Chương 2 - Trước khi xuyên
Chương 2 : Trước khi xuyên
Cơ thể yếu đuối và mệt mỏi, chàng thanh niên đang lê thê từng bước cứ như từng dấu chân này sẽ dẫn anh đến địa ngục vậy, con đường trống trải, lâu lâu sẽ nhìn thấy một số người nghèo đói bần hàn nhìn vào phía anh với cặp mắt kỳ quái.
“Đây hẳn là những con người không có thức tỉnh năng lực cũng không hề trải qua dị biến đi ? bị dồn tới mức ở khu ổ chuột này ? đúng là thảm thật a … con người”
Anh chàng này tên là Lưu Vương, vốn dĩ là một sát thủ đến từ rất lâu về trước, từ cái thời mà thế chiến thứ tư chưa diễn ra, thảm họa của chiến tranh chưa bộc phát, sự khao khát về quyền lực, địa vị chưa chiếm lấy bộ não thảm họa của con người.
Không rõ vì nguyên do gì mà anh lại bị xuyên tới đây, nhớ không nhầm thì hôm đó anh đang đi thực hiện một nhiệm vụ thủ tiêu đối tượng mà anh đã nhận, một nữ công chức có vẻ khá là bình thường.
Nhưng sự việc nào có đơn giản đến vậy, mục tiêu mà anh nhận nếu như chỉ là một cô gái không có bất cứ năng lực thì còn gì là thử thách, đối tượng mà anh nhắm tới là con trùm trong xã hội đen, mỗi khi thoát ra khỏi cái vỏ bọc mà cô ta lập ra bởi thứ xã hội giả tạo này, bao vây xung quanh cô ta luôn có đầy rẫy các hộ vệ.
“Xoẹt”
Từ một góc nhìn không thấy được, đối tượng đang tiến về khu vực C, một kho hàng trống, tựa hồ như đang thực hiện một mục tiêu nào đó , đối tượng và hộ vệ của cô ta đều trang bị vũ trang đầy đủ, sử dụng súng sẽ ngay lập tức gây chú ý, vậy nên lần này anh dùng một thanh dao găm nhỏ và sắc bén, có mang theo trên người một khẩu súng tiêu thanh phòng những trường hợp bất khả kháng.
Nhảy xuống từ trên mái nhà, bám thật chặt vào sợi dây treo, vươn mình hạ xuống thật chậm không gây ra tiếng động, thoát ra khỏi vùng nghi ngờ của đối phương, anh hạ thấp thân mình luồn lách như một con chuột nhỏ khát máu.
Khuôn mặt điển trai bịt khăn mặt, che đậy đi bảy phần dung mạo của Lưu Vương, nhưng cặp mắt màu đen tối huyền ảo như màu của bóng đêm lẩn vào trong hoàn cảnh thích hợp, quỷ không biết thần không hay, anh nhanh chóng tiếp cận lấy sau lưng một trong những tên hộ vệ.
Camera tất cả đều bị anh xử lý sạch sẽ, thời gian ghi hình sẽ để lại vài cái được chỉnh sửa, Lưu Vương đảm bảo cho các hành động của anh không bị phát hiện, đưa con dao lên chém lấy phần sau dái tai, ngay tại chỗ lõm dưới của xương chẩm, mục tiêu bị đánh trúng huyệt lập tức ngất đi mà không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì.
Một tay đưa lên chụp lấy miệng của đối phương dùng lực kéo về sau cho thêm một nhát vào yết hầu kết liễu sinh mệnh đối phương, nhanh gọn lẹ vứt hắn vào xó thay đổi trang phục, mang lên cặp kính đen im lặng đuổi theo sau mục tiêu.
Bình tĩnh như một người hộ vệ bình thường, cơ thể Lưu Vương vốn to lớn khỏe mạnh, cải trang thành một hộ vệ là điều rất là bình thường, cho dù cơ thể không thích hợp anh vẫn dễ dàng điều chỉnh hình dáng thân thể sao cho phù hợp.
“Mọi người, chúng ta chuẩn bị giao phát lượng thuốc phiện này cho lão đại, cẩn thận quan sát xem có vấn đề gì không !”
Âm thanh ra lệnh như bà hoàng, kiêu ngạo và mạnh mẽ, khó có thể tin tưởng đây là cô gái văn phòng khép nép lúc trước, kỹ năng biểu diễn của cô ta quá hoàn hảo, đến từng đường chân mày và nét mặt, nếu không phải cô là đối tượng của anh, đến chính cả Lưu Vương cũng sẽ bị lừa bởi trò vặt này.
“50 người các ngươi, chia ra thành mười nhóm, mỗi nhóm năm người, tự động bắt cặp và kiểm soát vùng xung quanh đây, ta sẽ đi kiểm tra khu vực camera”
Mệnh lệnh lập tức được đề ra, có vẻ bà cô này rất có uy quyền nên mọi người nhanh chóng tuân thủ phân tán, Lưu Vương nhanh chóng đi theo một đội nhỏ tiến hành thăm dò, may mà anh đã để lại video giả, chí ít như vậy đã đủ để anh kiểm soát tình hình trong một khoảng thời gian.
“Rõ”
Tất cả đồng thanh, tách nhau ra để kiểm tra, từ trong túi áo anh tách ra một ít thuốc bột bôi lên găng tay, thản nhiên đi theo sau, tại những hành động nhỏ bé nhưng vô cùng tự nhiên, lượng thuốc mà anh mang theo chặn lại lỗ mũi của bọn họ một lúc, đủ để cổ họng bọn chúng không kịp kêu lên bất cứ âm thanh gì.
Luồn ra phía sau, tại một góc chết, anh cho ngay một nhát đâm vào chính giữa lỗ sau đầu sọ, phá vỡ xương chẩm ở đầu này, tiếng nứt ra của phần nền vang lên rất nhỏ, Lưu Vương lập tức dẫm lên một cái lon tạo ra tiếng vang lấn áp đủ để làm mọi người không nghe tiếng xương nứt.
Đưa chân trái lên trên đỡ lấy thân mình đang rơi xuống, từ từ hạ xuống một cách nhẹ nhàng, tay trái rút ra thêm một thanh dao dấu vào trong ống tay áo, cúi người xuống đi ra phía trước hai tên hộ vệ, anh nở một nụ cười thân thiện nhưng đầy sát khí.
Bởi vì tưởng là đồng bọn nên bọn chúng lơ là trong giây khắc, chỉ cần bắt kịp thời gian này đã đủ để cho anh kết liễu sinh mệnh của thứ rác rưởi đẳng cấp thấp này rồi, trực tiếp đâm vào chính giữa hai trán của hai tên ngu xuẩn này, một cái lon tiếp bị Lưu Vương bóp nát, hai sinh mệnh từ trần tạm biệt dương gian.
Một tên ngốc khác coi như có ngu lắm cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra, hắn quay người lại nhưng phát hiện thanh hầu của mình như nghẹt lại, mũi thở không thông, loại chất độc này vì là dạng bột nên chính Lưu Vương cũng dính, họng hơi khó chịu nhưng chí ít là anh cũng không cần nói lúc này.
Hắn ta lập tức bỏ chạy muốn gào lên kêu cứu, xác chết của ba người đồng bọn làm cho hắn quá đỗi hoảng sợ, hắn quay người lại lao đi
“Bịch”
Cơ thể không giữ vững trọng lực mà té xuống, tên hộ vệ sợ hãi mà dùng hai tay bấu đất cố gắng đứng dậy tiếp tục bỏ trốn, nhưng cơ hội đâu ra nhiều như vậy.
Lúc này Lưu Vương đã rút ra cây súng tiêu thanh của mình, mở chốt an toàn, nhắm ngay đầu sọ của đối phương, khuôn mặt lạnh lùng nhíu mày, âm thanh té ngã lúc này có khả năng đã làm người khác chú ý, may mà dưới đất nơi mà hắn té là sàn cỏ, vừa tiện để anh cho hắn ta một phát về chầu trời.
“Phịch”
Một âm thanh nhỏ nhẹ, lại trò cũ, Lưu Vương bóp nát một lon rỗng để che bớt đi âm thanh, sinh mệnh của tên hộ vệ chết đi nhưng không có quá nhiều máu chảy ra, anh đã nhắm cực chuẩn tránh hết các động mạch có thể gây mất máu nhiều, ngắm ngay tại vị trí trọng yếu mà kết liễu đối phương.
Nhưng một trò không thể ứng dụng ba lần trong một trò chơi, một nhóm hộ vệ gần đó có vẻ khó chịu vì âm thanh mà Lưu Vương phát ra
“Ôi, đội thứ bảy, các ngươi đang làm gì mà phát ra tiếng ồn liên tục vậy ?”
Cặp mắt lạnh của Lưu Vương không tự chủ mà hướng về phía âm thanh, anh giơ tay lên nhắm vào đầu của đối phương, nhưng sau đó lại thu tay về
Chưa được, vẫn chưa được, tạm thời không thể để bị lộ, trò chơi mèo vờn chuột này, vẫn còn có thứ để tận hưởng, Lưu Vương im lặng đưa tay lên cổ bóp vào phần thanh quản, họng cảm thấy khó chịu mà phun ra một bãi nước bọt, bóp bóp phần cổ, sau đó hô hấp thật kỹ sau đó giả giọng nói:
“Thông cảm, khu vực bên chúng ta quá nhiều rác và lon dưới sàn, không tiện thu thập nên mới ra lỗi như vậy”
Giọng nói khàn khàn như một người đàn ông trung niên, Lưu Vương thành công đánh lừa đối phương, đối phương nghe thấy Lưu Vương trả lời như vậy lập tức rời đi, thời gian khá ngắn, không nên phí phạm thời gian cho một đội ngu xuẩn, tý nữa báo cho Dạ Hương tỷ là ổn, đội bảy ngu xuẩn chết tiệt này.
“Hắc hắc”
Cười thật nhỏ, đối phương rời đi, nhưng anh lại đâu có ý định bỏ rơi các đứa con hoang của mình đi dễ vậy, về lại với vòng tay của bố nào, ta sẽ cho các ngươi lên trên thiên đàng ngắm gà khỏa thân
180
6
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
