Chương 9 - Ta là gia đình của chàng!
...
-Cha mẹ? Gia đình? Ta không có!
Vừa nãy vẫn còn đang lửa giận thiêu thân Uyển Đồng, tức thì khuôn mặt ngây dại ra, nhìn thấy ngồi bên cạnh nàng tấm kia khuôn mặt tràn đầy thê lương cùng cô đơn, nàng hận không thể trở lại vài giây trước phiến mình một bạt tai.
Bình tỉnh nghỉ lại thì Vô Thần cũng là suy nghỉ cho nàng, hắn giết người, hắn phẩn nộ đều là vì nàng, nhưng nàng đối với hắn lại làm ra hành động như vậy.
-Ta...ta không cố ý! Ta không biết ngươi lại như vậy, xin lỗi Vô Thần!
Nàng thật sự hoản rồi, bởi vì Vô Thần vẫn không trả lời nàng, càng không quan tâm đến nàng đang làm gì.
-Vô Thần! Vô Thần! Ta biết sai rồi, ngươi...ngươi đừng làm ta sợ a.
Vô Thần vẫn không để ý đến nàng, Uyển Đồng tức thì khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lại.
Hốc mắt bất đầu xuất hiện từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má của nàng. Nàng cắn chặt răng để không khóc thành tiếng, nhưng là vẫn không kiềm nén được.
-Ô...Ô...Ô! Vô Thần, ngươi...ngươi vậy mà không để ý đến ta, ta đâu biết về hoàn cảnh của ngươi a, ngươi cũng không nói cho ta biết.
Vô Thần thật ra cũng không phải là nổi giận với nàng, đạo lí người không biết không có tội hắn vẫn là hiểu được, nhưng là những lời nàng nói ra quá làm tổn thương người, cho nên hắn muốn để nàng biết được cái sai của mình.
-Haha! Đừng khóc, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ trở nên xấu xí, ta không trách ngươi, nhớ sau này không nên đối với những người xung quanh mình nói ra những lời như vừa rồi!
Uyển Đồng mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn, nàng khóc càng thương tâm hơn.
-Ô...ô...ô! Ta biết ta sai, ta không nên đối với ngươi nổi giận!
Vô Thần ôm nàng vào lòng, giọng tràn đầy nhu hoà, nói:
-Ta là đại nam nhân, đâu thể chỉ vì nữ nhân của mình nói vài câu mà sinh khí!
Uyển Đồng vùi đầu vào ngực hắn, cảm nhận được hơi ấm và mùi nam nhân từ trên người hắn toát ra, nàng triệt để mê luyến loại cảm giác an toàn xen lẫn ngọt ngào này.
Nàng mắt đối mắt với Vô Thần, chợt nghiêng đầu môi chạm môi với hắn, chiếc lưỡi tuy ngây ngô nhưng không kém phần điên cuồng tấn công vào khoang miệng Vô Thần, cuốn lấy chiếc lưỡi của hắn.
Mẹ! Ca thế mà bị nữ nhân cưỡng hôn tới trở tay không kịp. Không được! Phần này tôn nghiêm ca phải tìm về. Hắn cũng đồng dạng điên cuồng dẫn dắt tiến công tới chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
Đến khi miệng lưỡi mỏi nhừ thì đôi tình lữ này mới tách nhau ra, giữa hai người được liên kết với nhau bằng một sợi chỉ bạc óng ánh.
Uyển Đồng ngượng ngùng mà nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nhu tình, chợt nàng khuôn mặt ôn nhu như nước, giọng ngọt ngào, nói:
-Chàng không cha mẹ? Chàng không gia đình? Không! Chàng có!
Vô Thần ngẩn ra, thần sắc nghi hoặc nhìn nàng, ta có sao? Không thể nào.
Uyển Đồng mỉm cười như trăm hoa đua nở, tràn đầy hạnh phúc, ôm lấy cổ hắn, nói:
-Ta là gia đình của chàng, ta muốn gả cho chàng, sinh con cho chàng! Sau này chàng sẽ không cô đơn nữa, ta cùng chàng đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa!
Vô Thần cái mủi cảm thấy ê ẩm, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, vùi đầu vào tóc của Uyển Đồng, thì thầm nói:
-Ta có gia đình! Haha! Ta có gia đình!
Uyển Đồng vuốt từng sợi tóc của Vô Thần, trong lòng nàng quặn đau, nàng có thể cảm nhận được những gì mà Vô Thần trải qua còn đau khổ hơn nàng gấp vạn lần.
Nam nhân không mạnh mẽ, họ chỉ dùng mặt trái để che dấu đi sự cô đơn và thống khổ
Nam nhân vẫn có thể rời lệ, nhưng họ sẽ không rơi, vì chưa tìm được người đáng giá để họ rơi lệ.
Vô Thần bây giờ trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ, vui mừng vì hắn không còn cô độc nữa, còn lo sợ vì một ngày nào đó nàng phát hiện hắn là ma tộc thì lại rời đi hắn, sự hận thù giữa hai tộc tích tụ nghìn năm không thể nói buông là buông được.
-Uyển Đồng! Nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta có điều giấu diếm ngươi, ngươi sẽ hận ta sao? Người sẽ rời xa ta sao?
Uyển Đồng nghi hoặc nhìn hắn, như nghỉ đến cái gì đó, sát khí hiện lên, hừ lạnh, nói:
-Có điều giấu diếm ta? Người sẽ không phải muốn ra bên ngoài tìm nữ nhân khác? Nếu ngươi dám thì đừng trách ta thiến bỏ cái công cụ gây án của ngươi!
Toát mồ hôi! Suy nghĩ của nữ nhân thật là khủng khiếp! Hắn chỉ nói 1 nàng lại suy ra 10, hắn quyết định sau này có đi ra ngoài đùa giỡn cô nương nhất quyết không để nàng biết, nếu không thì một đời vương giả lại thành thái giám a!
-Ta nào có cái suy nghĩ đó! Hì hì, ta thề với cái trần nhà, có lão bà đại nhân là đủ rồi, trong lòng ta chỉ yêu một mình Uyển Đồng bảo bối của ta thôi!
Nghe hắn nói như vậy trong lòng Uyển Đồng mới hơi dễ chịu hơn, khuôn mặt ửng đỏ, thẹn thùng, nũng nịu nói:
-Chán ghét! Ai là Uyển Đồng bảo bổi của ngươi chứ?
Vô Thần cười haha nhưng trong lòng lại nghỉ thầm, ca không phải cặn bả nam, ca rất chung thủy, chỉ là ca tan nát cõi lòng thành trăm mảnh, mổi mạnh lại yêu một người. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không nói ra, hắn sợ Uyển Đồng sẽ lột da hắn a, Vô Thần mỉm cười, nói:
-Đương nhiên là của ta! Tâm ngươi lẫn cơ thể ngươi!
Uyển Đó ngạo kiều hừ một tiếng, nói:
-Chỉ biết để ý đến thân thể ta, mẫu thân nói thật đúng, nam nhân không có cái nào tốt! Trước lúc thành thân không cho ngươi chạm vào ta, nếu không...
Nói tới đó Uyên Đồng nhìn xuống hạ thế của Vô Thần làm một tư thế trảm.
Đệt! Vị mẹ vợ chưa gặp mặt này cũng quá hố người đi, Vô Thần mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, cảm thấy phía dưới mát lạnh, vội nói:
-Lên đường! Lên đường a! Không đi thì không kịp!
Uyển Đồng nhìn hắn hoảng sợ thì cười hì hì, vô cùng đắc ý, nhìn Vô Thần tràn đầy nhu tình.
Một ma vương lại đi yêu loài người, rồi đến sau này hắn phải đứng giữa hai lựa chọn, tình yêu hoặc ma tộc.
Đúng là oan nghiệt!
Đây có lẻ là hạnh phúc của hắn, là thứ mà hắn nên nhận được, nhưng Vô Thần nào biết được ở tương lai không xa, người con gái hắn nguyện dùng linh hồn mình để đánh đổi lại chỉa kiếm vào hắn.
Hắn sẽ không chết!
Nhưng tâm hắn sẽ chết!
Cơ thể hắn không chết, nhưng trái tim hắn sẽ chết!
Thống khổ đi! Tuyệt vọng đi! Hối hận đi! Vì chỉ có trải qua thống khổ, ngươi mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự!
P/s: sau thời gian dài ẩn cư thì ta lại xuất hiện!
40
1
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
