ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6 - Thất Đại Tội Tướng Quân

Ma vương thành, trong một căn phòng lớn, trang trí xa hoa, khắp nơi đều có một hương vị quý tộc.

Ở trên cao có một vương toạ toát ra một cổ bá khí, quần lâm thiên hạ, tuy nhiên chủ nhân của chiếc ghế này hiện tại đang vắng mặt.

Mà nói thẳng ra là đang ở một nơi nào đó dụ dỗ con gái nhà lành.

Phía dưới là bảy chiếc ghế, tuy không bằng vương toạ nhưng cũng vô cùng trân quý, được ngồi trên đấy chỉ có Thất đại tội tướng quân.

Là bề tôi trung thành của ma vương và cũng không sai biệt lắm đều có cảnh giới hoá thần.

Tuy nhiên hiện tại chỉ có ba người hiện hữu trong căn phòng.

Ba người đều trầm mặc, không ai nói với ai câu nào, không khí vô cùng quỷ dị.

Lúc này một giọng nói vang lên, một trung niên mặc chiến bào, rất có phong phạm tướng quân, mái tóc đen dài được búi cao, người này được ban cho danh xưng Kiêu Ngạo:

-Ma vương thành không thể một ngày thiếu ngài ấy được, ta muốn đi tìm ngày ấy về!

Ngồi kế bên hắn một nữ hài có mái tóc đỏ như máu, đôi mắt cùng màu với tóc, khuôn mặt vô cùng khả ái, nàng bỉu môi nói:

-Kiêu Ngạo, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ bị ngài ấy đá đít trở về.

Kiêu ngạo hừ một một tiếng, liếc mắt nhìn nữ hài, nói:

-Lười Biếng, ngươi vẫn là lo chuyện của ngươi đi, với cơ thể nhỏ bé đó thì ma vương sẽ không để ý tới ngươi đâu.

-Ngươi im miệng cho ta, ma vương nói ta rất đáng yêu, ngươi dám nói như vậy một lần nữa đừng trách ta trở mặt!

Cơ thể nàng nhỏ bé là nghịch lân của nàng, điều đó khiến nàng luôn luôn tự ti, mặc dù ma vương đã nói nàng như vậy rất đáng yêu, nhưng nàng muốn cơ thể mình có thể lớn lên, vì như thế mới đủ tư cách có thể ở bên cạnh ngài ấy.

-Kiêu Ngạo, Lười Biếng, hai ngươi yên tĩnh lại, ma vương không có ở đây thì ma vương thành do chúng ta thủ hộ, các ngươi không được gây chuyện, nếu không các ngươi sẽ như bốn tên kia,điều ra các cổng trấn giữ.

Một giọng nữ lạnh như băng vang lên, tức thì hai người liền không dám hó hé nữa lời.

Vì sao?

Vì người vừa mới mở miệng là kẻ được ban cho danh xưng Phẫn Nộ và là người duy nhất có tên riêng ngoài danh hiệu, tên nàng là Dạ Nguyệt , đừng nói là hai người, liền cả mấy vị tướng còn lại và cả ma vương đều sợ nàng như mèo sợ chuột.

Nói ra không ai tin chứ Vô Thần trời không sợ, đất không sợ, Chỉ sợ mổi nàng. Hắn biết nàng yêu hắn nhưng Vô Thần vẫn không dám đụng vào nàng, không phải là nàng xấu mà ngược lại nàng còn là một mỹ nữ, một ngự tỷ chính hiệu.

Mái tóc đen óng dài ngang eo, kiều đồn vểnh cao, trước ngực như vực sâu vạn trượng, làn da nỏn nà, mắt to, môi hồng, chân mày lá liễu, kèm theo một cổ khí chất lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng...

Đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Đó là nhận xét của Vô Thần dành cho nàng, Dạ Nguyệt tính chiếm hữu và kiểm soát vô cùng cao, máu ghen có thể nói là kinh khủng.

Có một lần hắn chỉ trêu chọc một cô bé ma tộc, kết quả nàng liền một người một kiếm đi tìm cô bé ma tộc đó, nếu Vô Thần không kịp cản nàng lại thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Tuy cứu được cô bé nhưng lại không cứu được hắn a. số hắn thật khổ, luôn bị nữ nhân khi dễ.

Một khi nàng tức giận lên thì có khi không cần con người đến, ma vương thành cũng đã bị nàng đập nát rồi.

Lười Biếng chảy mồ hôi lạnh vì Dạ Nguyệt nãy giờ nhìn nàng chằm chằm, trong đó còn kèm theo sát khí, tuy cách rất xa nhưng nàng vẫn nghe được Dạ Nguyệt lầm bầm:

-Hồ ly tinh! Hồ Ly tinh! Ngươi dĩ nhiên câu dẫn Vô Thần! Hồ Ly tinh ta muốn giết ngươi!

-Nguyệt tỷ ngươi đừng làm ta sợ nha, lúc nãy ta chỉ đùa thôi, ma vương ngài ấy không có khen ta dễ thương a.

Dạ Nguyệt một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, nói:

-Đúng nha! Ngươi bé như thế này Vô Thần làm sao sẽ thích ngươi!

Lười biếng mặt triệt để đen lại, uy uy, ngươi có cần phải nói chuyện tổn thương người như thế không.

Kiêu Ngạo không nói dì, càng là một bộ dáng cười trên nổi đau của người khác.

Dạ Nguyệt lại quay về bộ dáng tràn ngập sát khí, cười mà như không cười, nói:

-Vô Thần chết tiệt! Vô Thần khốn kiếp! Bạc tình bạc nghĩa! Ngươi lại không đi tìm ta, không nói với ta tiếng nào lại chạy đến nhân tộc, đừng để ta biết ngươi ở đó thông đồng với con hồ ly tinh nào, không được ta phải đi tìm hắn.

Nói xong một tràng, nàng liền xoay người, biến mất khỏi căn phòng, để lại hai người với vẻ mặt mộng bức.

Kiêu Ngạo và Lười Biếng như có thần giao cách cảm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt nhìn mủi, mủi nhìn tim, hai người đều cùng có chung một suy nghỉ.

-Ma vương, ngài phải cố giữ mạng nha, ma tộc vẫn cần ngài dẫn dắt a!

Và kẻ nào đó còn không biết là cơn ác mộng sắp đến với hắn, hãy cùng mặc niệm cho ma vương của chúng ta, Vô Thần, ra đi thanh thản.

p/s: đang thất tình cũng liều mạng viết. sốngày còn khổ hơn T_T

50

4

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.