Chương 3 - Kiếp người không dễ
3 : Lạnh Lẽo
Vẫn như bao ngày khác, buổi sáng tôi thức dậy, chải tóc, thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, rồi bật bản tin buổi sáng ra nghe. Bố sáng cha mẹ tôi đi công chuyện rồi nên tôi chỉ đành bắt taxi đi học. Đang nghĩ như thế tôi đột nhiên thấy khát nước, chạy ra ngoài lấy cái cốc rót nước. Đi được nửa đường tôi dừng lại nghe tin tin tức tivi nói. Tối qua có một vụ tai nạn xe khách khiến 6 người tử vong, hơn 20 người bị thương và ba người đang cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Nguyên nhân được xác định là do tài xế phải gặp phải có một chiếc xe khách khác đi ngược chiều với tốc độ cao là hai xe đâm nhau gây ra một vụ nổ nghiêm trọng. Tôi thấy hiếu kì với vụ tai nạn này đồng thời trong lòng cũng có một nỗi bất an và lo lắng khó tả. Tivi vẫn tiếp tục nói và họ đang đọc tên những người tham gia hai chuyến xe khách. Nạn nhân tử vong được xác định là hai tài xế và 4 người khác cùng tham gia chuyến đi. Hơn 20 người bị thương được xác định là 4 gia đình và hai hướng dẫn viên du lịch. Còn ba người đang cấp cứu được xác định là một cậu bé và một đôi vợ chồng già. Tôi bắt đầu nhíu mày và cảm thấy sợ, sau đó ôi nghe họ đọc tên và xác định danh tính. Đột nhiên tôi sững người, cốc nước cầm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống vỡ tan tành. Hai hàng nước mắt chảy ra, tôi quăng cái cặp xách xuống dưới ghế rồi vồ lấy chiếc điện thoại bấm số gọi ngay cho tổng đài. Khi họ xác minh được đó là bố mẹ tôi, họ cùng cấp địa chỉ đến bệnh viện và bảo tôi mau trong đến đó. Vì họ bị chấn thương ở vùng đầu nên được chuyển đến bệnh viện Hà Nội. Cũng may nó ở gần đây, thế là tôi lập tức bắt taxi đến chỗ địa chỉ mà nước mắt không ngừng rơi
Vào đến bệnh viện tôi làm thủ tục và đủ thứ xong xuôi rồi nhìn vào cái biển nhấp nháy mấy chữ màu đỏ: "Đang cấp cưu". Lòng tôi đau mà nghẹn cả lại, không ngừng cầu nguyện:
"Hai người nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu mất hai người rồi, con phải sống sao?"
Tôi ngồi giữa băng ghế lạnh lẽo ngoài phòng cấp cứu mà cứ như người mất hồn, đôi mắt cứ nhìn vào bức tường trống không đối diện mà tràn vào vòng suy nghĩ triền miên. Tôi giật mình như nhận ra điều gì, vội móc trong túi ra chiếc điện thoại. Bây giờ đã gần 10 giờ trưa, ở trường cũng phải đến tiết 3, 4 gì rồi. Tôi loay hoay bấm số gọi cho cô giáo chủ nhiệm. Hôm nay cô không có tiết chắc cũng không biết sáng nay tôi không đến trường, bên đầu dây bắt máy một giọng trầm âm vang lên
Chương 4: Những tháng ngày địa ngục
"Alo, số của Thùy phải không? Sao giờ này em lại gọi cho cô?"
Nghe thấy tiếng cô tôi bất giác khóc lên. Ở trường cô đối với tôi như người mẹ thứ hai vậy, cô rất quan tâm tới tôi.
"C.. Cô ơi, Bố mẹ em"..
"Cô biết chuyện rồi, cô đã xin nghỉ học cho em. Bây giờ cô đang bận, em nén đau thương nhé! Khi nào bố mẹ em qua cơn nguy kịch, cô sẽ đến thăm!" Rồi cô vội vàng cúp máy
Cô vừa cúp máy, tôi lại gục xuống mà ôm mặt khóc nức nở, rồi đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra. Mang theo một không khí lạnh từ bên trong thốc ra ngoài. Bác sĩ bước ra, đưa tay lên tháo chiếc khẩu trang xuống như để thể hiện sự thông cảm. Tôi vội vàng lau nước mắt chạy đến chỗ bác sĩ hỏi dồn dập
"Chú! Bố mẹ cháu sao rồi? Qua cơn nguy kịch chưa? Khi nào thấy tỉnh lại? Cháu có được vào thăm không?"
Bác sĩ nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại. Như thể không biết phải đối diện với cô bé trước mặt ra sao, chỉ thở dài lắc đầu.
"Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng nạn nhân bị thương quá nặng. Không thể cứu vãn được nữa!"
Nghe đến đây tôi như sụp đổ hoàn toàn, ngồi thụp xuống. Lúc này bên ngoài có tiếng chân bước nhanh vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như đã hiểu ra vấn đề. Dừng chân lại, một người phụ nữ bước ra giơ tay định tát tôi
"Chỉ tại mày mà chị tao phải chết! Con điếm. Mày đúng là đồ xào sao chổi!". Vừa nói dứt lời một bàn tay khác giơ ra cản lại.
"Nơi này là bệnh viện, anh và chị vừa mất. Bà làm như vậy còn ra thể thống gì? Mau dừng lại!"
Đó là chú của tôi. Còn người phụ nữ định đánh tôi khi nãy là em của mẹ tôi, cũng là dì tôi. Rồi cuộc đời tôi sau đó, lại trở về những tháng ngày địa ngục
Sau đó vì bố mẹ tôi không viết di chúc, nên toàn bộ tài sản thuộc quyền sở hữu của chú và dì tôi. Cả tôi cũng về nhà chú dì sống. Mọi người hỏi vì sao tôi không có quyền thừa kế tài sản ư? Bởi vì.. Thứ nhất: Tôi chưa thành niên. Thứ hai: Tôi không phải con ruột của họ. Đám tang bố mẹ tôi diễn ra trong ảm đạm. Đến buổi xế chiều, có một người chạy từ ngoài vào. Trên vai có một chiếc ba lô màu đỏ từ từ tiến đến chỗ dì tôi đang ôm mặt khóc. Hồn nhiên hỏi:
"Đây là đâu hả Mẹ? :
Hỏi ra tôi mới biết nó tên là Linh, con của chú và dì tôi. Nó nhìn sang tôi ngơ ngác, đem đến cho tôi đưa cho chiếc khăn nó lấy ra từ trong cặp
" Chị lau nước mắt đi!"
Nó nhìn tôi cười ngây ngô, rồi chạy vào trong mất hút. Sau khi an táng bố mẹ tôi. Tôi cũng dọn hết đồ đạc chuyển vào nhà chú, dì. Nhưng nhà chú dì tôi ở tận Thành phố Hồ Chí Minh nên tôi cũng phải chuyển đến ngôi trường mới. Lũ bạn tôi ở Hà Nội vừa giận vừa thương tôi khi tôi không từ mà biệt. Chỉ có thể nói lời xin lỗi qua điện thoại. Nhưng giờ về đây rồi, điện thoại dì tôi không cho sử dụng nữa. Tôi cũng phải ở trong nhà kho, vì nhà gì tôi chỉ có 3 phòng, cũng không cho tôi ở cùng phòng với Linh. Tôi cảm giác như mình đang trong tình thế của cô Tấm trong truyện Tấm Cám vậy.
Nhưng đối với Linh, tôi lại rất thân với nó. Từ hồi tôi về đó ở, Linh luôn bám dính lấy tôi, tôi cũng coi nó như em gái ruột. Và cứ thế, tôi sống trong đó với vai trò không kém người hầu là bao. Khi con Linh 17 tuổi, tôi tròn 20 tuổi. Làm sao tôi quên được cái năm Định Mệnh ấy, nó đã trao cho tôi hy vọng, cũng như đẩy hi vọng của tôi xuống đến tột cùng
37
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
