Chương 51
Gặp lại Lý Phỉ Phỉ
Diêm Ninh nghe được thanh âm, cơ thể cứng đờ chậm chạp quay đầu lại, Lý Phỉ Phỉ mặc một bộ đầm trắng, hai mắt ướt nước đang đứng ở phía sau.
“Đừng khóc” Diêm Ninh xấu hổ lấy tay lau nước mắt cho nàng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Phỉ Phỉ bỗng nhiên hung hăng tát Diêm Ninh một cái: “Vương bát đản! Một năm trước ngươi đã chạy đi đâu! Nếu đã trở lại tại sao không đến gặp ta! Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta như vậy sao?”
Diêm Ninh ôm mặt buồn bực nói: “Ta nói ngươi cũng không tin, ta vào núi sâu rừng già tìm nơi học nghệ.”
Đậu béo nhanh chóng chen vào: “Đây là sự thật, ta có thể làm chứng.”
Đôi mắt Lý Phỉ Phỉ đỏ ngầu ngân ngấn nước, nhưng tuyệt nhiên không có giọt nào rơi ra: “Tại sao đã trở lại mà lại không đến tìm ta?”
Diêm Ninh ấp úng một hồi mới trả lời: “Hiện tại ta có rất nhiều chuyện phiền toái, sợ sẽ liên lụy đến ngươi.”
“Lúc trước ngươi cứu ba ta, ngươi đâu có ngại phiền toái, vậy tại sao ngươi cho rằng ta sẽ ghét bỏ ngươi vì những rắc rối ngươi gặp phải.” Lý Phỉ Phỉ chất vấn hỏi.
“Phỉ Phỉ, ta…..” kỳ thật Diêm Ninh rất rõ tình cảm Lý Phỉ Phỉ đối với mình cũng không phải là tình yêu, chỉ là sự áy náy mong muốn được trả ơn, loại cảm giác này trải qua một năm lên men đã trở thành cái gai trong lòng Lý Phỉ Phỉ, trừ Lý Lập Quốc ra Diêm Ninh vô tình thành ngươi quan trọng nhất trong lòng nàng.
"Nếu không phải là yêu, thì mình có gì phải sợ hãi? có lẽ sau đó, Lý Phỉ Phỉ hiểu rõ cảm xúc của mình, sự áy náy hóa giải, hai người liền trở thành bằng hữu bình thường,"
Nghĩ thông suốt, Diêm Ninh thay đổi bộ dáng sợ hãi lúc nãy, chân chính đối mặt với ánh mắt của Lý Phỉ Phỉ: “Ta sẽ không bỏ đi nữa.”
Lý Phỉ Phỉ nghe xong, chằm chằm nhìn Diêm Ninh như trông chờ thêm điều gì khác nữa.
Đậu béo một bên vun vào: “Còn đứng ngây đó làm gì mau tới ôm nàng đi.”
Diêm Ninh xấu hổ nhìn Lý Lập Quốc còn đang đứng ở một bên.
“Khụ..Khụ…ta không thấy gì cả, cho tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi lần này, về sau tay chân phải biết điều một chút.” Lý Lập Quốc quay mặt đi ra ngoài
Diêm Ninh lúc này lấy hết can đảm nhẹ nhàng đem Lý Phỉ Phỉ ôm vào lồng ngực: “Ta đã trở về.”
“Ừ.” Lý Phỉ Phỉ dựa đầu vào ngực Diêm Ninh, giống một con mèo đang quyến luyến ân sủng của chủ nhân không chịu rời ra.
Diêm Ninh lớn như vậy, vẫn là đầu tiên ôm con gái, trong lòng bối rối, không biết đặt tay ở đâu cho phải, Lý Phỉ Phỉ thấy Diêm Ninh lúng túng xấu hổ cũng nhịn không được cười lên tiếng: “Ngu ngốc.”
Diêm Ninh đỏ mặt, buông lỏng tay, sau đó đối với Hình Chính nói: “Yến hội ta đi, an bài giúp ta một chút.”
Hình Chính cười: “Cái này để Phỉ Phỉ phụ trách đi.”
Lý Phỉ Phỉ nắm tay Diêm Ninh: “Mọi chuyện để ta lo.”
“Phỉ Phỉ, ngươi mau dẫn Diêm Ninh ra ngoài tâm sự đi, ta và Hình Chính thúc thúc có chuyện cần bàn.” Lý Lập Quốc bước vào nói.
“Ta cũng không làm bóng đèn, Na Na còn đang đợi ta trở về, ta đi trước.” Đậu béo nhanh như chớp chuồn mất.
Lý Lập Quốc nhìn bộ dáng vui vẻ của Lý Phỉ Phỉ bật cười: “Nha đầu này cuối cùng cũng trở lại như trước.”
“Ngươi tính chuẩn bị báo đáp ân cứu mạng của Diêm Ninh như thế nào?” Hình Chính hỏi.
Bọn họ cũng không biết, Diêm Ninh vì cứu Lý Lập Quốc liền lấy thần dược nhường cho hắn đẩy mình vào cảnh nguy hiểm, nếu không có Phương Sỹ Thiên hiện tại Diêm Ninh mồ đã xanh cỏ.
“Tính ra tiểu tử này đã gián tiếp cứu ta thêm lần nữa, chẳng lẽ muốn ta đem nữ nhi làm quà trả ơn?” Lý Lập Quốc cười nói.
Hình Chính bất đắc dĩ lắc đầu: “chính ngươi trong lòng cũng hiểu rõ, Diêm Ninh là người tốt.”
………………
Đêm xuống, bên ngoài đại học Kiến Châu là một mảnh phồn hoa đô hội, những cặp tình nhân trên mặt tràn đầy hạnh phúc đang rộn ràng đi trên phố.
Diêm Ninh bị Lý Phỉ Phỉ lôi kéo, bất đắc dĩ mà vào một quán xiên nướng bên vệ đường.
Hương thơm của đồ nướng bay vào mũi phát ra mùi hương mê người, Lý Phỉ Phỉ nuốt nước miếng nói: “đã lâu rồi ta không ăn mấy thứ này.”
“Ngươi là đại tiểu thư, như thế nào lại thích ăn mấy món này?” Diêm Ninh cười cười.
Lý Phỉ Phỉ hờn dỗi: “Lúc trước học phổ thông ta toàn ăn đó thôi.”
“Hiện tại có cơ hội, liền ăn nhiều một chút.” Diêm Ninh vừa nói vừa chọn rất nhiều, Lý Phỉ Phỉ vội vàng ngăn lại: “Đừng lấy nhiều quá, phí lắm ta ăn không hết.”
Diêm Ninh vui vẻ, không nghĩ tới Lý Phỉ Phỉ là một đại tiểu thư lại có suy nghĩ không phung phí đồ ăn như vậy: “Không sao đâu, ăn không hết ta mang về, trong phòng ta còn có nuôi thêm hai người nữa mà.”
Diêm Ninh chợt nhớ đến hai người Tào Lộc cùng Lữ Thái, hai người họ tuy rằng quan hệ với Diêm Ninh không tính là thân tình nhưng ít nhiều cũng sống chung một mái nhà, nên quan tâm đến nhau một chút.
Diêm Ninh tính toán một chút, nếu đem được Đậu béo cùng kéo vào đại học Kiến Châu thì coi như kết quả liền hoàn mỹ.
Hai người thong thả dạo phố, Diêm Ninh kể cho Lý Phỉ Phỉ nghe chuyện phát sinh một năm qua, nàng nghe xong hai mắt hơi ửng đỏ: “Không nghĩ một năm qua ngươi trải qua nhiều chuyện cực khổ như vậy.”
“Cho nên ta không muốn gặp ngươi, sợ sẽ liên lụy đến ngươi, đâu ai biết được Phạm Vô Cứu sẽ xuất hiện lúc nào.”
Lý Phỉ Phỉ hỏi sang chuyện khác: “Ngươi thật sự thích Dương Liễu tỷ tỷ sao?”
Diêm Ninh cười: “Hoang đường, Dương Liễu rất tốt nhưng ta coi như tỷ tỷ thôi, nhất định phải cứu nàng ấy về.”
“Không có tình cảm nào khác.” Lý Phỉ Phỉ phụng phịu nói.
“Không có, ta thề tuyệt đối không có, nếu không trời tru đất diệt.” Diêm Ninh khẩn trương giơ tay lên nói.
“oanh”
Trên trời bỗng nhiên xẹt qua một đạo tia chớp, vừa vặn trên đầu Diêm Ninh nổ vang, hắn lúng túng hoảng sợ, Lý Phỉ Phỉ nhìn thấy cảnh này che miệng khúc khích cười: “Đến ông trời cũng không tin ngươi.”
Diêm Ninh trừng mắt chỉ vào không trung mắng: “Cái ông ở phía trên kia nhìn xuống cho rõ, đánh thì đánh cho trúng, đừng đánh bậy bạ như vậy.”
Giọng vừa dứt bên cạnh Diêm Ninh cũng có một đôi tình nhân bước tới, người nữ tay nắm chặt di động chất vấn người nam là nữ sinh trong điện thoại là ai, người nam thề sống thề chết giải thích phân bua, thấy cảnh đó Diêm Ninh hớn hở: “Thấy chưa ta không nói dối, là do ông trời đánh nhầm thôi.”
Lý Phỉ Phỉ cười nghiêng ngả: “Được rồi, được rồi ta tin tưởng ngươi.”
Diêm Ninh cười thầm: “Nữ sinh cũng chẳng khó thu phục lắm.”
Lý Phỉ Phỉ cười ra nước mắt, thật vất vả mới dừng được cười, Diêm Ninh liền ôn nhu lấy tay lau đi giọt nước đọng lại trên má nàng, sau đó nói: “Khả năng trời muốn mưa, chúng ta nên về sớm một chút.”
Lý Phỉ Phỉ không đồng ý, nắm cánh tay Diêm Ninh lắc lắc làm nũng: “Thật vất vả lắm ta mới gặp được ngươi, ngươi đừng nghĩ dễ dàng như vậy mà chạy mất, với lại ta muốn dẫn ngươi đi mua quần áo.”
“Mua quần áo làm gì?” Diêm Ninh sửng sốt.
“Hôm nay thứ sáu rồi, sắp tới yến hội của Phương gia, ngươi tính mặc đồ như vậy mà đi?’ Lý Phỉ Phỉ hỏi
Diêm Ninh nhìn lại chính mình, diện một cái áo thun màu trắng quần cộc chân mang dép lào, càng nhìn càng giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
“đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua quần áo.” Lý Phỉ Phỉ không chờ Diêm Ninh trả lời lôi kéo Diêm Ninh đi đến trung tâm thương mại.
67
0
3 tuần trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
