Chương 15 - Tăng cấp (2)
Để đề phòng vạn nhất mà thôi! Lương Lập Đông hỏi nhưng chỉ nhận được câu trả lời này của ông lão trưởng thôn, sau đó không nói gì nữa.
Chẳng qua chỉ tới thành Đông Phong một chuyến thôi, có cần đến địa điểm bí ẩn tìm ‘lính chợ đen’ như vậy không? Theo lý thuyết chắc hẳn không cần, có điều Lương Lập Đông cũng không cho rằng trưởng thôn chỉ nói bừa, đối phương chắc hẳn đoán trước lần này bọn họ tới thành Đông Phong chắc sẽ xảy ra chút chuyện, dẫu sao Lương Lập Đông ‘xuất hiện’ trên thế giới này không tới ba ngày, hoạt động cũng chỉ quanh làng, không thể kết thù gì với người trong thành Đông Phong được.
Nếu hắn đoán đúng, trưởng thôn chắc hẳn định mượn tay hắn loại trừ một ít phiền phức do Kayle gây nên. Có điều những phiền toái này không lớn, bằng không ông lão cũng không yên tâm để Lương Lập Đông dẫn cháu mình vào trong thành. Dẫu sao Kayle là người thừa kế duy nhất của gia tộc Reed, những lời vừa rồi của ông lão cũng là nhắc Lương Lập Đông nếu có chuyện không xử lý được có thể nhờ người quen của lão giúp.
Một trưởng thôn nhỏ có thể có bao thế lực trong thành? Lương Lập Đông cảm thấy khả năng này không lớn, trưởng thôn xem ra chỉ là người bình thường, nếu là người có nghề nghiệp, theo tình hình trong trò chơi, sau tên của trưởng thôn nên có cả đẳng cấp… Nhưng ông lão này không có, không chỉ ông lão, Belin và Kayle cũng là người bình thường, cho dù Kayle mạnh hơn người thường không ít, nhưng vẫn là người thường, không có nghề nghiệp.
Nếu trong trò chơi, đây chắc sẽ được tính là ‘nhiệm vụ’, nhưng lúc này Lương Lập Đông không nhận được thông báo của hệ thống, hay nói cách khác, hệ thống nhiệm vụ cũng mất hiệu lực.
Kayle nhanh chóng dẫn Belin tới nhà, nghe nói được tới thành Đông Phong, thiếu nữ rất vui vẻ, cô bé chọn một bộ váy màu nâu nhạt không bị rách vá, còn sửa sang một chút. Trưởng thôn căn dặn hai thiếu niên vài câu, bảo bọn trẻ phải nghe lời Lương Lập Đông, đừng làm loạn, sau đó chậm rãi lên lầu, chuẩn bị nghỉ trưa. Nhìn bóng lưng lọm khọm của ông lão, Lương Lập Đông quay sang hỏi Kayle: “Bao lâu rồi con chưa tới thành Đông Phong?”
“Khoảng nửa năm.” Kayle nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi thuế đầu người tăng cao, con chưa tới đó bao giò.”
Lương Lập Đông uống một hớp nước, tiếp tục hỏi: “Nửa năm rồi ông nội con cũng chưa tới thành Đông Phong?”
“Lần đó thì không.” Kayle ngẫm nghĩ lại rồi nói: “Ông nội mỗi tháng đều tới một lần, có điều mỗi lần đều có việc nên không thể dẫn con theo được.”
Nghe vậy Lương Lập Đông lập tức hiểu, có chuyện liên quan tới Kayle, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Hai con chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Vài phút sau, ba người xuất hiện ở cửa thôn. Lúc này thời tiết rất nóng, ánh mặt trời chiếu lên con đường đất vàng, hong khô con đường vốn lầy lội thành từng mảng ‘vẩy đất’ khô khốc, không khí nóng rực bốc lên khiến cảnh vật không ngừng vặn vẹo. Kayle đưa một nhánh cây che nắng cho Lương Lập Đông: “Thưa thầy, thời tiết thế này nếu đi ngoài trời quá lâu rất dễ cảm nắng, tuy cái này hơi khó coi nhưng rất thực dụng.”
Giờ nhiều đứa trẻ đã gọi Lương Lập Đông là thầy, Kayle cũng vậy, cậu thấy Kayle còn trắng trẻo hơn so với các thiếu nữ quý tộc, lo hắn không chịu nổi ánh mặt trời nóng bức khó chịu này. Song trên thực tế, cậu trai có lo cũng là thừa, Lương Lập Đông đã trải qua thế giới trò chơi tám năm, từ người chơi gà mờ ban đầu trưởng thành thành một trong những người chơi mạnh mẽ nổi danh nhất. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, tham gia bao cuộc thám hiểm, bao nhiệm vụ, hoàn cảnh khó khăn gấp trăm lần lúc này cũng từng gặp, chỉ là chút hơi nóng xế trưa, căn bản không lọt mắt hắn.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn có nghề nghiệp, thuộc tính thể chất cũng không kém, lên tới bảy điểm, theo đánh giá của trò chơi, đây đã thuộc hàng “khá”. Hoàn cảnh khí hậu Beata không cách nào ảnh hưởng tới sức khoẻ của hắn.
“Không cần đâu!” Lương Lập Đông xua tay, từ chối ý tốt của đối phương: “Đúng rồi, thành Đông Phong cách đây bao xa?”
“Nếu đi bộ bình thường chắc mất khoảng tiếng rưỡi.”
“Thế thì lâu quá, phải tăng tốc thôi.”
Lương Lập Đông búng tay, phát động thiên phú Giá Vụ. Sương mù bao phủ phạm vi trăm mét xung quanh ba người, ánh mặt trời giữa trưa hè cũng không cách nào xuyên qua lớp sương mù dày này, ba người thân giữa lớp sương nhưng tầm nhìn không hề bình ảnh hưởng, còn cảm thấy mát mẻ thoải mái. Lương Lập Đông lúc này dùng Giá Vụ cũng không phải để thoải mái thư thích hơn, mà để tăng thêm tốc độ. Trong trò chơi Đại lục Flange có rất nhiều kỹ năng, thiên phú hay ma pháp gia tăng tốc độ bản thân, thế nhưng kỹ năng tăng tốc quy mô lớn lại khá hiếm thấy.
Về phần kỹ năng ‘Giá Vụ’ chẳng những có thể tăng cường tốc độ di động của người phe mình, mà còn khiến việc di chuyển vô thanh vô tức, nếu dùng trong buổi tối thậm chí có thể con là kỹ năng di chuyển ẩn hình quần thể. Không chỉ thế, kỹ năng này còn có thể suy giảm tầm nhìn, thính lực và tốc độ di động của kẻ địch, quả thật là ma pháp huyết mạch cấp độ ‘lỗi game’, nếu dùng trong chiến tranh quân đoàn chắc chắn có thể chiếm cứ ưu thế cực lớn.
Tuy những mục tiêu cùng phe chỉ được hưởng thụ một nửa hiệu quả bổ trợ so với người dùng phép, thế nhưng tốc độ +1,5 cũng tức là tốc độ 1,5m/s. Người bình thường đi bộ tốc độ khoảng 1 - 1,5 m/s, nói cách khác sau khi bước vào lớp sương mù này, Kayle và Belin chỉ đi Beata cũng tương đương với chạy từ từ rồi.
“Ma pháp thật ghê gớm.” Kayle nhìn quanh lớp sương mù xung quanh, hắn cảm giác bước đi của mình nhanh hơn hẳn, hơn nữa không tốn mấy sức. Tuy đã từng trải qua một lần, nhưng mị lực của ma pháp vẫn hiến cậu trầm trồ không thôi.
Belin đi theo sau Kayle, khoé môi giật giật, sau đó lại thở dài.
Tốc độ nhanh hơn, ba người chỉ tốn chừng nửa tiếng đã tới dưới thành Đông Phong. Cửa thành có nhiều người ra ra vào vào, sau đó mọi người xung quanh đều thấy một lớp sương mù dày đặc bao phủ con đường, tiến tới với tốc độ không nhanh không chậm… Tình huống quỷ dị này khiến mọi người đều hiểu, có người dùng phép tới thành phố này, bọn họ muốn tránh lớp sương mù, nhưng con đường chỉ lớn chừng đó, không đủ năm mét, mà bán kính của kỹ năng Giá Vụ này giờ lên tới trăm mét, căn bản không cách nào tránh khỏi.
Người chạy nhanh đều trốn vào trong thành, còn những người chậm hơn chỉ đành trơ mắt nhìn mình bị sương mù ‘nuốt trọn’, tầm mắt trở nên mịt mờ, không thấy gì cũng không nghe được gì, phảng phát như thế gian chỉ còn lại mình mình… Cũng may cảm giác này nhanh chóng biến mất, chính giữa con đường xuất hiện ba người, một thanh niên mặc trường bào mục sư màu đỏ cùng một cặp thiếu nam thiếu nữ.
Thanh niên có mái tóc vàng sáng, lấp lánh ánh kim dưới ánh mặt trời, làn da trắng trẻo, hai mắt sáng sủa có thần, vài tên lính canh cửa bị hắn nhìn một cái đều cảm thấy kinh hoảng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Bình dân xung quanh nhìn thanh niên này dẫn hai thiếu niên vào thành, đám lính canh cửa không dám ngăn cản, ngược lại còn lui một bước cúi đầu làm lễ, biểu lộ kính trọng.
Thành Đông Phong rất lớn, con đường trong thành đều được lát bằng đá đen, Lương Lập Đông đi bên phải, Kayle và Belin đi phía sau hắn. Ba người không chiếm bao chỗ trên con đường, nhưng lại khiến mọi người đều dạt sang hai bên… Người khác đi tới chỉ vừa thấy Lương Lập Đông, lập tức trốn sang một bên, để hắn đi trước, mà những người sau cũng không dám vượt trước ba người bọn họ.
Trường bào tín đồ lấp lánh ánh ma pháp màu lam của Lương Lập Đông, lại thêm áo giày đều là vật phẩm ma pháp, tất cả như nhắc nhở mọi người, đây là một người dùng phép, muốn sống đừng đến gần.
Trong Thành Đông Phong cũng có vài người dùng phép sinh sống, vì thế mọi người trong thành đều hiểu đắc tội với người dùng phép sẽ có hậu quả gì.
“Người dùng phép thật ghê gớm.” Kayle nhìn người dân xung quanh cẩn thận từng chút một, lại thở dài một câu.
Đằng trước là một ngã tư, Lương Lập Đông quay sang hỏi Kayle: “Con có biết nơi nào trong thành có bán vật phẩm luyện kim không?”
Kayle đáp: “Ở phía tây thành có công hội của lính đánh thuê, con nghĩ chắc ở đó có vật phẩm luyện kim mà thầy cần.”
“Dẫn đường đi.”
Kayle lập tức đi trước. So với người trong thôn, người trong thành ăn mặc sạch sẽ hơn, trò chuyện cũng nhiều hơn, lúc này chỉ mới giữa trưa, ánh mặt trời rất độc, thường không mấy tiểu thư quý tộc ra ngoài, thế nhưng cư dân nữ trong thành ăn mặc đều không tệ, theo Belin thấy, người trong thành ai cũng thật xinh đẹp.
Công hội Lính Đánh Thuê là thế lực trải rộng khắp Đại lục Flange, nơi nào có sinh mệnh có trí tuệ hầu như đều có phân hội của nó. Xét theo bề ngoài, thế lực này cực kỳ cường đại, nhưng thực tế công hội Lính Đánh Thuê chỉ là một quầy hàng cung cấp cho quý tộc, phú hào cùng người có nghề nghiệp. Bất luận quý tộc hay người có nghề nghiệp, công hội Lính Đánh Thuê đều không thể lôi kéo được, bọn họ bỏ ra rất nhiều tiền thuê, có thể kiếm được không ít tiền lời, thế nhưng lại không có bao quyền lực chính trị.
Công hội lính đánh thuê bên ngoài rất lớn, còn có vài thủ vệ dáng dấp hung ác. Thường thì bình dân không có tư cách bước vào trong công hội, nhưng bộ trường bào cực kỳ bắt mắt của Lương Lập Đông khiến đám thủ vệ câm như hến, coi như không thấy ai thiếu niên thôn quê Kayle và Belin.
Trong trò chơi, Lương Lập Đông đã tới công hội dong binh nhận nhiệm vụ không ít lần, cho nên cũng quen việc. Hắn tới một hầu gái gương mặt thanh tú, hỏi: “Ta cần mua vật phẩm luyện kim, cần điều kiện ra sao?”
“Chỉ cần ngài chứng minh thân phận người làm phép của mình là mua được.” Hầu gái nhìn bộ quần áo tín đồ của Lương Lập Đông, sau đó nói: “Tôi nghĩ ngài không cần chứng minh gì rồi, mời lên lầu hai sẽ có người chiêu đãi các hạ.”
Vật phẩm ma pháp chỉ có người dùng phép mặc mới có hiệu quả, có thể nói người dùng phép không thể giả mạo được. Bộ quần áo tín đồ của Lương Lập Đông chính là minh chứng rõ nét nhất. Điều kiện của công hội Lính Đánh Thuê quả không khác gì trong trò chơi, chỉ cần chứng minh mình là người dùng phép là có thể mua vật phẩm luyện kim, chỉ cần chúng minh mình là người có nghề nghiệp đồng thời đăng ký trong công hội Lính Đánh Thuê, công hội sẽ mở bảng danh sách nhiệm vụ cho thành viên tương ứng quan sát.
Lên tới lầu hai, một người hầu nam bước tới, hỏi ý định của Lương Lập Đông xong, lại dẫn hắn tới một gian phòng lớn, trong phòng đặt rất nhiều quầy hàng, bên trên quầy bầy vật phẩm đủ những màu sắc chủng loại, từ rễ cây đến tiêu bản động vật, các loại bảo thạch, không thiếu thứ gì.
Lương Lập Đông định mua chút vật liệu về chế tạo quyển trục ma pháp, dạy học có thể thu được điểm kinh nghiệm, tương tự, chế tạo quyển trục ma pháp cũng có thể nhận được điểm kinh nghiệm nhân vật, mà còn nhiều hơn dạy học. Lương Lập Đông định lúc về thôn làm vài quyển trục, đến giữa đêm 0 giờ, hệ thống tổng kết kinh nghiệm hẳn có thể tăng cấp cho nhân vật từ 0 lên 1.
72
2
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
