Chương 16
Chuyện Cũ
Chương 16: Chuyện Cũ
Hôm qua viết xong chương 16, lỡ tay bấm xoá. Hic hic thế nên giờ phải viết lại. Dis cmn chứ :))))
—————————
“ Sự phụ à...người về rồi “ Chấn Nguyên lên tiếng hỏi.
“ Ta về rồi...nhóc con cũng khá, nhanh như vậy mà đã luyện ra quyền cơ” Lão giả ung dung nói
Được sư phụ khen, Chấn Nguyên là hí hách gải gải cái đầu.
“ Sư phụ à, con thấy quyền cơ này vô cùng huyền diệu, thật sự chỉ là hàng phổ thông thôi sao? “ Chấn Nguyên nói giọng đầy nghi hoặc.
“ Haizzz.... ngươi đoán không sai đâu, vốn dĩ cuốn công pháp này là một phần của công pháp Thiên cấp. Trước đây rất lâu, một cuốn công pháp có thể nói là khai sinh của Đại lục này, các thế lực bắt đầu tranh phong cũng vì nó, chủ nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng đã tách nó thành bốn bản công pháp, giấu ở nơi mà không ai biết, ta may mắn có được một bản, các bản kia thì không biết. Chuyện này cũng đã quá lâu rồi, ta cũng chỉ là nghe lại từ các tiền bối đời trước “.
“ Hỏi nhiều như vậy để làm gì... thôi, ngươi đi luyện tiếp đi, à mà cầm lấy lọ Khai Cốt đan này, uống một viên trước khi luyện tập, nó rất có lợi cho căn cốt của ngươi “ Lão giả nói rồi cầm chiếc lọ trong vạt áo đưa ra cho Chấn Nguyên.
Nhận lấy đan dược, Chấn Nguyên là đa tạ sư phụ rồi tìm một góc khác của cánh rừng tiếp tục luyện quyền.
Chấn Nguyên chỉ vừa khuất khỏi tấm mắt thì lão giả liền bước đến bên cái thân cây bị Chấn Nguyên đánh trúng.
Lão hiếu kì đặt tay lên...chỉ khi vừa chạm tay của mình, thân cây liền bị xé toạc ra, cả thân bị xẻ thành bốn, vô lực ngã xuống. Ầm ầm
“ Quả nhiên là nhất quyền Oanh thiên, thế nhưng uy lực là quá yếu. Chẳng qua chỉ là thân gỗ đã chết khô từ lâu..ấy mà còn bất ngờ hơn khi cái cây mà nó đánh trúng lại là .... “
Nói đến đây thì lão dừng lại, tay không vận khí nhổ cả rể cây lên khỏi mặt đất, khoé miệng khẽ nhếch lên.
" Quả là một cổ hắc thụ đã hút nghàn năm địa nguyên lực, thứ này mà ở bên ngoài có muốn cầu cũng cầu không được .... kẻ đã tạo ra thế giới này, rốt cuộc ngươi muốn nói với chúng ta điều gì ?” Lão giả nhìn lên bầu trời pha lê bằng đôi mắt đầy nghiêm nghị mà thốt lên.
.......
Ở một nơi sâu thẳm trong thế giới này, tại một hang đá với vô số cấm chú, một con quái vật toàn thân đầy xích, nó khẽ động đôi mắt, mở ra hữu thần.
——————
“ Hâyyyaaaa...Haaaa.....hayaaa....”
Một lần tung quyền, Chấn Nguyên lại là một hô vang đầy khí thế.
Nhất quyền: Oanh Thiên
Rầm
“ Au...đau quá đi....sao vẫn không được...Thử lại “ Chấn Nguyên rên lên.
Quyền cơ trong đòn của cậu tung ra một lúc một uy lực. Độ thông thạo quyền cơ chính là đã tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà mãi vào lúc then chốt nhất, cậu vẫn là không thể đột phá ra nhất quyền.
“ thử lại “
“ thử lại “
“ thử lại “ X20
“ Thử lại “ X30
Đối với sự năng nổ của Chấn Nguyên, lão giả lại là nằm dài trên cây, lão đọc hết cuốn sách này lại đọc đến cuốn sách khác mà chẳng thèm ngó ngong gì tới Chấn Nguyên.
Nhiều lần Chấn Nguyên muốn tìm kiếm sự trợ giúp thế nhưng nghĩ đến cái bản mặt của Lão lúc được nhờ vả thì....
‘ Thôi, ta đành thử lại lần nữa vậy ‘ Chấn Nguyên nghĩ thầm
Bất quá cũng đã một canh giờ trôi qua, Chấn Nguyên lại là không có gì tiến triển. Cậu trưng cái bộ mặt đáng thương cùng đôi mắt long lanh của mình đến Lão già Hoa Thiên, trưng cầu sự trợ giúp.
Nhìn cái bản mặt của Chấn Nguyên, lão là một mặt hả lòng hả dạ. Thế nhưng đôi mắt vẫn là không chịu rơi khỏi cuốn sách để đặt vào cậu. Chỉ có cái miệng là cất lên từng lời dõng dạc.
“ Nhưng lời ta nói sau đây ngươi nghe cho rõ, đầu tiên nghiên cứu lại cuốn công pháp, thứ hai là phải hiểu rõ, luyện thể là gì? Thế thôi “ Lão giả nói.
Nghe thì có vẻ chẳng ích lợi gì, thế nhưng Chấn Nguyên vẫn là một mực tin theo.
Cậu cầm lấy cuốn công pháp đến ngồi trên một phiến đá to. Từng trang sách được mở ra, Chấn Nguyên lại lần nữa bị cuốn vào một thế giới hư ảo mà chỉ có cậu và công pháp. Những hư ảo hình ảnh bắt đầu huyễn hoá ra, thế nhưng quyền pháp lần này nó múa ra lại là thập phần huyền diệu hơn so với lần đầu. Từng chi tiết trở nên vô cùng rõ ràng. Nhịp điệu khí múa quyền, tung quyền đều như bị tua chậm lại. Từng nhịp thở, lấy hơi đều huyễn hoá một cách vô cùng sinh động và rõ nét.
Chấn Nguyên bị cuốn vào trạng thái vô ngã thế nên cậu đâu biết rằng bên ngoài có kẻ nhìn cậu đến trợn mắt hốc mồm. Kẻ đó không phải Lão Hoa Thiên đại danh đỉnh đỉnh thì còn ai?
“ Sao...sao..sao có thể...vô ng...ã trạng~thái?”
Lão nói với giọng điệu vô cùng lắp bắp, khuôn mặt hết sức bàng hoàng.
Có ai ngờ phế vật mà ông gặp trước kia lại là một cái tuyệt thế thiên tài. Một hồi vui sướng nổi lên trong lòng ông thế nhưng...
Không khí bỗng trở nên trầm lặng, sắc mặt lão tối sầm lại, hai hàng tóc che hết khuôn mặt phẫn nộ của mình.
“ Ha..”
“ Ha...ha....hahaha, không thể tin được....thật không thể tin được...ha ha... thằng con ta lại là tuyệt thế thiên tài. Ha.... haaa... hhahaa...Ông trời...ông lấy của của ta nhiều thứ như vậy cũng đến lúc nên trả lại cho ta rồi chứ? Nguyệt Tuyết Hoàng, huynh đệ ngươi chuẩn bị về tìm ngươi bàn chuyện cũ đây...ha ha hâ... rồi sẽ có ngày ta trở về và giết tất cả các ngươi... Lệ nhị ta sẽ trả thù cho nàng...ta sẽ...“. Lão giả nói với giọng điệu đầy phẩn nộ, hai hàng nước mắt cứ ứa cả ra...đôi mắt chăng đầy tơ máu. Khuôn mặt của lão lúc này vô cùng đáng sợ. Nếu bây giờ Chấn Nguyên mà nhìn thấy nó thì chắc là bị doạ cho sợ khiếp.
Thật, chỉ có trời mới biết thù hận trong lòng ông sâu đến mức nào.
“ Sư phụ à? người sao vậy...có chuyện gì xảy ra sao... có phải con vừa bỏ lở chuyện gì không? “ Chấn Nguyên nhẹ nhàng nói.
Lời nói của Chấn Nguyên như sét đánh giữa trời quang. Lão lúc này mới là thất thần trở về, khuôn mặt có chút tái
“ Nguyên nhi à..ta..ta...không làm con sợ chứ?” Lão giả nói giọng bồn chồn, trông ông vô cùng lo lắng
“ Có chuyện gì sao? Con đọc sách nhập tâm quá nên không biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra”. Chấn Nguyên giọng điệu và khuôn mặt là vô cùng bỉnh thản, giống như từ trên trời rớt xuống vậy.
“ À không có gì...ta chỉ là nhớ lại một số chuyện cũ nên tâm trạng có chút không vui “ Lão giả là thở phào nhẹ nhõm.
Cũng phải, ở trong trạng thái vô ngã, sợ rằng trời có sập hắn cũng không hay biết ahhh.
20
9
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
