ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
một ngày duyệt submission của Internet Loli (2)

Tiếng vệ sĩ ồm ồm, không quá dõng dạc nhưng toát lên vẻ oai nghiêm khiến những con người bên ngoài giật thót một cái.

2 tiếng trước khoảnh khắc này...

Phần lớn thí sinh đứng ở bên hành lang để chờ đợi lúc này đều cảm thấy khá lo lắng cho bản thân. Lý do đơn giản mà tất cả thí sinh ở đây đều hiểu rõ - đây chính là cơ hội để họ một bước thành danh, trở thành những nhân sĩ trong tay nắm đầy quyền lực để đứng trên bục cao danh vọng. Nhưng nếu mọi thứ đơn giản như vậy thì tại sao họ phải sợ sệt làm gì cơ chứ ?

Nguyên nhân cho sự ớn lạnh vô hình này chính là từ căn phòng nhỏ nhưng lại tràn ngập địa vị và quyền thế kia. Tồn tại ở trong đó chính là ba cá thể mà chọn đại một người cũng có thể hô phong hoán vũ, làm rung chuyển địa vị tứ phương. Một câu nói của họ, có thể giúp người khác leo đến đỉnh dễ dàng, nhưng đạp họ xuống hố sâu của sự tuyệt vọng cũng dễ dàng không kém. Thêm nữa, thân phận của họ thật sự quá mức huyền bí, vì không phải ai cũng có được cơ hội để diện kiến thần thái trang nghiêm và uy thế khiến người khác chao đảo. Tất cả những sự kiện, câu chuyện mà họ nghe được về bộ ba danh nhân này chỉ là những lời đồn thổi và truyền tai nhau từ thế hệ này sang thế hệ khác, trong đó lời nói mang âm sắc và thái độ hết sức cung kính, vô hình chung làm cho xã hội hình dung ra tính cách và dung mạo của họ.

**UY NGHIÊM

ĐẸP MÃ

SẮC SẢO

HOÀN MỸ

HUYỀN BÍ**

Từng này mỹ từ còn không đủ để tô vẽ nên con người của ba vị tiên sinh kia, mà chỉ là đại diện cho phần đông suy nghĩ của những người ngoài cuộc, chưa hề trải nghiệm cảm giác được diện kiến những vị danh nhân này. Có lẽ tưởng tượng lại những gì mà dân chúng đồn thổi, thêm vào từng luồng khí lạnh điều hòa cứ ngồn ngộn mà tràn ngập từng góc hành lang, thậm chí còn thẩm thấu vào trí óc và tâm trạng của họ bây giờ. Do đó, không ít những editor bây giờ chân tay đã run lẩy bẩy mà cắn răng kìm nén tâm trạng xuống. Đặc biệt còn có vài cậu trai đã không thể chịu đựng nổi áp lực khủng khiếp này, đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Ngay lập tức, một đội vệ sĩ vest đen, đeo kính râm mang phong thái oai vệ đi đến chỗ những kẻ đã bị màn thách thức tâm lý kia đánh gục, lôi sền sệt trên đất rồi ném vào một phòng chứa những kẻ đã bị loại. Động tác của họ mau lẹ và chuyên nghiệp, mặc kệ những đôi mắt đang ngơ ngác của những thí sinh còn lại. Các thí sinh lúc này, dù đến từ những nơi xa xôi, không cùng vùng miền, không cùng dòng tộc, nhưng lúc này đều đang có chung một suy nghĩ rằng :

- Không thể tin nổi là nó lại khắc nghiệt đến vậy.

Nhưng trái ngược với tâm trạng của số đông những người tham gia ứng tuyển ngày hôm nay, số thí sinh bình tĩnh tuy không phải quá nổi bật nhưng họ vô cùng từ tốn và bình tĩnh. Họ chăm chú tập trung vào suy xét và lên chiến thuật gây ấn tượng với giám khảo thay vì thông cảm thay cho những con người yếu ớt kia. Họ rõ ràng một điều rằng : giúp đỡ kẻ khác chính là giảm bớt cơ hội thành danh của mình. Vì sự nghiệp mà cái tôi của họ phải trở nên ích kỉ. Ở đây là chiến trường, không phải là ở nhà.

Kẻ yếu ớt, không đủ tài năng thì phải bị đào thải theo quy luật tự nhiên

Không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra cả. Dường như cái tiêu điều hiu hắt tưởng sẽ mãi tồn đọng giữa không gian này, bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng kêu thất thanh của một ai đó :

- Tôi buồn ỉa quá. Có ai chỉ tôi tới nhà WC được không ?

Người lên tiếng chính là Uranus. Âm thanh phát ra từ nơi gần cuối dãy xếp hàng mang vẻ khẩn cầu, mong muốn ai đó sẽ giúp mình chỉ hướng tới nhà vệ sinh.

Kỳ lạ là, chẳng có bất kì ai lên tiếng đáp lại câu hỏi của cậu cả. Ngay cả những người vệ sĩ cũng coi như tai không nghe, mắt không thấy. Một số trong đó còn lặng lẽ đeo lên tai nghe mà lảng tránh từng lời kêu cứu trong tuyệt vọng của cậu nhóc kia.

- Mọi người ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy ?

Uranus tay ôm bụng, gương mặt tái lại nhăn nhó, mồ hôi toát ra như tắm nhìn rất khổ sở. Tay của cậu từ lâu đã không còn ôm đống hồ sơ mà thay vào đó là ôm cái bụng béo núc ních của cậu. Cậu lọt thỏm giữa hàng người cao hơn mình vì cậu khá lùn nên rất khó để có thể nhích ra ngoài để nhìn tổng thể vị trí nhà vệ sinh ở đây. Lời khẩn cầu của Uranus lại một lần nữa cất lên nhưng lần này nghe đau đớn hơn, ngắt ra thành từng tiếng trông rất tội nghiệp.

Mọi người, phần đông vì tập trung vào việc ổn định tinh thần và không muốn xao nhãng nên không để ý. Phần còn lại, người thì bụm miệng cười, người thì cảm thấy Uranus như một thằng mập điên cứ rên la như thú hoang, người thì lại tỏ ra khó chịu vì sự phiền phức không cần thiết đến từ một cá nhân vô danh. Sự thờ ơ, ghẻ lạnh, ngó lơ Uranus đang tỏ ra lù rù được những thí sinh kia tích cực thực hiện.

Sự quan tâm đến một cá thể khác là vô nghĩa, khi con người ta còn chẳng thể lo nổi cho bản thân bạn. Giữa một cá thể vô danh và sự nghiệp phía trước, phương án thứ hai luôn cần được ưu tiên trước tiên. Bạn làm sao có thể giúp đỡ và yêu thương một kẻ mà đến danh tính bạn còn không biết ?

Một khoảng thời gian ngắn ngay sau đó, Uranus bắt đầu cảm thấy khó chịu đến cùng cực rồi. Sức chịu đựng của cậu cũng có giới hạn, vì vậy mà giờ thân thể của cậu không còn có thể dễ dàng điều khiển được nữa. Những cú rắm âm ỉ coi như phát súng khởi đầu cảnh báo cho hàng loạt tai ương chuẩn bị ập tới. Dần dần mùi hôi cũng hòa trộn vào mùi điều hòa mà lan tỏa đến sống mũi của từng người. Lúc này, các thí sinh và hội vệ sĩ mới nhận ra là, hình như có gì đấy đéo ổn lắm. Cho đến khi mùi hôi đấy được khuếch đại đến mức làm người khác không thể thở được, thì một vài thí sinh mới bắt đầu không thể kiềm chế nổi mà ho ra từng tiếng : khặc khặc. Một số khác thì bắt đầu bịt mũi lại mà không ngừng rên la thảm thiết. Ngay lập tức, có người nôn ọe bữa ăn sáng của mình ra sàn rồi ngất ngay tại chỗ, dẫn đến một phần lớn những thí sinh khác cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng mà không thể nhịn được cảm thấy buồn nôn. Lập tức xuất hiện hàng loạt thanh âm hỏi chất vấn xem mùi thối đó đến từ đâu :

- Mùi gì thối thế huhu ?

- Chó nào đánh rắm cút ra đây?

- Cả đời tôi chưa bao giờ thấy mùi thối đến mức độ này. Là ai thế hả ?

- Tao thề tao mà tìm ra mày tao xiên cả họ nhà mày luôn.

Những tiếng kêu than dần dần biến tướng thành những lời chửi rủa. Uranus cảm thấy tội nghiệp cho chính bản thân mình, cũng như cảm thấy oan ức, ai bảo các người không chịu bảo tôi nhà vệ sinh ở đâu cơ chứ. Cậu giả vờ len lỏi giữa đám đông đang hỗn loạn vì mùi thối, mà cố gắng kiếm tìm nhà vệ sinh để có thể giải quyết nỗi buồn. May mắn thay, cậu đã tìm thấy ánh sáng từ cuối con đường, sau một hồi luồn lách cũng tìm ra được căn phòng vệ sinh bí ẩn kia. Dẹp qua nỗi uất hận vì sợ mất hàng chờ và đám người vô nhân tính kia, cậu bước vào nhà vệ sinh, khoan khoái xả hết những thứ đã tra tấn cái bụng yêu dấu của cậu cả tiếng đồng hồ.

Tường chừng như mọi sự đã được giải quyết, nhưng rắm của Uranus như một loại dược liệu kì bí mang theo chất độc vô hình, khiến cho tất cả những ai ngửi phải rắm của cậu cũng sẽ chịu sự đau đớn giống hệt như Uranus vừa nãy vậy. Đầu tiên các thí sinh ngửi phải loại khí độc này sẽ ôm bụng, mặt mày nhăn nhó. Sau đó thì như kịch bản đã sắp đặt, tất cả họ đồng thanh đánh rắm, tạo ra dao động trong không khí rồi cộng hưởng với nhau tạo nên mùi hương kinh dị đến không thể tưởng tượng trong làn gió điều hòa mát lạnh. Mùi càng ngày càng nồng nặc, thí sinh này lây nhiễm cho thí sinh kia, tạo nên chiến trường mùi tanh kinh tởm. Từng thí sinh tâm lý yếu cố gắng chống chọi đến tận phút giây này cũng đã gục ngã hoàn toàn. Những người còn lại thì toán loạn xô đẩy nhau, chạy thục mạng rồi kêu thất thanh :

- Tôi muốn đi vệ sinh. Tôi đau bụng quá rồi.

Quả báo không chừa bất kì ai.

Những tiếng rên rỉ vang vọng từ khóe môi nhợt nhạt của những cô cậu thiếu niên này. Họ ra sức cào cấu nhau, đẩy đưa, thậm chí là lôi kéo nhau cùng chết trong mùi kinh tởm chỉ để tranh đoạt một suất được ngồi WC. Trong mắt họ bây giờ phỏng vấn cái cha nội gì nữa cũng đéo quan trọng, quan trọng là đứa nào được đi ỉa trước. Rất nhanh đám vệ sĩ đã đến ổn định lại đám đông này mà không cho phép họ làm loạn nữa. Rất nhanh, số thí sinh đi vào nhà vệ sinh là có hạn, đơn giản vì với một tầng của gian phòng này thì không tập đoàn nào chuẩn bị nhiều bồn cầu như vậy.

Kết quả bi thương nhất đã xảy ra, một nửa số lượng thí sinh đã bị loại vì họ đã không kịp thời gian để đi WC.

Nhìn gương mặt thất thần, ra vẻ không cam lòng của họ mà đám vệ sĩ xót xa. Một số người còn thậm chí lấy ra khăn mùi xoa màu trắng mà vẫy vẫy tiễn biệt tỏ vẻ thương tiếc. Một số thì vỗ vai an ủi những thí sinh này hãy chờ cơ hội lần sau, nhưng ngón tay vẫn không kìm được bịt chặt mũi lại.

Lần sau là tới bao giờ ?

Còn nữa, tôi mùi kinh lắm hả ?

Những câu nói ai oán trực tiếp bộc phát ra khiến vệ sĩ kia người ngã ngửa về phía sau, trong mắt vẫn còn sợ hãi. Hắn không thể tin nổi việc ai đấy có thể làm được việc đó cơ chứ.

Là tên nào, mà có thể dùng cách này để triệt hạ các thí sinh khác vậy ?

Hắn thật sự không biết, nếu hắn biết thì chắc chắn lần sau giáp mặt sẽ bỏ chạy ngay tức khắc.

...........

............

Uranus sau khi thải xong đống bùn lầy đã nhanh chóng bước ra ngoài nhà vệ sinh. Lúc này bỗng chốc có đám đông đang lao vào như điên để phục vụ nhu cầu "giải quyết nỗi buồn" của họ. Họ xô ngã cậu, sẵn sàng trèo vào cửa nhà vệ sinh cho nhanh mà không cần phải mở cửa. Có người thì chui vào cửa nhà WC như rắn rết, có người thì bộc lộ khinh công mà trèo vào nhà WC với tốc độ bàn thờ. Uranus không hiểu tại sao họ lại tự nhiên điên loạn như vậy, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nhiều mà nhanh chóng bước ra ngoài để xếp hàng chuẩn bị cho lượt phỏng vấn tới.

Hàng lang lúc này vắng lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại vài mống người đang bình tĩnh đứng đợi. Tướng mạo những người này thực sự đều là cực phẩm, còn toát ra vẻ ưu tú khó có thể cưỡng lại. Uranus nghĩ thầm rằng đây chính là những đối thủ trực tiếp cạnh tranh với vị trí talent editor trong tập đoàn Internet Loli. Cậu gửi ánh mắt sắc lẹm đến như muốn tuyên chiến với họ. Đáp lại cậu là sự thờ ơ, sự khinh bỉ, thậm chí là câu chửi :

- Nhìn cái gì thằng ú này ?

Uranus cáu gắt, nghĩ rằng mình đã tôn trọng cậu ta thế rồi mà cậu ta lại còn chửi mình. Cậu nhanh chóng bước đến tính tay đôi một phen với tên kia, nhưng trên đường lại gặp một cô gái đang che miệng cười mình. Cậu đang trên đà bực bội, nói với cô gái kia rằng :

- Cô cười cái gì tôi đấy hả ?

Cô gái tóc đen xinh đẹp vừa làm ra động tác che miệng cười kia thấy vậy thì đôi mắt hột xoàn mở rộng, rồi sau đó híp mắt lại cười thêm chút nữa. Sau những tràng cười khúc khích dễ thương, cô nhẹ nhàng lấy trong chiếc túi xách Louis Vuiton bản giới hạn một lọ nước hoa, rồi xịt nhẹ vào người của Uranus, sau đó "Hì" một tiếng. Uranus lúc này biết rằng mình có mùi hương không được dễ chịu lắm, nên mặt ái ngại, quay ngoắt đi một lúc, rồi trả lời cô gái.

- Cảm... ơn cô nhé.

Gương mặt xinh xắn dễ thương của cô gái vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn đuôi, tháo khăn che mặt xuống mà nói chuyện với Uranus :

- Cảm ơn cậu nữa, nhờ cậu mà đám phiền phức kia đi mất rồi. Bớt đi được một mớ vô tích sự cũng là một điều hay, mặc dù tớ không thích cái cách cậu làm cho lắm.

Không đợi Uranus mở miệng trả lời, cô quay người rời đi, để lại cho Uranus một cái danh thiếp đỏ có logo in hoa hồng đen mà trên bề mặt có khắc tinh xảo một từ :

- "Xhiba. thì ra đây là tên của người con gái kia."

- Nhưng đám phiền phức là sao, mình đã làm gì cơ chứ ?

Uranus không biết mình đã vừa gây nên đại họa gì. Cậu mặc kệ những suy nghĩ đó mà nghĩ về người con gái vừa nãy cậu vừa gặp. Xhiba à? Sao giống tên con cún mình nghe được ở đâu trên mạng thế nhỉ ?

Thắc mắc một hồi chẳng ra nổi đáp án, cậu lặng lẽ liếc trộm cô nàng Xhiba kia.

Nhìn hình dáng mảnh dẻ đi cùng bộ váy đen động lòng người kia làm Uranus rớt nước miếng cái bộp. Cậu nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc của mình, gõ gõ vào mặt mình vài phát rồi bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho phỏng vấn. Cậu không biết rằng đang có một tên nhóc tóc trắng cắt kiểu xếp tầng đang nhìn chằm chằm vào cậu. Dưới lớp khẩu trang đen mà hắn đang đeo, rì rèo một tiếng ken két giữa hai hàm răng, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ tức giận. Dường như có vẻ hắn không thích tên nào đấy trở nên thân mật với Xhiba, hay chính bản thân hắn cũng chưa một lần được Xhiba đối xử như vậy.

.......

30 phút sau, tổ đội thí sinh đi phỏng vấn cuối cùng cũng đã giải quyết xong vấn đề nhức nhối vừa nãy. Người nào người nấy nhìn hình dạng trông rất bơ phờ, thậm chí là xuề xòa và thiếu nghiêm túc. Dường như tất cả chuẩn bị đầy đủ về ngoại hình của họ đã bị phá hỏng. Cảm giác này chẳng cần ai nói cũng biết, thực sự là quá uất ức. Người thì bốc mùi hôi thối, hình tượng thì lại trở nên bơ phờ, xác xơ như con gà chết. Nam thanh nữ tú bỗng chốc biến thành một đống hỗn độn mèo mả gà đồng. Sau khi họ đi ra ngoài, vệ sĩ đã canh sẵn trước cửa để xịt nước hoa cho họ. Từng tên vệ sĩ áo đen cứ liên tục phun hàng loạt hương nước hoa khử mùi hôi vào người các thí sinh, một tay thì xịt một tay che mũi. Điều này đã làm một thí sinh tóc vàng, dáng người mảnh khảnh phát rồ lên, gào thét vào mặt tên vệ sĩ kia :

- Mấy người bịt mũi là có ý gì ?

Cậu ta tên là Drevis. Qua hàng loạt những trận đấu edit rực lửa, những màn xô xát kịch liệt, dù cậu có bị đánh hay hủy diệt tới cỡ nào, cũng không bầm dập đến mức này. Thật không thể tin nổi rằng ở vòng thi trực tiếp này cậu lại phải chịu nổi tủi nhục lớn đến thế. Nước mắt cậu rơi lã chã, ngồi bệt xuống một góc tường tối nào đó mà ôm mặt. Kết thúc tràng than thân trách phận này là vài cú đấm thật mạnh vào tường. Cậu thề rằng, cậu mà tìm kiếm được kẻ đã khiến cho cậu ra nông nỗi này sẽ phải te tua gấp 100 lần cậu. Cậu cắn chặt răng, thậm chí cắn đứt tay viết lên tường dòng chữ máu : "Kẻ chủ mưu cho vụ này nhớ kĩ lấy mối thù này. Chúng ta ngàn năm không đội trời chung"

Điều này dường như kích thích tâm lý của tất cả những thí sinh đã đến đây dự thi tuyển editor. Họ cũng muốn tìm ra kẻ đã hại bọn họ trở thành những con người xấu xí như thời điểm hiện tại. Chẳng cần biết hắn là ai, dù hắn có là Đạt Vú đi chăng nữa thì họ cũng phải bắt hắn quỳ xuống xin lỗi cho bằng được.

Còn nếu không phải Đạt Vú thì sao ?

Kết cục không thể tưởng tượng được.

Uranus chứng kiến những sự việc này, bản thân cậu đã rõ ràng những lời nói bí hiểm của Xhiba mà tâm can như muốn thét lên tôi cũng đâu muốn làm như thế, tại các người quá thờ ơ với ta ấy chứ.

Cậu lẳng lặng đứng nghiêm túc, mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc mà ngồi lướt lại tập tài liệu mình đã chuẩn bị, đồng thời tránh đi những ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống bản thân cậu. Đội vệ sĩ cũng lộ ra phong thái trang nghiêm :

" Tất cả đứng vào vị trí của mình, xếp lại thành hàng chuẩn đi, đến thứ tự của ai là sẽ là lượt của người đó.

Mọi người dần dần ổn định lại rồi xếp thành hàng mà chuẩn bị cho việc phỏng vấn. Sau đó sự kiện diễn ra y như cuối Chapter 1, vệ sĩ hô vang tên người thứ nhất.

Uranus đã không để ý rằng đúng lúc này mọi người đang làm gì mà cố lẩn tránh đi, ôn lại toàn bộ kiến thức mà mình đã chuẩn bị từ trước. Tiếng vọng đến vài lần cậu cũng không nghe thấy gì, vì trong lòng đang rất sợ hãi. Lúc này Drevis, với vẻ mặt hầm hầm đang từ từ lao đến cậu, vỗ vai cậu lấy bộp một cái.

- Này

Uranus hoảng quá, tưởng rằng Drevis đang có ý định tính sổ với mình. Cậu nhanh chóng chạy ra khỏi hàng, rồi lùi về phía sau. Thân hình của cậu hơi cục mịch thế mà chuyển động lại khá linh hoạt. Lúc này Drevis đang tức giận, lại gặp một kẻ cù nhây thế này. Hắn ra sức truy đuổi tên này, Uranus tâm trạng càng ngày càng xấu, muốn chạy trốn nhưng đối phương chạy nhanh quá làm sao đây. Cuối cùng Drevis bắt kịp Uranus, rồi cố gắng hết sức xoay cái thân thể rụt rè sợ hãi của Uranus lại nói :

- Này

- Xin lỗi, không phải tại tôi..

Vẻ mặt Uranus trở nên tàn dại. Cậu nghĩ phen này mình chết chắc rồi, có lẽ không còn toàn thây để về nhà với bố mẹ nữa. Cậu khẩn cầu tổ tiên, gửi lời xin lỗi đến cha mẹ, anh chị em mình, bản thân cậu sắp bị ném vào phòng tối làm thức ăn cho hổ rồi.

Drevis ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vẻ mặt cậu bực tức, gằn giọng nói :

- Không phải tại cái gì ? Đến lượt của cậu phỏng vấn rồi kìa. Tính cù nhây để câu thêm thời gian hả? Phỏng vấn đi bọn tôi còn phỏng vấn chứ.

Giọng Drevis to, dõng dạc. Sau đó không đợi phản hồi của Uranus mà lôi cậu ta đến trước vệ sĩ canh cổng vào phòng phỏng vấn,

Uranus lúc này nghĩ thầm, thế mà cậu ta lại không biết. Thôi may mà giữ được một cái mạng rồi. Hú hồn con chồn huhu.

Nhưng tai ương này không tới thì tai ương khác đã chờ sẵn, trước mặt cậu bây giờ là cánh cửa màu đỏ. Đằng sau cánh cửa này là gì, chắc hẳn ai cũng rõ. Nhưng Uranus nhớ ra rằng do cậu quá lo lắng và sợ hãi, nên đã quên đi hầu hết kiến thức mà mình cần có để phỏng vấn. Nghĩ đến lúc này, cả người cậu cứ cứng đờ ra, áp lực vô hình từ đâu tự nhiên bao quanh rồi quấn lấy cậu, khiến cậu không thể cử động được.

Vệ sĩ nhìn tên nhóc này cứng đờ người ra, thấy mất thời gian nên nhắc nhở :

- Không mau mà vào đi, thí sinh Uranus.

Uranus vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Trong đầu cậu đang có vô số suy nghĩ, từng luồng suy nghĩ từ trong tâm thức đã từ lúc nào trở thành sợi tơ vô hình quấn quanh chân cậu, cản bước tiến của cậu vào trong căn phòng này.

Người đàn ông mặc vest đen canh cửa thấy khó chịu, liền ra hiệu :

- Còn không vào tôi sẽ tước quyền phỏng vấn của anh đấy.

270

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.