ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Kiếp người không dễ

Chương 1: Giới thiệu

🔥 Đọc chưa: Chẳng Thể Nói Lời Yêu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Tình cảm ư! -Đối với tôi nó là một thứ gần như rất xa xỉ. Đã từ rất lâu, những ánh mắt và sự vô tâm đã trở thành như một phần cuộc sống trong tôi. Cảm giác được yêu thương-nó cũng như một lữ khách đi du lịch, đi hành tẩu giang hồ và đi qua cuộc đời tôi. Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất đối với tôi từ trước tới giờ

🔥 Đọc chưa: Boss Sinh Mãnh: Tổng Tài, Ta Có (Dịch) ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

À! Để tôi giới thiệu một chút về bản thân và hoàn cảnh hiện tại. Tôi sẽ cho mọi người biết vì sao tôi lại nói tình cảm là thứ quá đỗi xa xỉ. Tôi không dám mơ, cũng không dám nói rằng tôi không có tình yêu thương, mà đến những tình cảm mà tôi luôn mong ngóng, tình cảm giữa nam-nữ với nhau tôi cũng không được phép có được

Một sự yêu thương cũng chỉ thoảng qua với tôi trong thoáng chốc. Hương vị của sự yêu thương với tôi như mùi vị của thỏi chocolate nguyên bản. Đoạn đầu nếm nó sẽ ngọt vào tận đáy lòng, nhưng khi vị ngọt đó qua đi, thì sẽ chỉ còn lại vị đắng, đắng đến nỗi chẳng thể quên được vị đắng này!

🔥 Đọc chưa: Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Chương 2: Gia đình

🔥 Đọc chưa: Ngắm Hoa Nở Trong Sương ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Ai gặp tôi cũng bình xét về tôi là một con sao chổi, mang đến xui xẻo cho bất kì ai muốn làm quen với tôi. Và cả hoàn cảnh của tôi, khi bắt đầu biết ghi nhớ, tôi nhớ tôi ở trong cô nhi viện. Lúc tôi 6 tuổi, cô nhi viện đó bị hỏa hoạn cháy rất to. Chỉ mình tôi sống sót, vì hôm đó tôi trốn ra ngoài đi chơi. Sau khi cô nhi viện bị cháy tôi chỉ còn nước trốn chui trốn lủi ngoài đường lúc không có gì ăn cũng chỉ còn cách đi ăn xin ngoài đường. Phải nói là tôi cũng nghịch ngợm đanh đá đấy! Tôi không bắt nạt ai thì thôi, chứ ai mà bắt nạt tôi tôi cũng đánh cho nó không còn nhớ đường về nhà. Hồi còn ở cô nhi viện, ai cũng xa lánh tôi. Thứ nhất: Vì tôi luôn đem lại xui xẻo cho đối phương, thứ hai: Vì từ nhỏ tôi đã nhìn thấy ma, tôi luôn luôn chơi một mình. Ừm.. phải nói thêm một chi tiết nữa là cái hôm tôi trốn ra ngoài đi chơi, thật ra không phải là tôi muốn thế mà tôi bị ma dắt đi nên mới đi đấy chứ! Trẻ con mà, đâu thể phân biệt được đâu là ma, đâu là người. Hồi đó tôi có một người anh ở cô nhi viện. Tuy không cùng máu mủ nhưng anh ấy đối với tôi như em gái ruột. Có lần tôi bị ma da kéo xuống nước. Chính anh là người không màng tính mạng nhảy xuống cứu tôi. Cứu được tôi lên rồi lại bị cái con ma dai như đỉa ấy kéo xuống nước dìm chết. Từ đó chẳng ai chơi với tôi nữa. Tôi cũng chẳng thèm mở lòng cho ai nữa. Đã có lần tôi muốn thoát khỏi cô nhi viện đó, nhưng đói quá lại phải mò về.

🔥 Đọc chưa: Hoa Đào Khuynh Quốc ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Hầy! Nói thế thôi chứ tôi vẫn vô tư lắm! Tuy mọi người đều đổ hết mọi tội lỗi cho tôi, nhưng tôi cũng chẳng để ý gì.'Cây ngay không sợ chết đứng'. Lúc tôi chán nản với cuộc sống này như vậy. Cái cảnh sống ngày ngày chui lủi ngoài đường đi xin ăn còn tối tối phải vờ như mình mù để tránh những thưa không sạch sẽ. Đến lúc tôi mệt rồi, buồn ngủ rồi thì ông trời lai cho tôi thêm hi vọng. Có một đôi vợ chồng già lớn tuổi rồi mà chưa có con, họ đang trên đường tới cô nhi viện để tìm cho mình một đứa con. Họ nhìn thấy tôi nằm bên đường, tốt bụng về nhận tôi về nuôi. Phải nói là hai ông bà này tuy không phải hạng cực kỳ giàu có nhưng vẫn phải nói là đủ để xếp vào Giới Thượng Lưu

Từ đó, tôi sống cùng họ. Nhưng họ không phải người ở đây Họ là người Hà Nội nên tôi cũng chẳng ngần ngại gì cùng họ về Hà Nội sống. Nói một chút về tính cách của họ, họ là người rất ân cần, dịu dàng và chu đáo. Đặc biệt họ rất yêu thương tôi và rất thích động vật. Họ còn cực kỳ đam mê mấy bộ phim Trung Quốc. Vì thế họ đặt tên cho tôi một cái tên theo cách mà người Trung Quốc hay đặt: Dương Thùy, chúng tôi sống cùng nhau rất hạnh phúc và tràn đầy tình yêu thương, tôi cũng được đi học. Không dám khoe khoang nhiều nhưng lúc đó vì tôi cũng có chút nhan sắc mà lại tiếp thu nhanh nên đã ngay lập tức theo chân được các bạn. Tôi còn được rất nhiều bạn nam trong trường chú ý đến. Phải nói là cuộc sống mà ai cũng mong chờ

Mọi chuyện cứ suôn sẻ và tốt đẹp như thế cho đến khi tôi 13 tuổi. Cha mẹ nuôi của tôi đột nhiên có công chuyện phải đi đến Bắc Ninh gấp trong tối hôm đó. Họ dặn tôi ở nhà trông coi lũ mèo và chó. Còn dặn tôi không được mở cửa cho bất kỳ người lạ nào. Chiều hôm sau họ sẽ về, và còn dặn tôi thức ăn để ở đâu, chăm sóc chó mèo như thế nào và sau khi họ đi không được lơ là việc học tập. Họ nói gì tôi cũng đều răm rắp nghe theo, trước khi khi lên xe khách họ còn chào tôi bằng một cái ôm rất dịu dàng. Đáng ra họ sẽ đi xe riêng nhưng vì nó vừa hỏng phanh, đi không an toàn nên họ sẽ đi xe khách. Sau khi họ đi tôi vẫn sinh hoạt và học tập như bình thường. Ai biết rằng đây là lần cuối cùng tôi đã nhìn thấy họ

44

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.