ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Bái sư

Thanh âm này như ngọn đèn dầu trong bóng đêm, đem ý thức mơ hồ của Diêm Ninh đánh thức, Diêm Ninh kinh hỉ mở mắt ra, liền phát hiện sau lưng Quách Văn Xương có một cái bóng mơ hồ đang đứng.

“Người nào?” Quách Văn Xương sắc mặt biến đổi, đem cánh tay từ cơ thể Diêm Ninh rút ra, một quyền đánh về phía sau nhưng lại đánh hụt vào hư không.

“ đồ đệ ta, chỉ có ta mới có quyền la mắng, người khác dám động đến một cọng lông tơ của hắn, ta sẽ làm cho hắn hối hận khi đã làm người.”

Tiếng Phương Sỹ Thiên nhàn nhạt mà quanh quẩn khắp phòng bệnh, Quách Văn Xương như gặp đại địch, sắc mặt xanh tím. Đúng lúc này, thân ảnh Phương Sỹ Thiên liền xuất hiện phía sau Quách Văn Xương, thời gian phảng phất như dừng lại, Diêm Ninh rõ ràng nhìn thấy 36 kim châm lăng không trôi nổi, tất cả đều hướng mũi châm về phía Quách Văn Xương.

Ngay sau đó, 36 kim châm liền hóa thành nhiều đạo ánh sáng bay nhanh hướng về phía Quách Văn Xương

“ từ đâu ra cô hồn dã quỷ dám cùng ta đối nghịch, lá gan cũng không nhỏ a.”

Quách Văn Xương hừ lạnh một tiếng, tự nhiên cơ thể mập mạp của hắn có những cái gân xanh nổi lên, những cái kim châm vừa đến cạnh cơ thể Quách Văn Xương cọ xát tạo ra những tia lửa nhưng vẫn không thể nào đâm thủng da của hắn.

“Kim thi?” Phương Sỹ Thiên trố mắt nhìn, sau đó khinh thường nói: “Thật không biết tự lượng sức mình.”

“Thử xem liền biết!” Quách Văn Xương đột nhiên phát lực, mấy cái kim châm dây dưa bên ngoài đột nhiên bị đánh văng ra, một lần nữa trở về không trung.

Lúc này Phương Sỹ Thiên đã kết xong tay ấn, miệng lẩm bẩm: “Thiên địa huyền tông, càn khôn trấn pháp, y luật phụng mệnh thần công đế tuyên! Sắc!”

36 kim trên bầu trời trong phút chốc bộc phát quang mang chói mắt, Quách Văn Xương thấy vậy, rốt cục lộ ra thần sắc sợ hãi: “ Ngô Môn. Ngươi là người của Mao Sơn Ngô Môn?

Phương Sỹ Thiên nhàn nhạt trả lời: “ cương thi sau khi chết không có hồn phách, nói với ngươi cũng không sao! Đại đệ tử của Mao Sơn Ngô Môn, Phương Sỹ Thiên.”

“ Phương Sỹ Thiên”

Quách Văn Xương trong mắt toát ra vẻ tuyệt vọng, đột nhiên từ bỏ chống cự, kim châm nháy mắt xỏ xuyên qua thân thể hắn, Quách Văn Xương thậm chí còn không thể kêu lên một tiếng, liền hóa thành tro bụi tiêu tán.

Diêm Ninh mở to hai mắt nhìn cẩn thận những chuyện phát sinh, đợi đến khi Quách Văn Xương chết đi, lúc này hắn mới lên tiếng: “Lão đông tây, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, nhưng ngươi đã đem ta ra hại thảm.”

Phương Sỹ Thiên quay đầu lại, cười cười: “ cũng chưa đến mức quá thảm còn cứu được về, yên tâm đi.”

Diêm Ninh từ mặt đất bò dậy, miệng vết thương trên bụng bị động, tức khắc đau đến nhếch miệng: “ ngươi còn đợi gì vậy, mau mau cứu mạng a.”

Phương Sỹ Thiên chậm rãi bay tới bên người Diêm Ninh, từ trong tay áo lấy ra cái hồ lô màu tím nho nhỏ. Đem bột phấn rắc lên miệng vết thương. Bột phấn chạm đến đâu, miệng vết thương liền hồi phục đến đó, chỉ trong chốc lát liền kết vảy, Diêm Ninh thử cựa quậy cũng không còn cảm thấy đau nữa, mặt mày liền rạng rỡ.

“ đây là thuốc gì vậy? đem phương pháp bào chế cho ta xem thử, nếu nghiên cứu thành công, chỉ kinh doanh độc quyền ta lập tức mười đời sống trong dư dả.”

Phương Sỹ Thiên hung hăng đánh vào đầu Diêm Ninh một cái: “Ngươi bớt suy nghĩ linh tinh.”

Diêm Ninh cũng biết thuốc này có công dụng đáng sợ như thế thì quý báu như thế nào, tự nhiên không thể đem ra sản xuất, vừa rồi chỉ là bất quá là đùa giỡn thôi,

“Từ từ tên Phụ tá đâu?” Diêm Ninh đột nhiên nhớ đến chuyện Lý Phỉ Phỉ, mới phát hiện hiện tại Lý Phỉ Phỉ đang nằm trên mặt đất, mà tên phụ tá tranh thủ lúc không để ý mà chạy mất.

“Vương bát đản, tên này lại dám kết bè kết phái với bọn âm binh cô hồn, lần sau ta gặp lại hắn, không thể không giết hắn được.”

“Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt, người đừng đem việc nhỏ này bỏ trong đầu.” Phương Sỹ Thiên chứa đầy thâm ý mà liếc mắt một cái nhìn Diêm Ninh: “ Đây là bạn gái nhỏ của ngươi?”

Diêm Ninh đỡ Lý Phỉ Phỉ lên trên ghế, cười khổ: “ Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nàng đâu có để mắt đến ta đâu.”

“ vậy tại sao ngươi lại mạo hiểm sinh mệnh mình, đem Đứt quãng nhường cho ba nàng?” Phương Sỹ Thiên hoài nghi hỏi.

Diêm Ninh đỏ mặt ho khan vài tiếng nghiêm giọng nói: “ Tục ngữ có câu cứu một mạng người hơn xây mười tòa tháp, lại có nói ta không vào địa ngục thì ai vào. Chúng ta làm nghề y, phải biết điều đạo đức cơ bản của nghề này .”

Phương Sỹ Thiên nghe xong nhịn không được lộ ra một nụ cười: “tuy rằng biết miệng mồm tiểu tử ngươi thúi lắm, nhưng lại có thể có hành vi cứu người quên mình, thực sự làm ta có chút kinh ngạc.”

Diêm Ninh cười hắc hắc, sau đó tìm lại cái chai lúc nãy trên người Quách Văn Xương: “cái chai này giam giữ thiên địa nhị hồn của Lý Lập Quốc. chúng ta vẫn nên nhanh chóng hồi hồn cho hắn”

“ là ngươi, không phải chúng ta.” Phương Sỹ Thiên nói xong liền tìm chiếc ghế thảnh thơi ngồi xuống

Diêm Ninh thầm mắng một tiếng, có lẽ Phương Sỹ Thiên đang muốn khảo nghiệm hắn, hắn cũng chẳng nói gì dù gì cũng chỉ còn một bước, đối với Diêm Ninh cũng không gọi là khó khăn.

Diêm Ninh xé rớt hoàng phù trên nắp chai, mở nắp ra thấy hai đạo bóng người mờ ảo chậm rải tuôn ra, giống y hệt hình dạng Lý Lập Quốc.

Diêm Ninh thấy vậy, chạy nhanh miệng lầm rầm niệm hoàn hồn chú, sau đó dẫn đường cho hai hồn của Lý Lập Quốc. Thân thể Lý Lập Quốc như có một lực hút vô hình, đem hai hồn hút thẳng vào cơ thể.

Hoàn hồn thành công, sắc mặt Lý Lập Quốc trở nên tốt không ít. Nhịp tim cũng dần dần ổn định.

“Cuối cùng cũng thành công.” Diêm Ninh lau một lượt mồ hôi, nhìn thoáng qua Phương Sỹ Thiên, giống như chờ lời khen từ hắn.

“Tính ra tiểu tử ngươi cũng không tồi, không có người hướng dẫn trong vòng một ngày ngắn ngủi ngươi cũng hiểu mà có thể sử dụng hoàn hồn chú là rất giỏi rồi.” Phương Sỹ Thiên đứng lên: “chuyện Lý Lập Quốc đã xong, giờ ngươi tính làm gì?”

Khuôn mặt tươi cười của Diêm Ninh bỗng chốc cứng lại, buồn bực nói: “ một hồn của ta bị mất hiện không biết phải tìm ở đâu nữa?”

Phương Sỹ Thiên bàn tay vung lên một bóng người hư ảo liền xuất hiện trươc mặt Diêm Ninh, Diêm Ninh nhìn thấy tức khắc la lên: “ đây là một hồn bị mất của ta? Ngươi có thể cướp về từ trong tay Phạm Vô Cứu à?

Phương Sỹ Thiên gật gật đầu: “ ngươi còn chờ gì vậy, lại đây giúp ta mau mau hoàn hồn nha.”

Phương Sỹ Thiên giơ tay lên hồn phách biến mất không thấy hắn cười cười: “Tiểu tử, muốn ta hoàn hồn cho ngươi cũng được nhưng phải có điều kiện.”

Diêm Ninh trừng mắt liếc hắn một cái: “ nhanh lên đi, bớt có nói nhảm.”

“ Ngươi chẳng lễ phép gì cả.” Phương Sỹ Thiên trợn tròn mắt. “ điều kiện của ta chính là ngươi phải nhận ta làm sư phụ, hơn nữa phải ở bên cạnh ta một năm.”

Diêm Ninh nghĩ nghĩ, bản lĩnh Phương Sỹ Thiên hắn cũng đã biết, tuy rằng không biết vì sao Phương Sỹ Thiên cứ quấn lấy hắn không bỏ, nhưng nhận hắn làm sư phụ không có chỗ nào xấu.

Chẳng qua việc thứ hai, Diêm Ninh rất do dự, đi theo bên người Phương Sỹ Thiên, cũng không biết Phương Sỹ Thiên muốn là phải đi đâu, lỡ đâu hắn muốn bẻ cong mình thì làm sao bây giờ?

Bất quá bây giờ Diêm Ninh cũng không có thi đại học, nhìn lại tương lai u ám hắn cắn chặt răng vì mạng sống đáp ứng là tốt nhất: “ ngươi muốn vậy thì ta liền nhận.”

“ thôi ta không thích nhận người không tình nguyện.”

“mẹ nó, lão già thúi, ngươi chơi ta.”

“ kêu một tiếng sư phụ nghe cho vui xem.”

Diêm Ninh vô ngữ kêu lên một tiếng sư phụ, Phương Sỹ Thiên lúc này mới vừa lòng gật đầu.

“ từ hôm nay trở đi, ngươi là đại đệ tử đơn truyền đời thứ mười ba của Mao Sơn Ngô Môn. Ngô Môn chúng ta không có nhiều quy củ, ngươi chỉ cần ghi nhớ một câu.”

“là câu gì?”

“ làm nghề y cứu thế, không thể đánh mất chính mình.”

“rồi. ta sẽ nhớ kĩ,” Diêm Ninh dứt khoát trả lời.

46

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.