Chương 200
Tương
Băng Tử Huyên bước vào căn phòng tiếp theo, không khí nơi đây mang theo mùi ẩm mốc đặc trưng của thời gian, xen lẫn một chút mùi sáp nến cháy. Ánh sáng từ 24 cây nến cùng hai chiếc đèn cổ phía trên chiếu sáng căn phòng, tạo nên một cảnh tượng vừa thần bí vừa đầy u ám.
Trước mắt hắn, ba cái xác khô quắt quỳ gục trước một bức tượng nhân sư khổng lồ. Tượng nhân sư này, với đôi mắt rỗng sâu hun hút, như đang nhìn chằm chằm vào những kẻ xâm nhập. Hai bên nhân sư là hai bức tượng lính canh, mỗi bức cầm một vũ khí sắc bén, trông như sẵn sàng lao xuống xử lý bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm.
Cả căn phòng toát lên vẻ nguy hiểm tiềm tàng, gợi nhớ đến những câu chuyện về các hầm mộ Ai Cập xưa, nơi các Pharaoh yên nghỉ, bảo vệ bởi hàng loạt những cơ quan và lời nguyền chết chóc.
“Một căn phòng khác… Và thêm một câu đố nữa.” Băng Tử Huyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ căn phòng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nhưng khi hắn vừa nhấc chân bước thêm một bước, đột ngột tiếng "vút" xé gió vang lên!
Từ bức tường đối diện, hàng loạt mũi tên bắn ra, lao thẳng về phía hắn như một cơn mưa chết chóc.
“Chết tiệt!”
Trước khi hắn kịp phản ứng, Thi Quỷ đã phóng lên phía trước, thân thể cứng như thép chắn trọn loạt mũi tên. Những mũi tên rơi xuống đất tạo thành âm thanh chát chúa, đầu mũi tên lóe lên ánh xanh nhạt, chất độc từ đó rỉ xuống nền đất, tỏa ra một làn khói độc hại.
“Không ngờ bẫy ở đây lại tinh vi đến vậy. Nếu không có Thi Quỷ, ta thực sự đã xong đời.” Băng Tử Huyên vừa nói vừa nhìn những mũi tên trên đất, ánh mắt thoáng hiện lên sự ngán ngẩm. “Với loại kịch độc này, bị trúng một mũi thì thời gian sống chắc không còn quá vài phút.”
Hắn đứng yên tại chỗ, không dám manh động thêm. Hắn cúi xuống quan sát thật kỹ nền đất xung quanh. Chỉ cần nhìn sơ qua, hắn đã phát hiện ra một loại cơ chế kích hoạt bẫy được ẩn giấu dưới từng ô vuông nhỏ trên sàn.
Bất giác, ánh mắt hắn dừng lại ở ô vuông vừa bị hắn dẫm lên. Trên ô đó, có khắc một loạt ký tự cổ xưa, mang đậm phong cách chữ tượng hình Ai Cập. Những ký tự đó liên kết với nhau, tạo thành một loại mật mã đầy bí ẩn.
Hắn ngồi xổm xuống, tay phủi nhẹ bụi đất bám trên bề mặt ô vuông để quan sát rõ hơn. Bằng sự am hiểu ngôn ngữ cổ và sự hỗ trợ từ đan dược hiểu ngữ mà hắn mang theo, hắn bắt đầu dịch từng ký tự một cách cẩn thận.
Câu ẩn ý từ các ký tự cổ dần hiện lên, rõ ràng và sắc nét:
“Mũi tên trừng phạt, bay khi kẻ ngu muội bước sai.”
Băng Tử Huyên đọc lại câu đố, ánh mắt lóe lên sự trầm ngâm.
“Tên bắn… Câu đố này ám chỉ cơ chế của bẫy trong căn phòng. Chỉ cần bước sai, hoặc dẫm lên ô không đúng, cơn mưa tên độc lại xuất hiện. Quả nhiên, nơi này không chừa chút đường sống cho kẻ thiếu kiên nhẫn.”
Hắn nhìn kỹ các ô vuông còn lại, cố gắng tìm ra quy luật sắp xếp. Câu đố lần này khó hơn hẳn so với những gì hắn từng đối mặt. Một câu đố mà chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể trả giá bằng tính mạng.
“Không nên vội vàng… nơi này còn rất nhiều cạm bẫy đang chờ ta.” Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt tập trung cao độ. Từng ô vuông, từng ký tự, đều được hắn quan sát kỹ lưỡng.
Băng Tử Huyên, sau một hồi quan sát và nghiền ngẫm những ký tự cổ khắc trên các ô vuông, cuối cùng cũng ngầm hiểu ra quy luật ẩn sau mê cung chết chóc này.
Ánh mắt hắn dừng lại trên hai ô vuông trước mặt, mỗi ô mang một chuỗi ký tự đầy ẩn ý. Một ô khắc những hình vẽ rắn lượn quanh, cặp mắt sắc lạnh cùng cái lưỡi chẻ đôi đầy hung hiểm, ẩn ý rằng đây chính là "rắn độc". Còn ô kia, với ký tự hình tượng đôi cánh dang rộng, cùng một cái mỏ sắc nhọn chực xé tan mọi thứ trước mặt, chính là "đại bàng".
“Rắn độc… Đại bàng… Đây là quy luật tương sinh tương khắc,” Băng Tử Huyên lẩm bẩm, ánh mắt trở nên kiên định. “Đại bàng là thiên địch của rắn, nhưng nếu đoán sai, chỉ e rằng không kịp trở tay.”
Dẫu đã suy tính kỹ càng, hắn vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn sự bất an. “Không thể để mất cảnh giác, dù chỉ một chút.” Với suy nghĩ đó, hắn lập tức vận linh lực, phủ một lớp chắn mỏng quanh cơ thể để phòng ngừa bất trắc.
Hắn hít sâu một hơi, đôi chân khẽ dịch chuyển, rồi dẫm xuống đồng thời cả hai ô vuông.
Trong khoảnh khắc hắn chạm chân, từ dưới sàn đất bất ngờ vang lên tiếng động lớn. Những khe hở nhỏ trên sàn bật mở, và từ đó, hàng loạt con rắn độc với thân hình uốn lượn lao ra, những cặp mắt đỏ rực ánh sát khí, chiếc lưỡi không ngừng phập phồng.
“Chết tiệt… Có phải ta đã đoán sai rồi không?” Băng Tử Huyên thoáng kinh hãi, lòng bàn tay siết chặt, toàn thân chuẩn bị ứng phó với một đợt tấn công kịch độc. Những con rắn trườn bò khắp nơi, đầu ngẩng cao, những chiếc răng nanh lóe sáng đẫm nọc độc, chỉ chực chờ lao đến kết liễu hắn.
Nhưng ngay lúc đó, từ trên cao vang lên một tiếng rít xé gió!
Một cái bóng khổng lồ lao xuống với tốc độ kinh hoàng. Đôi cánh vĩ đại như che khuất cả căn phòng, móng vuốt sắc bén vung ra, xé tan những con rắn độc trước mặt. Đó là một con đại bàng khổng lồ, đôi mắt sắc lẹm đầy sát khí, tựa như sứ giả của thần chết giáng xuống đàn rắn.
Nó bổ nhào, tấn công những con rắn một cách điên cuồng, những cú mổ nhanh như chớp khiến đàn rắn không kịp phản ứng mà bị xé toạc hoặc nuốt chửng ngay tại chỗ. Tiếng hổn hển, tiếng da thịt bị xé rách, và tiếng rắn rít vang lên hỗn loạn khắp căn phòng, tạo nên một cảnh tượng vừa đáng sợ vừa choáng ngợp.
Băng Tử Huyên đứng đó, ánh mắt dõi theo trận chiến sinh tử trước mắt, lòng vẫn chưa hết hồi hộp.
Sau một lúc tàn sát, đàn rắn cuối cùng cũng bị dọn sạch. Con đại bàng khổng lồ, đôi cánh vấy máu, vỗ mạnh một cái rồi lao thẳng lên không trung. Trước khi biến mất vào bóng tối của trần nhà, đôi mắt sắc lạnh của nó nhìn xuống Băng Tử Huyên như một lời cảnh cáo, rồi khuất dạng.
Căn phòng trở lại sự yên tĩnh chết chóc, chỉ còn mùi máu và xác rắn vương vãi trên nền đất.
“Quả nhiên… đây là quy luật tương sinh tương khắc.” Băng Tử Huyên trầm ngâm, ánh mắt sắc bén nhìn những dấu vết còn sót lại. “Nếu ta không chọn cả hai ô cùng lúc, chỉ e rằng cục diện đã không như thế này. Nhưng với luật chơi này, ta chỉ cần tìm ra đúng quy luật tương sinh là có thể phá giải tất cả bẫy trong căn phòng.”
Hắn tiếp tục cúi xuống, bắt đầu giải tiếp những ô vuông kế tiếp. Những ký tự phức tạp tiếp tục hiện ra, mỗi ô đều ẩn chứa một câu đố mới, và hắn lại một lần nữa dấn thân vào bài toán sinh tử trước mặt.
Bất chợt, hai bức tượng lính canh nhân sư trước mặt Băng Tử Huyên khẽ rung chuyển. Căn phòng vốn tĩnh lặng giờ đây phát ra những âm thanh nặng nề, như tiếng gầm của đất đá bị ép chặt. Hai bức tượng từ từ di chuyển, mỗi bước tiến tới đều khiến mặt đất dưới chân hắn rung lên, như thể toàn bộ không gian này đang hít thở cùng những kẻ khổng lồ bằng đá kia.
“Chuyện gì đây…” Hắn nheo mắt, lòng chợt dấy lên cảm giác bất an.
Đúng lúc ấy, bức tượng nhân sư khổng lồ giữa phòng bỗng chậm rãi há miệng. Tiếng đá mài vào nhau tạo nên một âm thanh rợn người, vang vọng khắp bốn bức tường.
Trong bóng tối sâu thẳm nơi miệng nhân sư, một chiếc đồng hồ cát từ từ trồi ra, lơ lửng giữa không trung, và bắt đầu chảy. Từng hạt cát nhỏ rơi xuống trong sự im lặng chết chóc, như đang đếm ngược từng nhịp thở của kẻ đứng trước thử thách.
“Đồng hồ cát…” Băng Tử Huyên khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng cát đang trôi xuống. “Thời gian? Chúng đang ép ta phải hành động nhanh hơn.”
Áp lực không gian dường như tăng lên gấp bội. Cảm giác ngột ngạt bủa vây, tựa như mọi ánh mắt vô hình trong căn phòng đang đổ dồn về phía hắn. Nhưng ngay giữa dòng suy nghĩ căng thẳng, ánh mắt Băng Tử Huyên chợt sáng lên khi nhận ra hai ô vuông với ký tự mới.
Một ô mang ý nghĩa “biển sâu” – mô tả đại dương mênh mông, vô tận, nơi sóng cả gầm vang, còn một ô là “núi” – biểu tượng của sự kiên cố, sừng sững giữa trời cao.
“Biển và núi… tương sinh tương khắc, như trước.” Hắn hít sâu, linh lực khẽ bừng lên quanh cơ thể. “Nhưng ta không thể chắc chắn đây có phải là một cái bẫy khác hay không.”
Không còn thời gian để do dự. Hắn dẫm chân đồng thời lên cả hai ô vuông.
Ngay lập tức, không gian xung quanh biến đổi hoàn toàn. Toàn bộ căn phòng như tan biến, thay vào đó là một đại dương sâu thẳm, đen ngòm, kéo hắn chìm xuống không đáy.
Cơn lạnh buốt giá quét qua từng tế bào, luồn lách vào tận xương tủy. Băng Tử Huyên cảm giác cơ thể mình bị áp lực nước ép chặt, từng hơi thở như bị bóp nghẹt. Mỗi lần cố gắng cử động, nước biển nặng nề lại càng siết chặt hơn, kéo hắn xuống sâu hơn nữa.
Xung quanh, bóng tối dày đặc nuốt chửng mọi ánh sáng, chỉ còn những chuyển động âm u của những thứ khổng lồ ẩn hiện trong lòng đại dương. Đột nhiên, từ xa, một đàn cá voi khổng lồ xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo lấp lóe trong bóng tối.
Chúng không phải những sinh vật bình thường. Mỗi con cá voi to lớn đến mức tưởng chừng như hàng ngàn chiếc chiến hạm hợp lại vẫn chưa thể bằng một nửa cơ thể chúng. Làn da xù xì, những vết sẹo sâu hoắm trên thân thể đầy vẻ tang thương, từng cử động của chúng khiến cả lòng đại dương như rung chuyển.
Chúng lướt qua Băng Tử Huyên, bóng dáng khổng lồ phủ kín cả không gian, tạo ra những xoáy nước khổng lồ cuốn theo hắn. Cảm giác như chỉ cần một cái vẫy đuôi của chúng, cả một thế giới có thể bị xé toạc.
Nhưng chưa kịp định thần, phía dưới hắn, một bóng đen còn lớn hơn từ từ xuất hiện. Đó là một con cá khổng lồ với miệng há rộng, đủ để nuốt trọn cả đại dương. Hàm răng sắc nhọn xếp thành từng lớp, như những thanh kiếm chết chóc, ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo từ nơi sâu thẳm nhất của bóng tối.
Hắn cảm giác cơ thể mình đang bị hút xuống, như thể cả đại dương đang hợp lực kéo hắn vào miệng con quái vật. Những tiếng rít của nước xoáy và cảm giác cái chết cận kề khiến trái tim hắn đập loạn.
Đúng lúc tưởng chừng như không còn lối thoát, một chấn động dữ dội từ lòng biển bất ngờ bùng lên. Từng đợt sóng chấn động lan tỏa, và từ dưới vực sâu, một ngọn núi khổng lồ vươn lên.
Ngọn núi ấy đâm thẳng qua lòng đại dương, vươn cao đến tận bầu trời. Băng Tử Huyên bị lực đẩy kéo theo, nước biển xung quanh dần tan biến khi ngọn núi tiếp tục nâng hắn lên cao hơn. Hắn nhìn xuống, thấy mặt biển dần xa đi, còn những sinh vật khổng lồ phía dưới giờ đây chỉ còn là những chấm nhỏ bé trong tầm mắt.
Hắn đứng trên đỉnh núi, bao quanh là những tầng mây trắng xóa, gió thổi vi vu. Phía dưới, đại dương đen ngòm trải dài vô tận, nhưng giờ đây, nó không còn là mối đe dọa nữa.
Chưa kịp hoàn hồn, một luồng ánh sáng rực rỡ quét qua, và cảnh vật biến mất.
Băng Tử Huyên giật mình, nhận ra mình đã trở lại căn phòng cũ. Chiếc đồng hồ cát trong miệng tượng nhân sư vẫn còn đó, nhưng những hạt cát đã dừng chảy.
“Ảo cảnh…” Hắn thở hắt ra, ánh mắt trầm ngâm. “Đúng là chân thật đến đáng sợ.''
2
0
4 ngày trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
