Chương 54
không chút thể diện?
Quan xảo mặt mày vặn vẹo, trên cổ có vết thương cực lớn khiến người ta sợ hãi, nàng lạnh lùng nói: “Nam nhân các ngươi đều không phải thứ tốt, ta muốn đem các ngươi toàn bộ giết sạch.”
Triệu Vĩnh Hào nghe xong sắc mặt liền âm trầm.
Diêm Ninh nhăn mặt: “nếu ngươi giết người, khi ngươi xuống địa phủ cũng phải chịu hình, như vậy đáng giá sao?”
Quan Xảo vẫn như cũ không chịu khuất phục, nhưng ngữ khí dịu đi không ít, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nam nhân đều không phải là người tốt.”
Diêm Ninh nhìn Triệu Vĩnh Hào: “Ngươi có gì muốn nói với nàng không?”
Muốn cởi dây thì nhất định phải tìm được người buột dây, Quan Xảo là người đáng thương, Diêm Ninh không muốn đánh tan hồn phách của nàng chỉ muốn siêu độ, nhưng tâm vẫn còn oán khí thì việc siêu độ rất khó làm được.
Triệu Vĩnh Hào do dự một chút mới nói: “Xảo nhi! Chuyện này là ta không đúng, nhưng ta hứa với ngươi sẽ đem cái tên phụ bạc kia giao cho cảnh sát.”
Quan Xảo nghe xong trầm mặc: “Thật sao?”
“Triệu mỗ ta làm người như thế nào ngươi cũng biết rồi đó, chỉ cần ngươi nói hắn là ai, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng.” Triệu Vĩnh Hào thấy nàng tâm tình đã dịu, liền vội vàng trấn an thêm.
Quan Xảo cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nàng nặng nề nói ra từng chữ: “Hắn tên là Phương Kiệt?’
“Phương Kiệt?” Diêm Ninh nhịn không được kinh ngạc.
Quan Xảo cười thảm: “Ngươi cũng biết hắn? vị công tử giàu nhất nhì thành phố này, các ngươi nghĩ có thể lay động được địa vị của hắn sao? Chúng ta bất quá cũng chỉ là người dân nhỏ bé, lấy ba mệnh chúng ta cộng lại cũng không lay động được địa vị của hắn, giống như bây giờ ta chết cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì cả, hắn vẫn như cũ ngông nghênh gây sóng gió khắp nơi.”
Triệu Vĩnh Hào nghe đến đại danh Phương Kiệt, sắc mặt liền ảm đạm: “Phương gia giàu có quyền lực như vậy, người dân nhỏ bé như ta căn bản không thể cùng họ tranh đấu.”
“Nhưng không chừng ta làm được.” Diêm Ninh bỗng nhiên nói: “Thật không dám dấu diếm, ta cùng Phương Kiệt có một đoạn ân oán cũ, hơn nữa cuối tuần ta tham gia một bữa yến hội cùng bọn họ, lúc đó sẽ có cách đối phó với tên tiểu tử kia.”
Quan Xảo vui mừng kinh ngạc: “Thật? Có thật vậy không?”
“Nếu ngươi không tin có thể đi cùng ta, lúc đó Phương Kiệt tùy ngươi xử lí.” Diêm Ninh nói
Quan Xảo nghe vậy, từ trên mặt đất ngồi dậy hướng Diêm Ninh khom lưng: “Nếu ngươi giúp ta báo được thù, Quan Xảo đời này nguyện vì ngươi làm trâu làm ngựa cũng không oán hận.”
Diêm Ninh phất phất tay: “Thôi việc làm trâu làm ngựa tính sau đi, chuyện giải quyết sớm, ngươi sớm đi đầu thai, tránh phải chịu mấy năm chịu khổ ở địa ngục.”
Quan Xảo gật gật, cảm tạ Diêm Ninh thêm lần nữa, Diêm Ninh dặn dò thêm: “Hiện tại ngươi đừng dây dưa dọa Triệu lão bản nữa, nếu có việc gì cần làm thì cứ làm, hôm sau ta lại đến đây đón ngươi đi dự yến hội.”
“Vâng thưa đại sư.” Quan Xảo gật đầu hóa thành làn khói phiêu về hướng cửa sổ bay mất.
Triệu Vĩnh Hào thấy Quan Xảo rời đi liền nhẹ thở ra một hơi quay về phía Diêm Ninh: “Chuyện này thật cảm ơn đại sư.”
Diêm Ninh cười nói: “Thôi không cần cảm ơn, ta lại thích một chút thành ý của ngươi hơn, như bộ tây trang bên ngoài kia thật ra cũng không tồi đấy.”
Triệu Vĩnh Hào nhìn thoáng qua, thấy bên trên ghi 3.8999 trong lòng nhịn không được có chút tê rần, nhưng không dám chậm trễ vội vàng kêu nhân viên cửa hàng dựa theo số đo của Diêm Ninh chọn ra một bộ.
Triệu Vĩnh Hào cũng không phải loại không biết suy nghĩ, Diêm Ninh có bản lĩnh như thế này, người bình thường không phải muốn là có thể gặp, Diêm Ninh chỉ chiếm có chút tiện nghi như thế này so với tính mạng của hắn thì không đáng nhắc tới.
Diêm Ninh không chút từ chối, cười hihi bắt lấy quần áo, nhanh chóng tiến đến bên cạnh Lý Phỉ Phỉ đang chờ bên ngoài, sau đó quay lại nói: “ Triệu lão bản, Quan Xảo sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa, chiều ngày hôm sau ta sẽ lại tới để đón nàng.”
Triệu Vĩnh Hào vội vàng gật đầu, cùng Diêm Ninh trao đổi phương thức liên hệ, Xong tất cả Diêm Ninh lúc này mới mang Lý Phỉ Phỉ rời đi.
Lý Phỉ Phỉ dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Diêm Ninh, thấy trong tay hắn lại có hai bộ lễ phục, nén không được tò mò hỏi: “Ngươi quen biết vị giám đốc kia?”
“Mới vừa quen thôi.”
“Um” Lý Phỉ Phỉ nghi hoặc nhíu nhíu mày nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Diêm Ninh thấy nàng không hỏi thêm liền thở phào nhẹ nhõ, hắn đang lo nàng sẽ hỏi tới lúc đó hắn không biết trả lời như thế nào.
Hắn lại đi dạo một vòng mua thêm ít đồ, thẳng cho đến khuya mới trở về, Lý Phỉ Phỉ chở Diêm Ninh về trường dừng dưới dãy kí túc xá, sau đó nàng cố tình nắm tay hắn cùng nhau bước lên lầu.
Bác gái quản túc thấy người đến là hiệu trưởng thiên kim thì nào dám lên tiếng, bước tới nở nụ cười thân thiện với nàng, hận là không thể biến mình thành mẹ kế của vị tiểu thư trước mặt.
Lý Phỉ Phỉ đột nhiên xuất hiện ở ký túc xá nam làm tất cả học sinh ở đây nhịn không được kinh hô gào thét, tin tức một đêm truyền khắp đại học Kiến Châu, mọi người sôi nổi bàn luận địa vị của người nam nhân đó như thế nào mà lọt được vào mắt xanh của vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, để nàng có thể hạ mình nắm cánh tay hắn mà vào ký túc xá nam.
Diêm Ninh mặt đầy hắc tuyến: “Phỉ Phỉ, ngươi làm vậy là chuốc thêm rắc rối cho ta nha.”
Mối quan hệ của hai người bọn họ thật ra cũng không còn là bằng hữu nữa, có lẽ hơn một tí ít nhất trong mắt Diêm Ninh là như vậy.
Lý Phỉ Phỉ che miệng cười: “Như vậy không phải khá tốt sao? Lấy bản lĩnh của ngươi, làm sao sợ bọn họ được? với lại ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị bọn họ quấy rầy cả ngày sao?”
“Bọn họ thử quấy rầy xem, ta sai Quan Xảo hù chết bọn họ.” Diêm Ninh trợn mắt.
“Quan Xảo là ai?” Lý Phỉ Phỉ hỏi
“À…Một nữ quỷ xấu xí đáng sợ.” Diêm Ninh cố gắng nói cho thật nhỏ, sợ Quan Xảo đột nhiên xuất hiện nghe được.
Lý Phỉ Phỉ cười ôn nhu, thấy đã đi tới cửa phòng nàng liền nói: “Ta đưa ngươi đến đây thôi.”
Đã sớm nghe được tin tức công chúa ghé thăm, Tào Lộc cùng Lữ Thái đã dọn dẹp căn phòng một cách tinh tươm không một hạt bụi, hai người ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa như chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo quốc gia tới thăm.
Diêm Ninh nghĩ một chút liền nói: “Để ta đưa ngươi xuống.”
Lý Phỉ Phỉ nhịn không được cười: “Ta đưa ngươi lên lầu, giờ ngươi lại đưa ta xuống, sợ lúc nãy người ta nhìn chưa đủ à?”
“Ta chỉ sợ những tên nam sinh trong ký túc xá này nhìn ngươi như miếng mồi ngon mà nuốt mất.” Diêm Ninh nhìn thoáng qua Tào Lộc cùng Lữ Thái: “giống hai tên này nè.”
Tào Lộc cùng Lữ Thái tự nhiên bị lôi vào chuyện hai người Diêm Ninh, trong bụng ôm ấm ức nhưng vẫn không có lên tiếng.
Cuối cùng Lý Phỉ Phỉ cũng tự mình xuống chỗ đậu xe
Diêm Ninh đứng trên lầu nhìn theo Lý Phỉ Phỉ một mình rời khỏi lúc này mới thu hồi ánh mắt, lúc này Tào Lộc cùng Lữ Thái mới nhảy ra, quẫy tít đuôi lấy lòng: “Lão đại, Diêm lão đại! Từ nay về sau ngươi chính là lão đại duy nhất của ta! Ngươi bảo chúng ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây! Ngươi bảo chúng ta tán gái chúng ta tuyệt đối không tán trai! Ngươi bảo chúng ta làm gì chúng ta liền làm đó. Tuyệt đối không ân hận.”
Diêm Ninh ghét bỏ đem hai người đá văng ra: “Hai người các người thật không có chút thể diện nào hết?”
Tào Lộc cùng Lữ Thái đột nhiên đứng lên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có?”
“Lão đại, ngươi tột cùng có phép thuật gì mà đem Lý Phỉ Phỉ nắm được trong tay? Ta nhớ rõ hai ngày trước ngươi còn chưa quen nàng mà?” Tào Lộc hỏi
56
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
