ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39 - Sa Cảnh - Hoàng Sa Quốc

🔥 Đọc chưa: Đế Vương Đạo ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

🔥 Đọc chưa: Đêm Trăng ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

“Ta, không cần”. Nhan Tinh hờ hững đáp. Nàng rút ra một con dao găm bạc quen thuộc – chính là con dao Tiêu Huyền đã lấy từ tay nữ thi. Nhan Tinh không nói gì, chỉ lạnh lùng cắm mạnh con dao vào bức tường bên cạnh, truyền ma lực vào lưỡi dao. Ngay lập tức, tóc nàng chuyển sang màu xám bạc, ánh mắt bừng lên sắc đỏ rực. Không gian xung quanh rung chuyển, bầu không khí như bị đè nén. Từ điểm con dao găm cắm vào, những vết nứt giống như mạng nhện lan rộng ra khắp nơi. Không gian vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng mờ từ Quang Cầu chiếu qua các khe nứt, tạo nên cảnh tượng vừa huyền bí vừa đáng sợ. Tiêu Huyền đứng sững, mắt mở lớn kinh hãi, không thể thốt lên lời. Khi toàn bộ không gian tan biến, hắn thấy mình bước vào một thế giới hoàn toàn khác – một căn phòng hình tròn với bầu không khí âm u, lạnh lẽo. Những bức tường bằng đá cũ kỹ mang dấu vết thời gian, được khắc đầy các hoa văn cổ xưa đã bị mài mòn. Ánh sáng yếu ớt từ những viên dạ minh châu gắn trên tường rọi xuống, tạo nên sắc xanh lá kỳ ảo.

🔥 Đọc chưa: Đấu La Ta Võ Hồn Là Mô Phỏng Khí ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

🔥 Đọc chưa: Huyền Huyễn: Từ Cấm Địa Đi Tới Phía Sau, Ta Trở Thành Lão Tổ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Hai bên lối đi là những cỗ quan tài đá xếp ngay ngắn. Mỗi chiếc đều mang hoa văn kỳ bí, như kể câu chuyện về những linh hồn đã khuất. Không gian tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Dọc hai bên lối đi, những chiếc quan tài trông như đang canh giữ cho linh hồn yên nghỉ trong yên tĩnh vĩnh hằng, tạo nên một khung cảnh trang nghiêm mà rùng rợn.

🔥 Đọc chưa: Hồ Ly Đại Nhân Muốn Làm Đại Đế Thời Hiện Đại ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cuối cùng, lối đi dẫn đến một bậc cao đài, nơi đặt một quan tài pha lê trong suốt. Bên trong, một nam nhân nằm yên, dung mạo thanh tú tựa tiên nhân. Làn da trắng ngần, đường nét hoàn hảo, tựa hồ không thuộc về cõi trần. Lớp ánh sáng lấp lánh từ pha lê phủ lên cơ thể hắn, tạo nên hào quang huyền bí, vừa mê hoặc vừa khiến người ta kinh sợ. Tiêu Huyền đứng đó, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Cảm giác như y không phải đang nằm bất động mà chỉ đang ngủ, đợi ngày tỉnh lại, như một truyền thuyết ngủ quên giữa dòng thời gian.

“Người đó là...”. Tiêu Huyền ngước mắt nhìn về phía quan tài pha lê. Nhan Tinh khẽ lên tiếng, giải đáp thắc mắc của hắn: “Quốc sư của Hoàng Sa Quốc, Thẩm Ngọc Huyền. Chính y là người thiết lập pháp trận khiến chúng ta đi lòng vòng trong căn phòng này. À, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cười nhé.”

Nàng bắt đầu: “Xưa kia, tại Trung Vực, tồn tại một tiểu quốc tên Hoàng Sa Quốc. Quốc gia này nổi danh nhờ khả năng khống chế côn trùng và thờ phụng Thôn Thiên Sa Trùng như một vị thần. Hoàng gia có hai công chúa song sinh: Đại công chúa Lê Anh, người được kỳ vọng sẽ kế thừa ngôi vị nữ vương, và Nhị công chúa Lê Ngọc, dịu dàng như ánh trăng, được dân chúng yêu mến. Tuy nhiên, Lê Anh lại đem lòng yêu Quốc sư Thẩm Ngọc Huyền—một người có nhan sắc tựa thiên tiên nhưng lạnh lùng, không vướng bụi trần. Trớ trêu thay, Thẩm Ngọc Huyền lại dành trọn tình cảm cho Lê Ngọc. Trong cơn mù quáng vì tình yêu, hắn lập mưu hãm hại Lê Anh, khiến nàng bị dân chúng ghét bỏ và cuối cùng mất mạng. Tất cả chỉ để mở đường cho người hắn yêu lên ngôi. Nhưng sau khi Lê Ngọc trở thành nữ vương, ả quá yếu đuối để kiểm soát Thôn Thiên Sa Trùng. Cuối cùng, Sa Trùng mất kiểm soát, hủy diệt cả Hoàng Sa Quốc, xóa sạch dấu vết của nó vào cát bụi sa mạc mãi mãi.”

2

0

5 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.