ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
thân thế trời xui đất khiến

chương 1: Thân thế trời xui đất khiến.

“ Tôi không phải là kẻ ăn trộm”

Trong phòng ngủ của trại trẻ mồ côi,một cô bé 9 tuổi đối mặt với chất vấn lẫn nghi ngờ của mọi người xung quanh, đôi mắt cô sưng húp. Cô bé có một đôi mắt to long lanh, linh động và xinh đẹp, nhưng do cơ thể thiếu dinh dưỡng nên trông cô bé có chút gầy.Khiến cho tất cả mọi người đều nhìn cô bé bằng thái độ xem thường và khinh bỉ rò xét cô bé, khiến cho cô bé tủi thân phải nghẹn ngào nói:

“ Ngọc bôi kia ban đầu vốn chính là của mình!...mình, mình không phải là kẻ ăn trộm! đây là vật mà mẹ mình để lại cho mình”.

“ Vậy ý của cậu là mình trộm ngọc của cậu sao?” Đứng đối diện cô bé là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi với cô, cô ta nghiêng đầu lườm cô, cười như không liên quan đến mình.

Rõ dàng cô bé kia so với cô thì mặt mũi vui tươi, nét mặt cao ngạo, giống như một tiểu công chú cao cao tại thượng, được rất nhiều người cưng chiều.

Cô bé đó vừa dứt lời thì những bạn nhỏ xung quanh đã đứng ra bảo vệ cô ta.

“ bạn rõ ràng đang nói dối! đang gạt người, Nhu nhi làm sao sẽ lấy đồ của bạn được”.

“ Đúng rồi đúng rồi! chuyện này làm sao có thể? Nhu nhi không thể là nào là tên trộm được, rõ ràng bạn mới chính là người trộm đồ của Nhu nhi!”.

Đối mặt với nhiều bạn nhỏ chỉ trích và chất vấn như vậy, cô không biết phải trả lời như thế nào, trong lòng rất khó chịu ,tủi thân và uất ức, đau lòng dụi mắt khóc thét lên.

“ Đây đúng là ngọc bội của mình! Ô ô…. Trả lại ngọc cho mình…”.

Nhu Nhi liếc mắt nhìn cô vẻ mặt đầy đắc ý, xoay lại nói với mọi người: “ Mọi người xem rõ ràng tiểu Thi là đồ ăn cắp, sau này các bạn không nên chơi với người như vậy nữa! Kẻ trộm, xấu xa!”.

Mấy bạn nhỏ thi nhau gật đầu nói: “ đúng rồi bọn mình đều nghe theo lời công chúa Nhu Nhi, về sau sẽ không đến gần tiểu Thi nưa, bạn ấy là đồ ăn cắp”

“ đúng rồi tiểu Thi là đồ ăn cắp, đồ xấu xa!, lại còn đổ tội cho công chúa Nhu Nhi, xấu hổ quá lêu lêu...”

Các bạn nhỏ cười vang rồi tản đi hết, cô lẻ loi đứng tựa vào tường,nhìn theo bóng các bạn khác đi xa, miệng mím chặt lại không để cho bản thân mình khóc thành tiếng hai bàn tay sớm đã nắm chặt.

*

Bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng một hàng vệ sĩ đứng thẳng tắp trên người đều mặc một bộ tay trang màu đen.

Trong phòng, một người đàn ông hơn 50 tuổi sắc mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, thoạt nhìn trông ông ta rất khoẻ mạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo da làm toát lên khí chất tôn quý vô cùng, ánh mắt sâu sa, sắc bén khó lường.

Mặc dù tuổi tác đã cao, khuôn mặt có chút nếp nhăn, nhưng không khó tưởng tượng được lúc còn trẻ là một người đàn ông anh tuấn, kiệt xuất.

Viện trưởng tìm được 1xấp tài liệu , ở trước mặt người đàn ông đó từ từ mở ra, cung kính đưa tới : “ Mộ lão tiên sinh đây là tài liệu đứa bé mới vào trai trẻ mồ côi từ năm ngoái, mời ngài xem qua một chút”.

Người đàn ông đưa được gọi là Mộ lão tiên sinh đưa tay lật từng tờ giấy lên xem , nhìn sơ qua, mày hơi nhíu lại, người trợ lý bên cạnh nhìn qua thấy sắc mặt của Mộ lão gia thay đổi bèn nhanh nhạy ngẩng đầu cười nói với viện trưởng: “ người chúng tôi cần tìm là một cô bé ước chừng tám hoặc chín tuổi, xin hỏi ngài năm ngoái vào trại trẻ mồ côi có mấy bạn nhỏ phù hợp với độ tuổi này”.

Viện trưởng hơi suy ngẫm lại, vội nói: “ xin chờ tôi một chút”.

Mộ lão tiên sinh đảo mắt nhìn qua hồ sơ, đôi mắt ông lướt mắt nhìn qua một bức ảnh gia đình, tay ông khẽ nắm chặt, sau đó ông vươn tay lên, đầu ngón tay nhẹ gõ mấy cái: “Đứa bé này, tôi muốn gặp nó.”

Viện trưởng ngẩn ra, lập tức gật đầu: “ được, tôi lập tức để cô bé đến gặp ngài”.

Ông vừa gọi một cú điện thoại thì một lúc sau có một lão sư dãn một cô bé đến.

Nhu nhi khéo léo đứng ở trước mặt lão nhân ra, hai tay chắp ở sau lưng, lưng cố thẳng tươi cười nói: “ gia gia ngài khỏe, con tên là Nhu nhi.”

Ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm Nhu Nhi, cẩn thận nhìn kĩ gương mặt của cô, đôi mắt ông chậm rãi nheo lại, ánh mắt đột nhiên thâm sâu khó lường.

Nhu Nhi có chút ngạc nhiên, cô hơi nhướng mày lên, cô nhận thấy người này có vẻ rất đáng sợ, cô như bị ánh mắt đó doạ cho sợ, lui về sau hai bước, thấy vậy Mộ lão tiên sinh vẫy vẫy tay nói: “Lại gần đây, để ông nhìn kĩ cháu một tí!”

“ ừ!” Nhu nhi hơi do dự nhưng vẫn tiền lên hai bước, Mộ lão gia nhẹ nhàng cầm bả vai cô bé, cẩn thận quan sat , mạc dù tuổi tác phù hợp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt các nét trên mặt đều không giống.

Tầm mắt của ông chậm rãi nhìn xuống phía dưới, nhìn trên xương quai xanh thì nhìn thấy có một miếng ngọc bội, ông ngạc nhiên, trầm giọng hoi: “ ngọc bội kia…”

Nhu nhi giật mình thản nhiên nói: “ ngọc bội này là do mẹ con để lại cho con”

Lão nhân gia măt hơi nheo lại, trợ lý thấy vậy liền lấy từ trong túi công văn ra một miếng ngọc bội khác, đưa tới.

Hai miếng ngọc bội được đặt gần lại ăn khớp với nhau.

Tay của lão nhân gia hơi run run đứng phắt dậy. trợ lý thấy vậy như đã hiểu vội đi đến trước mặt viện trưởng thấp giọng nói vài câu, lại từ công văn lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho viện trưởng, ông ta thấy vậy cười híp mắt nhận lấy tấm chi phiếu.

Tại cửa trại trẻ mồ côi dừng một hàng xe đen sang trọng đều có rèm che.

Không ai biết phía trong phòng, một cô bé khác vẻ mặt cô đơn tủi thân vừa bị lấy mất ngọc bội mẹ để lại vừa bị các bạn đổ oan là kẻ trộm,hai tay nắm chặt song sắt cửa, hai mắt vô hồn nhìn xa xa thấy Nhu nhi đi theo một đám người mặc tây trang đen rồi ngồi lên một chiếc xe Bentley.

Cửa xe trong chớp mắt đóng lại, Nhu nhi lạnh lùng nhìn lại phía trại trẻ lơ đãng chạm vào ánh mắt của người ngồi trong phòng, trên mặt xuất hiện nụ cười gian xảo, cửa xe sổ xe từ từ được kéo lên, chiếc xe chậm chậm đi.

Cuộc đời của 2 cô bé trời xui đất khiến vì sự hiểu lầm này mà thay đổi .

15

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.