừng đang uốn éo ngoe nguẩy dưới đất mà sau gáy sởn lên gai ốc. Ông cảm ơn ông Sung rồi vội vàng mặc lại áo vào người. Vĩnh và Trực trông thấy cảnh này cũng chột dạ kiểm tra da thịt trên cơ thể xem có bị vắt rừng chui vào không, nhưng chắc chỉ có mình giáo sư Ninh ngọt thịt mới bị vắt rừng đeo bám.

Ông Sung nhắc nhở:

‘’Mọi người chỉnh lại quần áo, hạn chế tối đa da thịt lộ ra bên ngoài, bôi cao nóng quanh tất, bao tay để không cho vắt tiếp xúc với cơ thể. Đã từng có người bị vắt rừng hút máu đến chết đấy.’’

Lời nói của ông Sung khiến ba người giáo sư Ninh kinh sợ, ai nấy vội vàng răm rắp làm theo. Thời gian nghỉ ngơi đã xong, bốn người đàn ông lại tiếp tục hành trình. Nhưng lại chẳng ai hay biết, từ phía sâu trong rừng là một loạt những âm thanh lạ đang âm ỉ bay theo bước chân của đám người phớt lờ cái chết.

Ông Sung đi đầu tiên, vừa đi vừa chặt bớt tán cây ngáng đường. Bỗng ‘’thụp’’ một tiếng, ông Sung rơi vào một vũng bùn lầy. Ba người đi sau bị giật mình, nhanh chóng lùi lại phía sau, suýt chút nữa cả đoàn cũng bị nhào xuống bãi bùn sâu. Khu vực này lá rụng tương đối nhiều, khiến ông Sung không thể nhận ra trước mặt có một đầm lầy được ngụy trang dưới những cái lá cây mục ẩm. Cả người ông cứ thế thụt dần xuống, giáo sư Ninh chạy lại bờ đầm lầy cố hết sức kéo ông Sung lên. Chẳng may ông Sung mà chết thì kế hoạch của giáo sư Ninh cũng thất bại, bằng mọi giá ông phải cứu sống ông Sung. Vĩnh để Trực ngồi nghỉ ở gốc cây phía xa, còn mình cũng khẩn trương chạy tới phụ với giáo sư Ninh. Trực ngồi đó mà trong lòng tuyệt vọng đến cùng cực, chưa bao giờ anh thấy mình lại vô dụng như lúc này.

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.