Chương 7 - Rồng thần xuất hiện
Trở lại
Mộng bán tín bán nghi tiếp tục giảng dạy, còn Trung nằm ngủ say.
Tan học, Trung mơ màng nghe tiếng ai đó gọi.
“Trung, dậy đi tan học rồi…”
Trung ngáy ngủ ngẩn đầu dậy, lớp học trống trơn, chỉ còn cô bé My ngồi bên cạnh khều hắn dậy.
“A… cảm ơn My!” Trung vừa chùi bọt mép vừa nói.
“Không có chi. Trung này…”
“Gì vậy My?” Trung hỏi, hắn thấy mặt My đang dần ửng đỏ.
“My cũng muốn biết về hạt nhân tự tạo linh lực… Trung nói My biết được không…”
Trung nhìn gương mặt xinh xắn của My nhút nhát ửng hồng mà hắn yêu không chịu nổi. Nhưng hắn không nỡ lợi dụng cô bé hiền lành này nên có chút tiếc hận nói: “Ừ cái đó là Trung học được từ một cuốn sách cổ… nếu My muốn xem thì chờ Trung đưa làm xong rồi cho xem thử nhé!”
“Vậy My cảm ơn Trung nha!” My mừng rỡ nói.
“Ừ thôi Trung về đây!” Trung đứng dậy.
“Trung…” My cũng dứng dậy gọi.
“Sao vậy?”
“Trung không muốn… gì ở My sao…” My xấu hổ muốn khóc.
“Không”
Trung bối rối huơ tay giải thích thì bất ngờ My tiến tới hôn nhẹ lên môi hắn rồi thẹn thùng chạy mất…
Trung đứng như tượng, tim đập điên cuồng.
Ở thế giới cũ hắn còn chưa có đên 1 người yêu chứ đừng nói là một nụ hôn của 1 mỹ nhân nhỏ tuổi này
Trung như mất hồn lê từng bước về ký túc xá, quên cả lấy dụng cụ giả kim, trong đầu không ngừng hồi tưởng về nụ hôn đầy ấn tượng với My. Trung về phòng mình, vô hồn mở cửa phòng tắm…
“BIẾN THÁI!”
Sau tiếng quát to, cảnh tượng cuối cùng Trung nhìn thấy là Như Nhật đang khỏa thân cầm một xô nước ném thẳng vào mặt hắn, trời đất quay cuồng…
…
Hôm sau là các buổi học về nguyên tố, thực hành dùng linh lực, Trung được cho là Không tụ đủ linh lực được nên không học được, đành tìm đến Như Mộng mượn một phòng thí nghiệm để chế tạo hạt nhân.
Mộng dẫn Trung đến một phòng thí nghiệm giả kim riêng của nàng trong một tầng của tòa nhà chính, dặn dò hướng dẫn rồi bị Trung đuổi đi. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng để tránh bị nhìn lén, Trung bắt đầu đến bàn làm việc xem xét dụng cụ và nguyên liệu rồi bắt tay vào làm.
Hạt nhân là chi tiết quan trọng nhất của Bảo Vật, cần dùng linh thạch và một số kim loại quý để chế tạo. Hạt nhân chỉ bé cỡ đầu ngón tay thậm chí là chỉ bằng hạt đậu nhưng có rất nhiều chi tiết nên có thể mất từ vài giờ đến cả tháng tùy vào chất lượng.
Trung bắt đầu làm quen với những dụng cụ chế tạo, tuy Google không thể truyền thụ kinh nghiệm cho cơ thể nhưng kiếp trước Trung chính là một tay thợ điện tử lành nghề và còn từng học qua điêu khắc nên nhanh chóng quen tay với công việc. Được làm việc đúng sở thích nên Trung rất chuyên tâm, đến chiều tối thì đã hoàn thành được một phần ba công việc.
Trung lê bước lên từng bậc thang ký túc xá, về đến phòng thì thằng Sinh từ phòng 2020 ló đầu ra gọi: “Nay mày trốn học đi đâu vậy? Tắm lẹ đi qua đây ăn lẩu ếch!”
“Ạch! Ừ chờ tao tí!”
Trung tắm xong chạy qua thì thấy 4 đứa Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần và cả Như Nhật đã ngồi sẵn quanh nồi lẩu.
Thấy Trung đến, Như Nhật có hơi đỏ mặt vì nhớ chuyện hôm qua, nhưng ngực nàng chỉ mới bắt đầu nhú và Trung luôn mồm bảo con trai nhìn con trai thì đã sao nên Nhật vẫn nghĩ là Trung chưa phát hiện ra, dù vậy thì bị người khác thấy mình trần trụi cũng không thoải mái chút nào.
“Nhào dô!” Từ Trần háu ăn hô to, lập tức 5 đôi đũa tranh nhau gắp lấy gắp để, chẳng mấy chốc mà nồi lẩu sạch boong trong tiếng cười đùa rôm rả.
Ăn no nê, Trung vỗ bụng khen ngon rồi hỏi: “Mà ếch này kiếm đâu ra vậy?”
Lâm Chung tỉnh bơ nói: “Mấy anh chị khóa trên đem thí nghiệm gì đấy xong định đem vứt, tao thấy uổng nên xin về…”
“Trời!!”
…
Hai ngày chuyên tâm chế tạo thì đến tối ngày hôm sau thì rốt cuộc hạt nhân tự nạp linh lực cũng hoàn thành, Trung vui vẻ đem hạt nhân lên phòng cô giáo Mộng.
Phòng Mộng cũng thuộc tòa nhà chính của học viện, Trung chưa quen đường nên lần mò đi kiếm, đang đi đến phòng Mộng thì vô tình liết qua cửa sổ Trung trố mắt đứng như tượng trước mắt hắn là một con rồng bạch kim vừa bay qua và liết nhìn hắn
Con rồng đi khuất thì hắn mới chịu đi. Vừa đến phòng đã thấy Mộng đứng trước cửa phòng chuẩn bị vào
Mộng dẫn Trung lại ngồi vào ghế, còn nàng quay đi lại chỗ bình nước rót nước
“Mời em dùng nước…” Mộng cầm hai ly nước quay lại.
“Em làm xong chưa?” Mộng cười hỏi.
“Dạ xong rồi cô!” Trung móc trong túi ra đưa cái hạt nhân bé như hạt đậu nành cho Mộng xem.
Mộng nhận lấy hạt nhân, tò mò giơ lên trước ánh đèn xem xét, không hề hay biết Trung đã tranh thủ tráo ly nước của hắn và nàng. Trung không phải thằng nhóc 13 tuổi thông thường, hắn biết Mộng là có mục đích gì đó nên hắn sợ Mộng cho độc dược gì đó vào nước để hại hắn và chiếm lấy công nghệ tạo hạt nhân của hắn.
Trong quá trình xem xét hạt nhân, Mộng vô tình đưa tay cầm lấy ly nước đã bị Trung tráo đổi uống vào một ngụm, Trung định ngăn nàng lại nhưng không chắc Mộng có bỏ thuốc vào hay không nên thôi.Đương nhiên Mộng không có làm như vậy chỉ là hắn lại sợ giống như kiếp trước bị tên đệ tử hãm hại.
19
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
