Chương 17
Một năm sau
Ngày vừa hết, mặt đất như bao phủ một mảnh hắc ám, mấy cái thôn nhỏ tạm bợ giữa núi rừng như một cái nhà giam khủng bố, tiếng chim hót được thay bằng tiếng mãnh thú gầm rống vang vọng khắp rừng.
“ Sư phụ.”
Sâu trong rừng, Diêm Ninh đang bị nhốt trong cái giếng cạn có một viên đá xanh chèn lên trên, người nhốt hắn không ai khác chính là Phương Sỹ Thiên.
“Phạm Vô Cứu,cuộc đời Diêm Ninh ta nếu không giết được ngươi ta thề không làm người.”
Diêm Ninh la đến khàn cả giọng, rồi sau đó mệt mỏi mà ngồi dưới đáy giếng, ánh mắt trong sáng ngày xưa biến mất thay vào đó là bị vô tận ngọn lửa cừu hận vùi lấp.
……….
Mặt trời nhô lên cao tỏa ánh nắng chói chang, nhiệt độ không khí tăng lên, trong thành thị xe cộ như nước, tiếng kèn, tiếng gào hòa lẫn vào nhau tạo nên khúc nhạc quen thuộc của thành thị.
Diêm Ninh đang đi trên đường phố quen thuộc mà lại có chút xa lạ, trong lòng u ám cũng vơi bớt đi rất nhiều.
Hắn diện một chiếc quần jean rách, áo thun trắng đã ố vàng, mang trên mình cái balo lấm lem bùn đất bước chân thành thạo hướng về căn nhà thuê trước đây của mình mà bước.
Một năm qua, thành phố có rất nhiều thay đổi, nhưng con hẻm nhỏ này vẫn không có chút mới nào, Diêm Ninh đến trước cửa nhà, dùng sức đẩy ra mới phát hiện ổ khóa đã được thay mới.
“Ai đó?” cửa nhà mở ra, một thanh niên lôi thôi đang luống cuống tay chân mang lại chiếc giày, “ Ngươi là ai vậy? ăn mày từ đâu ra thế?”
Diêm Ninh ngẩn người: “sao ngươi lại ở đây?”
Tên thanh niên trợn mắt: “ Bị điên à, ta không ở đây chẳng là là ngươi ở? Mau mau tránh đường, ta bị muộn học rồi.”
Hắn đẩy Diêm Ninh sang một bên nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Bộ dáng có chút giống Diêm Ninh trước đây.
Diêm Ninh bất đắc dĩ mà nghĩ: “ cũng khó trách chủ nhà, ta đã mất tích một năm nên tất nhiên phải đem cho người khác thuê rồi.”
“ cái này được à, giờ cũng không có nhà để về nữa.”
Diêm Ninh trước khi rời thôn, đem những thứ có thể bán được trong nhà đều đem bán hết, dư lại một con bò già cũng đưa cho thím Hoàng hàng xóm. Hiện giờ ngoài mấy ngàn đồng tiền trong túi hắn cũng chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.
Một năm qua Diêm Ninh ngày đêm cùng Phương Sỹ Thiên học tập Ngô Môn Quỷ Thuật, cũng may hắn sáng dạ, học một cái liền hiểu, cho nên phần lớn tri thức trong sách căn bản hắn đã nhớ kĩ, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tiễn thôi.
Diêm Ninh nhìn mọi nơi, kinh hỉ phát hiện tiên nhân cầu một năm trước mình đặt ở cửa sổ vẫn còn, vì thế hắn không chút khách khí bắt lấy nó rồi thong thả rời đi.
Di động Diêm Ninh một năm trước đã bị Phương Sỹ Thiên ném đi, nên việc liên hệ với một số bạn học cũ là bất khả thi, nên giờ chỉ biết đi vòng vòng trong thành phố giữa nhiệt độ cao như thế này, bất quá cũng không ảnh hưởng gì đến Diêm Ninh lắm, bởi vì trước đó hắn đi theo Phương Sỹ Thiên học tập còn gian khổ gấp nhiều lần.
Nhoáng cái đã đến giữa trưa, tối hôm qua lúc hắn rời quê đến giờ liền không có chút gì bỏ vào bụng. Hắn nhìn xung quanh một lát, phát hiện ở góc đường có một cái quán tên “ Dương Liểu Y Y” phía trước có chút cổ quái.
Mặt tiền trang hoàng đặc biệt tinh xảo, trước cửa đặt hai gốc cây chiêu tài, trên lá cây sạch sẽ đến mức một hạt bụi cũng không có, có lẽ nhà này rất hay dọn dẹp đặc biệt lại rất tỉ mỉ, hương thơm mê người từ trong quán lan ra, nhưng kì lạ là trong quán lại không có người.
Tất cả các tiệm ăn vặt xung quanh đều rất đông người cho dù người bán mang cái tạp dề đen thui do hỗn hợp dầu mỡ thì khách cũng đến nườm nượp, không ai để ý đến quán Dương Liễu Y Y này.
“ có cổ quái” Diêm Ninh nghĩ nghĩ liền cõng balo đi vào.
mới vửa đẩy cửa ra, nửa thân mình hắn còn chưa vào tiệm đã nghe có tiếng người kêu to.
Diêm Ninh đi vào chọn một nơi gần cửa sổ ngồi xuống, đem tiên nhân cầu đặt trên bàn rồi hỏi: “ Thực đơn đâu?”
Lúc này một vị nha đầu mặc áo vàng quấn một chiếc tạp dề màu tráng đi tới trước mặt Diêm Ninh đẩy hắn một phen: “ Ăn mày mau đi ra đi, ngươi sẽ dọa chạy khách của tỷ tỷ bây giờ.”
Diêm Ninh liếc qua tiểu nha đầu một cái, nàng bất quá cũng chỉ khoảng mười sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh hai má phúng phính đang dẩu môi bất mãn với hắn.
“Ngươi gọi ta là ăn mày”
“Đương nhiên”
“thật khờ.” Diêm Ninh nhìn không được cười lên một tiếng, “Ta không phải ăn mày, ta sẽ trả tiền.”
Tiểu nha đầu cau mày nói: “ngươi xem lại thân thể một chút, trên cặp còn có bùn kìa, ngươi mau cút đi, tiệm chúng ta không chào đón ngươi.”
“Ta….”
Diêm Ninh vừa muốn mở miệng thì có một giọng nói chen ngang: “ Y Y ngươi thật quá là không lễ phép, ai vào tiệm cũng là khách, ngươi mau rót cho hắn chén nước ta đi làm đồ ăn cho hắn.”
“cảm ơn, ta ăn mì thịt bò, cho nhiều thịt, nhiều hành cùng rau thơm, ớt cho càng cay càng tốt. Cho ta thêm cái trứng gà.” Diêm Ninh hướng phía phòng bếp hô lớn.
“ ngươi…ngươi thật không biết xấu hổ.” Vị nha đầu Y Y kia dậm dậm cái chân, không tình nguyện đem cho Diêm Ninh một chén nước, thở phì phì mà bước vào phòng bếp.
Diêm Ninh thấy Y Y đi rồi mới lắc lắc cái đầu.
Một lát sau nàng bước ra trên tay bưng chén mì thịt bò bước tới Diêm Ninh, cái miệng vẫn phồng lên, đặt xuống rồi quay đi không nói một lời.
Diêm Ninh không rảnh lo quá nhiều, bụng hắn sớm đã biểu tình, nghe mùi thịt bò lập tức nhịn không được ăn ngấu nghiến đến cả nước canh cũng không còn dư thừa.
“còn kêu không phải ăn mày, nhịn đói mấy ngày rồi?.”
Y Y ngồi ở quầy thu ngân, đem cái mặt không vui ra mà nói.
“ làm gì có, mới có một ngày một đêm thôi.” Hắn vừa nói vừa ợ dài một tiếng, rồi mới đến bàn thu ngân nói: “ Bao nhiêu tiền?”
“ hai trăm sáu.”
“ cái gì, một chén mì hết hai trăm sáu? Đây là hắc điếm à?” Diêm Ninh nhịn không được mà la lên.
“mười đồng tiền ăn, còn lại tiền ngươi làm dơ quán ta là hai trăm năm mươi đồng.” Y Y nói.
Diêm Ninh trừng mắt liếc nàng một cái: “ khó trách không ai đến tiệm các ngươi ăn cơm.”
“Khách nhân, ngươi đừng nghe tiểu nha đầu này nói chuyện, nàng không hiểu chuyện, chén mì kia ta không tính tiền.”
Một giọng nói vang lên phía sau Diêm Ninh giống như thanh âm lúc nãy phát ra từ trong bếp liền quay đầu nhìn lại, thấy một nữ đầu bếp dịu dàng đi ra.
Y Y nhìn thấy nàng ta liền hô lên: “ Dương Liễu tỷ tỷ, hắn đem khách chúng ta dọa đi hết, thì chúng ta phải thu thêm một chút chứ.”
Dương Liễu trên tay còn dính bột mì, nhưng không thể so với làn da trắng sứ của nàng, nàng nhìn Diêm Ninh một cái xin lỗi nói: “ Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, khách nhân, tô mì này không cần thanh toán đâu.”
Diêm Ninh suốt một năm ở nông thôn học tập tu đạo, cũng đã lâu chưa nhìn qua mỹ nữ, hiện giờ thấy Dương Liễu tức khắc đôi mắt liền phát sáng, nếu nói Lý Phỉ Phỉ khí chất cao nhã thì Dương Liễu là nữ thần thanh tao.
“ tên háo sắc, ai cho ngươi nhìn chằm chằm tỷ tỷ vậy.” Y Y từ quầy thu ngân đi ra, hung hăng đá vào chân Diêm Ninh gằn giọng.
Lúc này Diêm Ninh mới lấy lại tinh thần cười nói: “ Dương tiểu thư, trong tiệm này không có khách không phải do ta, mà là vì…….”
56
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
