Chương 11 - Lưu Tinh Nguyệt
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã mười năm. Ở rìa Dạ Uyên Lâm, trong màn đêm tĩnh mịch, mặt đất và thân cây phát ra ánh sáng từ những sợi thực vật kỳ dị. Một thiếu nữ mặc thanh y đang chật vật bò trên đất, khắp người đầy vết thương, hai chân đã bị phế. Trên tay nàng nắm chặt một quả cầu thủy tinh chứa Minh Nguyệt Hoa, ánh sáng bên trong đã mờ nhạt. Hơi thở đứt quãng, nàng cố gắng thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Lưu Tinh Nguyệt cắn răng bò tiếp, dù độc tố trong cơ thể đã ngấm sâu vào kinh mạch, nàng vẫn không thể bỏ cuộc.
“Ta phải cứu ca ca... dù có chết cũng không sao”. Nàng tự nhủ, gắng gượng từng chút một. Bỗng, trong tầm mắt mờ nhòe của nàng, hai bóng người xuất hiện. Một giọng nói quen thuộc vang lên, đầy chế nhạo: “Sắp chết đến nơi mà vẫn bò được ra đây. Ngươi đúng là dai dẳng như một con gián đấy, Lưu Tinh Nguyệt.”
Lưu Tinh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy bàng hoàng, đồng tử co rút: “Không thể nào… Là… Tứ biểu ca? Và… Ca ca? Huynh không phải đã tẩu hỏa nhập ma sao?”
Trước mắt nàng là hai thiếu niên tuấn lãng. Người bên trái, mặc áo xanh sẫm, đeo một thanh kiếm đen bên hông, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn sâu bọ, môi cong lên một nụ cười khinh miệt. Người bên phải mặc áo đỏ viền trắng, trên vai và tay đeo giáp bạc. Khuôn mặt hắn mang bảy phần tương tự nàng, đặc biệt là đôi mắt, nhưng ánh nhìn giờ đây vô cảm như nhìn người xa lạ. Dường như Lưu Tinh Nguyệt hiểu ra tất cả, nàng bật cười một cách chua chát: “Hóa ra là vậy… Đáng lẽ ta nên nhận ra từ sớm...”
Đôi mắt nàng rưng rưng nước, giọng nghẹn lại: “… lời nói dối đầy sơ hở ấy.”
Phập!
Thiếu niên áo xanh sẫm rút kiếm, đâm thẳng vào vai trái nàng. Lưu Tinh Nguyệt hét lên đau đớn, ánh mắt hắn ánh lên sự hận thù sâu sắc. Hắn túm lấy tóc nàng, kéo sát mặt lại, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng: “Kinh tởm. Đừng đóng vai nạn nhân trước mặt ta. Nếu không phải vì thua ngươi trong Bách Luyện Chi Hội, Linh Nhi sẽ không vướng tâm ma mà không thể đột phá! Chết dễ dàng quá là lời cho ngươi.”
Nói rồi, hắn đá mạnh vào eo nàng, khiến cơ thể nàng đập mạnh vào gốc cây sau lưng. Với những vết thương chồng chất, Lưu Tinh Nguyệt đã kiệt quệ, không còn sức để cử động. Diệp Nhàn – thiếu niên áo xanh – quay sang thiếu niên áo đỏ: “Biểu đệ, xử lý ả thế nào?”
“Tùy ngươi”. Lưu Tinh Hà lạnh lùng đáp, rồi quay lưng rời đi. Diệp Nhàn nhìn theo, nhếch môi cười quái dị: “Nếu không phải Linh Nhi cần Minh Nguyệt Hoa gấp, ta còn muốn hành hạ ngươi thêm chút. Yên tâm, ta sẽ cho ngươi cái chết ‘ít đau đớn’ nhất.”
Dứt lời, hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bình ngọc, đổ lên người nàng. Chất lỏng tỏa ra mùi hương kỳ quái thu hút hoang thú trong Dạ Uyên Lâm: “ Bây giờ ngươi hết giá trị rồi. Vĩnh biệt, biểu muội đáng thương đến mức ngu xuẩn của ta.”
Hắn cất quả cầu thủy tinh chứa Minh Nguyệt Hoa vào nhẫn trữ vật, rồi rời đi theo Lưu Tinh Hà. Khi hương thơm lan tỏa, hoang thú trong Dạ Uyên Lâm bắt đầu xuất hiện, bao vây quanh Lưu Tinh Nguyệt. Nhưng kỳ lạ thay, chúng không dám tiến gần, như sợ hãi thứ gì đó. Ý thức của Lưu Tinh Nguyệt dần mất đi. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Trong giây phút cận kề cái chết, nàng tự hỏi bản thân đã làm gì sai mà tại sao phải chịu kết cục này?
Rơi vào cửa tử, ý thức Lưu Tinh Nguyệt mờ dần. Chỉ trong một khoảnh khắc, những kí ức quá khứ thoáng hiện lên trong đầu. Lưu Tinh Nguyệt và Lưu Tinh Hà là huynh muội song sinh, sinh ra trong Lăng Vân Hoàng Triều. Phụ thân hai người tên Lưu Chấn Thiên, là trấn quốc đại tướng quân hoàng triều. Mẫu thân là Diệp Tuyết Liên, muội muội của gia chủ Diệp gia hiện tại nhưng bà qua đời vì bạo bệnh khi hai huynh muội mới bảy tuổi. Sau cái chết của thê tử, Lưu Chấn Thiên chìm trong đau khổ, mang theo tín vật định tình rôig tự nguyện trấn giữ biên quan, rất ít khi về hoàng đô. Ông để hai đứa trẻ lại cho tỳ nữ trung thành nhất của thê tử quá cố chăm sóc.
Diệp Nhàn, con trai thứ ba của gia chủ Diệp gia, là biểu ca của cả hai, hơn họ một tuổi. Cả ba lớn lên cùng nhau, thân thiết còn hơn ruột thịt. Họ cùng học võ, cùng chơi đùa, từng bị phạt chung khi nghịch ngợm, và không ít lần sẵn sàng hy sinh vì nhau. Ba người luôn sát cánh bên nhau, cùng vào Lăng Vân học viện, cứ ngỡ mối quan hệ sẽ mãi bền chặt. Nhưng tất cả thay đổi khi Diệp Nhàn và Lưu Tinh Hà gặp Khổng Thiên Linh – nữ thần của học viện. Ban đầu, Lưu Tinh Nguyệt không để tâm, nhưng mối quan hệ giữa họ ngày càng xa cách. Hai người họ thường xuyên bám lấy Khổng Thiên Linh, dùng mọi cách chỉ để nàng ta chú ý đến họ, trong khi thái độ dành cho nàng dần trở nên lạnh nhạt. Lưu Tinh Hà tìm mọi cách né tránh muội muội, còn Diệp Nhàn thì ghét bỏ nàng ra mặt, thậm chí xem sự hiện diện của nàng là điều khó chịu.
Biến cố thực sự xảy ra khi Lưu Tinh Nguyệt đánh bại Khổng Thiên Linh trong Bách Luyện Chi Hội được tổ chức thường niên, lọt vào top 5. Từ đó, nàng trở thành cái gai trong mắt toàn học viện, bị cô lập và là mục tiêu của những lời đồn ác ý. Nhưng nhờ địa vị của cha và thực lực bản thân, không ai dám thực sự gây sự với nàng.
Vài tháng sau, tin tức Khổng Thiên Linh thất bại trong việc đột phá do tâm ma lan truyền. Những kẻ ái mộ nàng ta tìm mọi cách giúp đỡ, thậm chí bỏ cả hôn ước, nhưng đều vô ích. Lưu Tinh Nguyệt không quan tâm, nàng cho rằng đó là quả báo xứng đáng. Nàng không ngờ rằng, người mà mình tin tưởng nhất – ca ca song sinh và biểu ca – lại phản bội nàng. Diệp Nhàn và Lưu Tinh Hà dựng lên một kế hoạch hoàn hảo: họ nói dối rằng Lưu Tinh Hà bị công pháp phản phệ, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma và mất trí. Vì lo lắng cho ca ca, Lưu Tinh Nguyệt lập tức lao vào tìm kiếm cách chữa trị. Trong quá trình đó, một cách tình cờ, nàng tình cờ biết đến Minh Nguyệt Hoa, một linh thảo bát giai có khả năng thanh lọc thông qua một cuốn cổ thư. Nhưng theo luật pháp của Lăng Vân hoàng triều, Minh Nguyệt Hoa lại xếp vào hàng cấm vật, bất kỳ ai sở hữu mà không báo cáo đều sẽ bị xử tử bất kể địa vị.
Dù vậy, tình thương với ca ca đã khiến nàng bỏ qua tất cả nguy hiểm. Khi chia sẻ phát hiện này với Diệp Nhàn, hắn chỉ cười kỳ lạ và thúc giục nàng đến Dạ Uyên Lâm. Không chút nghi ngờ, Lưu Tinh Nguyệt chuẩn bị hành trang, dấn thân vào khu rừng cấm địa đầy rẫy hoang thú. Sau muôn vàn hiểm nguy, nàng cuối cùng cũng hái được Minh Nguyệt Hoa. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngay khi sắp rời khỏi Dạ Uyên Lâm, nàng đã bị phục kích bởi chính hai người mà mình tin tưởng nhất.
Lưu Tinh Nguyệt tự hỏi từ lúc nào mọi chuyện lại trở nên như vậy? Nàng rốt cuộc làm gì sai mà phải chịu kết cục này?
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
