Chương 9 - Căn cứ bí mật của thiếu nam thiếu nữ
Ăn xong bữa trưa đơn giản, Lương Lập Đông hỏi dò Kayle có thể dẫn mình đi xem tình hình quanh làng một chút được không. Thiếu niên đương nhiên đáp ứng, cậu chàng chỉ ước gì có nhiều thời gian trò chuyện với Lương Lập Đông hơn.
Là một thiếu niên có lý tưởng của bản thân, Kayle biết mình có quá ít con đường để thu được tri thức và hiểu biết, tuy thi thoảng cậu có thể cùng vào thành với ông nội, tình cờ cũng gặp được một hai “vị đại nhân” trong thành, có điều những người khác cùng lắm chỉ tán gẫu vài câu với ông nội, thiếu niên như cậu căn bản không lọt mắt những vị đại nhân đó, càng không nói với chuyện trò cùng cậu. Kayle hiểu rõ phân lượng bản thân, đúng là cậu lợi hại hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn, bất kể năng lực chiến đấu hay học thức, nhưng cậu cũng hiểu, trình độ của mình chẳng đáng gì so với những người thừa kế quý tộc trong thành.
Ví dụ như con gái của thành chủ, tuy trông không được khá cho lắm, tính cách cũng tệ, không giỏi giao tiếp, nhưng nếu cậu đối đầu với cô bé, có nhân mười lên cũng không đủ cho đối phương đánh, càng đáng thương là chênh lệch địa vị hai người. Cậu nào có tư cách khiêu chiến với con gái thành thủ, cậu chỉ là một hậu duệ quý tộc nông thôn, đối phương là một ma pháp sư, cho dù không có thân phận quý tộc cũng vẫn cao hơn cậu.
Trên thế giới chuyện bi ai nhất không phải không có lý tưởng, mà là có lý tưởng nhưng lại không có phương pháp thực hiện. Người không có lý tưởng thật ra lại rất hạnh phúc, bọn họ có thể thoả mãn với cuộc sống, bình an trải qua từng ngày. So ra, những người có lý tưởng mỗi ngày đều so sánh giữa hiện thực và lý tưởng rồi u sầu uất ức.
Kayle vẫn mong rằng mình có thể trở thành một lính đánh thuê phiêu bạt bốn phương, trừng ác hành thiện. Cho dù không thể trở thành truyền thuyết như tổ tiên cũng phải gây dựng danh tiếng cho mình, dựng một vùng trời riêng cho bản thân. Chỉ là cậu tuy có lý tưởng nhưng lại không biết cách nào thực hiện, không ai dạy cho cậu bước đầu tiên nên làm thế nào, không ai chỉ cho cậu nếu muốn làm lính đánh thuê cần học tập tri thức ra sao.
Hiện giờ trong nhà có một người làm phép thật sự đến làm khách, hơn nữa còn đồng ý trò chuyện giao lưu cùng cậu, không coi cậu như một đứa trẻ mà đối xử ngang hàng, Kayle sao có thể buông tha cho cơ hội này. Tuy vị mục sư này không mấy tán thành chuyện cậu trở thành lính đánh thuê, nhưng ngài ấy cũng kể không ít chuyện. Kayle giờ ít nhất cũng biết: một là muốn thành ma pháp sư phải tốn rất nhiều tiền, ít nhất nhà bọn họ không trả nổi khoản tài chính để cậu học tập ma pháp, hai là kiếm thuật luyện tới cực hạn cũng không kém, có thể giết được cả rồng.
Trước đây không ai kể cho cậu những chuyện như vậy, ngay chút chuyện nhỏ liên quan tới lính đánh thuê Kayle cũng rất tò mò muốn biết.
Kayle dẫn Lương Lập Đông ra ngoài, trong sân dưới bóng cây không xa, bọn họ thấy một đám thôn dân tụ tập bàn tán, già trẻ gái trai đều không ít. Sau đó những thôn dân thấy hai người họ đi tới, bầu không khí lập tức tĩnh lặng, ai nấy đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Lương Lập Đông. Giờ trong thôn ai cũng biết có một vị đại nhân tới trong thôn, trước mắt lít nhít toàn người với người, chắc cũng phải hơn trăm, có lẽ cả thôn đều có mặt.
“Mọi người giải tán.” Là cháu trai của trưởng thôn, cũng đã định trước sẽ là trưởng thôn đời tiếp theo, lời nói của Kayle vẫn có chút trọng lượng: “Vị mục sư này là người làm phép chân chính, hành động này của mọi người rất vô lễ, nếu khiến các hạ nổi giận, các người có bị sao cũng ko hết tội, lại còn liên luỵ tới những người khác.”
Tuy Kayle miêu tả Lương Lập Đông quả thực “không có tình người” nhưng hiệu quả thực tế của những lời này cũng không tệ, đám thôn dân nhanh chóng tản đi. Kayle nhẹ nhàng thở phào. Lúc này, trong đám người, một cô bé bỗng chạy lại. Là Belin, cô bé hỏi hai người: “Đại nhân Beata, anh Kayle, hai người định đi đâu thế? Có thể dẫn con đi cùng không?”
Kayle đưa mắt nhìn về phía Lương Lập Đông, xin ý kiến hắn.
Lương Lập Đông chỉ định xem qua tình hình xung quanh, không phải làm chuyện xấu gì, thêm một cô bé đi theo cũng không sao. Được Lương Lập Đông đồng ý, Belin vui vẻ đi theo sau hai người, sau đó ba người đi về phía cửa tây của thôn giữa ánh mắt các thôn dân.
Kayle chỉ vào con đường bùn đất màu vàng chỉ rộng khoảng nửa mét: “Con đường này dẫn chúng ta tới thôn gần nhất. Thôn Serly, đi bộ chắc hết khoảng ba giờ. Nhân số ở đó cũng xấp xỉ ở đây, mỗi năm ngày xuân đến bọn họ đều sẽ tới thành Đông Phong gần đây, phải đi qua thôn của bọn tôi, sau đó bọn tôi sẽ tụ tập cùng đi vào thành. Vì nếu càng nhiều người cùng đi với nhau, thuế vào thành sẽ càng ít.”
“Đây là rừng cây phía bắc thôn, trong rừng có bãi cỏ nhỏ, bình thường tôi đều tập kiếm ở đây. Đi tiếp về phía bắc có một quả núi, bên trong có thú dữ, tôi còn chưa tới bao giờ.”
“Đây là con sông ở phía nam, chúng tôi thường tới đây lấy nước. Trong thôn có Arumo hay tới đây đánh cá kiếm ăn, chú ấy là người duy nhất trong thôn biết đánh cá. Có điều trời thu chú ấy không tới bắt cá, còn bảo là lúc đó nhiều cá con, nếu bắt năm sau sẽ không có cá ăn.”
“Con đường phía đông thôn dẫn tới toà thành gần đây nhất, thành Đông Phong. Nơi xa nhất tôi từng đi là thành Đông Phong này.” Kayle nhìn về phía xa, gương mặt đầy trông ngóng: “Không biết thế giới ngoài thành Đông Phong rốt cuộc ra sao? Tôi nghe nói thành Đông Phong thật ra không lớn, nhưng theo tôi thấy, Đông Phong đã lớn tới không tưởng nổi rồi, thành thị còn lớn hơn nó rốt cuộc ra sao?”
Belin ở bên cạnh tức tối nói: “Kayle, anh còn đến thành Đông Phong rồi, em còn chưa được đi đây này.”
Kayle áy náy cười ha ha.
Lương Lập Đông nhìn áng mây trắng nơi chân trời, nếu hắn nhớ không nhầm, thành Đông Phong là một toà thành lớn ở biên cảnh của Hollevin, trong trò chơi nó bị huỷ diệt trong tay người chơi vào năm thứ năm. Nguyên nhân là có người chơi phát hiện mỏ vàng ở phụ cận thành Đông Phong, một mỏ vàng cỡ lớn. Lúc đó hai thế lực lớn nhất trong giới người chơi, hội Thần Điện Indigo cùng hội Cánh Chim Bạc vì cướp giật mỏ vàng này mà triển khai một trận chiến tranh bang hội kéo dài bốn ngày xung quanh thành Đông Phong.
Lúc đó hai bên phát động hơn vạn nhân viên trong bang hội, tổng cộng hơn hai vạn người thân mang kỹ nghệ chém giết lẫn nhau xung quanh thành Đông Phong, tuy rằng hai ngày đầu người chơi trong hai bang hội không chiến đấu trong thành, nhưng sau khi hai bên xuất hiện thương vong, rất nhiều người chơi vì tổn thất đại lượng kinh nghiệm nhân vật, lửa nóng dần bốc lên, lúc sau căn bản bất kể chết sống của NPC, quy mô chiến trường thăng cấp, pháp sư không chút kiêng kỵ dùng ma pháp quần thể quy mô lớn, rất nhiều người lợi dụng kiến trúc trong thành làm địa hình công kích, sau đó vốn là một thành thị to lớn ngăn nắp, chỉ trong hai ngày đã bị người chơi biến thành phế tích.
Tuy rất nhiều NPC trốn khỏi thành, nhưng sau đó có người hảo tâm thống kê lại một chút, hơn 30% NPC chết trong tay người chơi. Sau đó quốc vương Hollevin cực kỳ tức giận, ra lệnh cho quân đội công kích trụ sở bang hội Thần Điện Indigo cùng Cánh Chim Bạc, tiếp đó còn công khai treo thưởng nhân viên chủ lực hai bang hội này, không ngừng treo thưởng, cứ phục sinh lại treo thưởng. Kết quả nhân viên hai bang hội này bình quân tử vong hơn ba mươi lăm lần, đẳng cấp bình quân rớt xuống bốn cấp, từ hai bang hội mạnh nhất lập tức biến thành bang hội hạng bét.
Hiện giờ thành Đông Phong vẫn còn chứng tỏ trận chiến bang hội tại thành Đông Phong khi đó không xảy ra, nói cách khác, thế giới này vốn không có người chơi tham gia vào? Lương Lập Đông nghĩ tới đây bỗng nảy sinh nghi hoặc mới. Nếu nơi này không phải thế giới trò chơi, không có người chơi tham gia, vậy mình là gì?
Kayle ở bên cạnh thấy Lương Lập Đông bỗng ngây người bèn hỏi: “Beata các hạ, ngài nghĩ tới chuyện gì ư?”
Lương Lập Đông lắc đầu một cái rồi hỏi: “Xung quanh làng có chỗ nào đặc biệt không?”
Kayle nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Có điều Belin khẽ kéo tay áo cậu nói: “Kayle, anh quên à? Bọn mình còn một căn cứ bí mật mà, nơi đó cũng có điểm lạ lạ đấy.”
“A, đúng rồi, suýt nữa anh quên mất.” Kayle vỗ tay một cái thật lớn: “Đã lâu lắm tôi không đến đấy nên quên mất.”
Sau đó Kayle đi trước dẫn đường. Trụ sở bí mật của hai đứa bé thật ra chỉ là một hang núi nhỏ, cửa hang bị rất nhiều dây leo che phủ, nếu không biết trước chắc chắn không ngờ nơi này lại có hang núi. Trong hang hơi tối, Lương Lập Đông búng ngón tay, một quả cầu ánh sáng lớn cỡ ngón tay út bay lên giữa không trung, soi rọi đôi chút tình hình trong hang. Hang sâu khoảng hai mươi mét, rộng khoảng ba mét, trong hang để một vài món đồ chơi như kiếm gỗ thương gỗ, còn có một cái bàn cũ nát thủ công cùng năm cái ghế nhỏ cũng hệt như bàn.
Hai thiếu niên kính nể nhìn quả cầu ánh sáng nhỏ bé lơ lửng giữa không trung, Lương Lập Đông thấy vậy giải thích: “Đây chỉ là ứng dụng cơ bản của tinh thần lực, tập trung nguyên tố ánh sáng ngưng tụ lại để chiếu sáng, không coi là ma pháp, cũng không có uy lực gì, hiệu quả cũng chẳng có gì đặc biệt. Bản thăng cấp của nó pháp thuật Quang Lượng được tính là ma pháp cấp 0, cần có pháp thuật vị để trang bị, thứ này không chiếm pháp thuật vị, chỉ càn biết ma pháp ai cũng có thể dùng mấy trò vặt này.”
“Beata các hạ, nó cũng như cách ngài điều khiển cái chén đến lúc ăn cơm trưa nay phải không?” Kayle hâm mộ hỏi.
Lương Lập Đông gật đầu: “Ừ, đó là chút kỹ xảo ngưng tụ tinh thần lực thành bó, cầm những vật nhỏ mà thôi, tác dụng không lớn. Với những người có cường độ ma lực như ta không thể cầm đồ nặng quá hai cân. Bản thăng cấp của nó là Pháp Sư Chi Thủ, nếu cường độ ma lực đầy đủ có thể nâng vật nặng bảy tám tấn. Ma pháp đó bất luận chiến đấu hay làm việc đều khá thực dụng.”
Kayle và Belin hai mắt bái phục nhìn thanh niên không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi.
Lương Lập Đông hỏi: “Hai con vừa nói trong hang núi này có thứ kỳ lạ, rốt cuộc là thứ gì?”
“Ở đây!” Kayle đi tới cuối hang núi, sau đó dùng tay gạt lớp rêu xanh trên vách hang đi.
Phía dưới lớp rêu xanh là một mặt đá, trên phiến đá có khắc từng vệt hoa văn. Lương Lập Đông ồ lên một tiếng, gạt hết rêu xanh trên phiến đá đi. Hình dáng phiến đá hoàn toàn lộ ra, trên phiến đá màu xanh là năm hình vẽ, mỗi hình vẽ đển ngổn ngang, từng đường nét đan xen tạo thành một hình tròn kỳ quái.
“Nhìn mấy hình này lâu sẽ thấy choáng váng.” Belin giải thích.
Kayle gật gù: “Có lần tôi không tin, quan sát một lúc lâu, cuối cùng đầu óc choáng váng đến hôn mê bất tỉnh.”
Trong mắt người bình thường, những đường nét trên hình vẽ này cực kỳ lộn xộn, nhưng trong mắt Lương Lập Đông, những đường nét này tuần hoàn theo một số quy luật: “Các con choáng váng cũng rất bình thường, đẳng cấp các con còn quá thấp, lại chưa từng học tập phân tích mô hình cấu tạo ma pháp. Kayle, sau này con không thể làm việc ngốc nghếch như vậy nữa. Nếu con cứ nhìn thứ này quá lâu, hôn mê còn là nhẹ, không cẩn thận sẽ biến thành ngu ngốc.”
“Vì sao?” Kayle giật nảy mình.
Lương Lập Đông vẻ mặt quái lạ: “Những hình vẽ này là mô hình cấu tạo ma pháp, hơn nữa còn là loại ta chưa từng gặp bao giờ.”
84
2
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
