Chương 4
Nam thần bóng rổ Tiêu Vũ
Qua ngày hôm sau, đêm qua ăn cơm không biết sao mắt của Tiêu Vũ cứ nhìn vào giữa vú của mẹ hắn.
Điên quá rồi, Tiêu Vũ càng ngày càng bị mẹ hắn hấp dẫn, tuy một đêm không ngủ, nhưng hắn đầy tràn năng lượng, không phải gì mà là hắn đã là luyện khí tầng 2, hôm qua hắn cũng đã vào trong không gian giới chỉ cửu châu, tu luyện rất nhiều, tư chất của hắn làm cho hắn không đột phá nổi tầng 3 luyện khí.
Nhưng cũng gần tiếp cận với luyện khí tầng 3.
Đi ra bên ngoài, gặp được Tần Khải, chào hỏi rồi đi chung.
Tiêu Vũ hôm qua chia tay, hôm nay thấy mày vẫn khỏe nhỉ, sao hả không thất tình buồn bã nữa hả, Tần Khải ôm vai Tiêu Vũ nói.
Có chút buồn, nhưng nếu Lâm Nguyệt nàng muốn thì tao cũng chấp nhận.
Sáng khoái quá ha, thôi hôm nay tới nhà tao ăn một bữa đi, nhà tao hôm nay đãi tiệc lớn.
Được thôi!
Vừa đi tán gẫu, đi tới trường học hai người chia nhau ra vào lớp.
Khi Tiêu Vũ đi ngang qua, Lâm Nguyệt cũng ở đó, nàng cúi đầu không dám nhìn, Tiêu Vũ thấy thế cũng đi luôn.
Hắn vẫn còn tình cảm với nàng, dù gì hai đứa quen nhau từ hồi cấp 2.
Tiêu Vũ đi rất nhanh qua người, Lâm Nguyệt đột nhiên run mạnh, nàng cảm thấy Tiêu Vũ hôm nay như người xa lạ.
Tại sao? Không lẽ là nàng sai quá sao, vì gia đình nàng, đã bỏ Tiêu Vũ đi cưới Trần Nghị, không mình vì gia đình mình thôi, cha nàng cũng nói, nếu như hai bên Trần Gia cùng Lâm gia hợp tác, gia đình nàng sẽ tốt hơn.
Nhưng sao người nàng vẫn vấn vương, mình mất Tiêu Vũ thật sao, nàng không dám tin, nàng hối hận, nàng muốn nói với Tiêu Vũ nàng còn yêu hắn, nàng không muốn xa rời hắn.
Nhưng hôm qua là nàng nói lời chia tay, nàng không cứu vãn được, nàng là một người không tôn trọng tình cảm của mình, tự đưa mình cho người muốn nàng.
Người này ngã ngụy xuống, Tiêu Vũ em xin lỗi anh nhiều lắm, em yêu anh lắm, hu hu hu.
Tiêu Vũ lúc này cũng đi vào lớp học, hôm nay trường lớp rất là náo nhiệt.
Nghe đâu có trận bóng rổ cùng đội bên lớp khác, nên lớp rất là hung phấn.
Các em hôm nay sẽ có trận thi đấu lớp mình cùng lớp xx chúng ta phải chiến thắng bất cứ giá nào.
Soi động nổi lên, các em được chọn hãy xuống, còn các em nhớ cổ vũ mọi người lớp ta đấy.
Vâng thưa thầy.., cả lớp kêu thật lớn.
Đi xuống dưới phòng đấu, Tiêu Vũ thờ ơ hắn giờ là một người tu chân, thật sự những thứ này không còn phấn khích với hắn lắm.
Cả lớp mau cổ vũ bạn học chúng ta nào, Hô hô hô, lớp ta chiến thắng, lớp xx mau thua đi.
Ha há, bên kia sôi động quá nhỉ, chưa gì đã nói lớp bên họ thắng rồi đó.
Đúng là nực cười, bọn hắn muốn thắng lớp xx ta chắc đợi lâu đấy, cho bọn họ thấy đội chúng ta tất thắng nào.
Tất thắng, tất thắng.
Tiêu Vũ chỉ nhìn thôi, hắn cũng có cổ vũ đôi chút, dù gì cũng là lớp mình hắn cũng không để mất mặt chứ.
Thi đấu vào sân, Tiêu Vũ nhìn thấy đội hình hai bên, một bên đội hình lớp xx, một bên đội hình lớp mình.
Bắt đầu, vừa mới bắt đầu, một tên to cao bên lớp xx đã bắt được bóng, hắn bắt đầu đùa giỡn lớp Tiêu Vũ, chuyền qua đây.
Một tên lớp Tiêu Vũ lấy được bóng chuyền qua, nhưng lúc này đội bên xx đã bắt được, hì bọn nhóc con lớp ngươi thua đi.
Lớp xx rất nhanh chạy tới bên rổ, người hắn bay lên thật cao, đưa bóng vào rổ.
2 điểm.
Đội xx 2 điểm, đội bên lớp Tiêu Vũ vẫn chưa ghi.
Một lần lại một lần, Đội lớp Tiêu Vũ như tuyệt vọng..
Bên kia dẫn bóng 56, đội bên lớp Tiêu Vũ chỉ được 5 điểm.
Số điểm tuyệt đối, muốn hội hợp, rất nhanh hội hợp, bên lớp Tiêu Vũ đã chấn thương một người, muốn trong lớp xuất ra 1 người, nhưng ai thấy cũng sợ.
Mấy tên kia chơi bóng quá ác, không đẩy cũng ném bóng vào người.
Chết tiệt!
Không lẽ không có một ai sao, Tiêu Vũ đúng Tiêu Vũ.
Mọi người nghe tiếng nói của người nói tên Tiêu Vũ.
Thể lực của Tiêu Vũ rất tốt mà, cho hắn vào đi, tên mà chỉ vào Tiêu Vũ nói.
Mọi người nhìn về phía hắn đầy chờ mong.
Được thôi!
Tiêu Vũ cũng không còn cách nào xuống dưới thi đấu, hắn mặc đồ đồng phục lớp bóng rổ mình vào.
Vừa vào sân đấu, lớp bên xx vẫn khinh thường, họ rất nhanh đi tới rổ, như là xem thường ném luôn vào rổ.
Mọi người nhìn thấy chỉ đứng nhìn, có một thân ảnh đứng đó. Không ai khác là Tiêu Vũ, mọi người điều tái xanh, Tiêu Vũ không biết bắt được không.
Bóng càng ngày càng tới gần, Tiêu Vũ vẫn đứng đó, cho tới khi gần tới rổ, Tiêu Vũ mới nhảy lên, tay hắn bắt được bóng.
Bịch . . .bịch . . .bịch, không vào, bóng vẫn bịch bịch dưới đất.
Mọi người ngạc nhiên, Tiêu Vũ đưa bóng phía dưới cầm lên, hắn ném về phía rổ.
Bùng . . ..bóng vào rổ rất nhanh, thời gian như chậm lại, mọi người không dám tin, đây là sự thật sao, điểm vào trong rồi.
Mọi người bạn học trong lớp dụi dụi con mắt, nhưng đúng là vào, tiếng hét lúc này ầm vang trời.
Vào rồi, bóng vào rổ rồi, 3 điểm.
Tất là bên xx 56 bên Tiêu Vũ 8 điểm..!
Chấn kinh! Vui sướng đây là lần vui sướng nhất.
Đắt ý gì chứ, bên đội xx khinh thường nói.
Chỉ là may mắn thôi, kế tiếp không dễ dàng vậy đâu.
Nhưng rồi rất nhanh bị đánh mặt, đội của xx 56 điểm đội tiêu vũ cũng đã 40.
Phải xử tên Tiêu Vũ kia, đội xx kiên kỵ nói, từ lúc Tiêu Vũ vào trận hình đội bọn họ như vỡ nát.
Xuyên qua, xuyên qua, từng người từng người một, Tiêu Vũ đang dùng chân nhảy lên.
Không đừng cho hắn để bóng vào rổ, những người khác cũng chặn lại, Tiêu Vũ mỉn cười, hắn không có quăng bóng, mà đi xuyên qua mấy người, một vòng xoáy cực đẹp tay hắn ném mạnh vào rổ.
Tên bên đội xx sợ hãi, nhưng hắn muốn bắt, rất nhanh bóng đã bay xuyên qua hắn, đôi mắt của đội xx rưng rưng, hắn thấy cú bóng đó rất nhanh, hắn không đỡ được.
2 điểm cho đội bóng Tiêu Vũ.
56 và 42.
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn 1 phút nữa, Tiêu Vũ cũng không sợ hắn lúc này đã bị kèm rắc rao, nhưng hắn vẫn xuyên qua được, hắn quăng bóng cho đồng đội.
Vù vù . .. Vù vù . ..
Bóng như biết duy chuyển né sáng qua nhiều người, tới tay của một đồng đội của Tiêu Vũ, hắn biết thời khắc này không thể không vào.
Đồng đội Tiêu Vũ nhảy lên, hắn dùng hết sức lực đưa vào rổ.
Vào . . . ..
Đội xx 56 điểm đội Tiêu Vũ đã được 57 điểm, hơn bọn họ 1 điểm.
Không thể nào, bên đội xx không suy nghĩ mà ngã ngụy xuống.
Bên lớp Tiêu Vũ hoan hô lên, họ chiến thắng.
Lúc này mọi người nhìn Tiêu Vũ đầy mắt nóng bỏng, Tiêu Vũ chỉ cười rồi chạy đi.
Tiêu Vũ đợi chúng ta với, một bên Lâm Nguyệt cũng xem Tiêu Vũ, thấy hắn ưu tú như vậy, nàng càng khóc nhiều hơn.
Tiêu Vũ lúc này chạy đường về nhà, Tần Khải nhìn về Tiêu Vũ cười ha hả, ai da bạn thân ta chơi bóng giỏi quá, giờ là tâm điểm rồi.
Bớt giỡn đi, ai mà muốn tâm điểm đó chứ, Tiêu Vũ cười khổ nói.
Đi hôm nay tới nhà tao, không cho mày về, nói xong Tiêu Vũ cũng đi theo tới nhà Tần Khải, cũng có gọi điện cho Tiêu Tuyết ở bên nhà Tần Khải.
78
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
