ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Chap 4

6h30, tiếng chuông báo thức ầm ĩ đánh thức A Tần đang trong cơn mê ngủ, cậu mò mẫm tìm điện thoại tắt báo thức, cậu ngồi dậy, đầu tóc rối bù, trên người vẫn còn mặc bộ đồ từ chiều hôm qua, A Tần quyết định đi tắm rồi mới lên trường, nhanh chóng cậu lấy quần áo và đồ dùng vệ sinh. Đi ngang qua bếp cậu thấy A Hải đang nấu bữa sáng, cậu định ngó lơ đi vào nhà vệ sinh thì A Hải lên tiếng:

- Cậu dậy rồi đấy à, sáng tôi nấu bữa sáng tiện thể làm luôn cho cậu mau vệ sinh rồi ra ăn nhé.

- Ừm. – đáp ngắn gọn A Tần bước vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau, A Tần ra ngoài cũng là lúc mọi thứ đã được dọn lên bàn. Thấy A Tần ra A Hải nói:

- Nào mau lại đây ăn đi.

A Tần lưỡng lự nhưng rồi cũng ngồi xuống. Cả 2 cùng nhau ăn sáng A Hải thậm chí còn rất chu đáo pha sẵn cả cà phê cho A Tần không những vậy những món A Hải nấu đều rất ngon trái lại với A Tần - tác giả của những món ăn "bóng đêm".

- Cảm ơn vì bữa sáng.

- Cậu thấy thế nào? – A Hải hỏi A Tần.

- Rất ngon, rất vừa miệng. – A Tần thật thà đáp.

- Cậu thấy ngon là tôi vui rồi, bình thường ở quê nhà sáng lúc nào mẹ tôi cũng nấu cho tôi bữa sáng như vầy, bà cũng là người dạy tôi nấu đấy.

- Đây là lần đầu tôi ăn sáng ở nhà đấy.

- Vậy bình thường cậu ăn sáng như nào? Ra ngoài mua à?

- Bình thường tôi không ăn sáng.

- ...

- Vậy bình thường cậu ăn uống như nào? - A Hải hỏi.

- Trưa ăn trưa tại căn tin trường, chiều ghé cửa hàng tiện lợi mua là xong.

A Hải thật sự cạn lời, cậu không hiểu sao một người ốm yếu như A Tần lại còn bỏ ăn sáng, "Cậu ấy lấy sức lực đâu ra vậy?"-A Hải thầm nghĩ.

- Hay như vầy đi mỗi ngày tôi sẽ nấu ăn miễn phí cho cậu đổi lại cậu sẽ dọn dẹp nhà cửa và không được ăn bên ngoài nữa đồ ăn bên ngoài không tốt đâu. – A Hải đề nghị.

- ... Chẳng phải ăn bên ngoài tiện hơn sao với cả như vậy thì phiền cho cậu quá đi.

- Không được cậu ăn vậy không ổn đâu, dù sao tôi cũng nấu cho tôi ăn chỉ là tiện thể thôi mà, quyết định vậy đi.

- ... - A Tần bất lực đành đồng ý trước sự nhiệt tình của cậu bạn.

Chiều hôm ấy, A Hải thật sự đã mua cả đống đồ về, một phần cậu dùng để nấu ăn một phần cậu cho vào tủ lạnh bảo quản. A Hải như một đầu bếp thực thụ, cậu nấu ăn rất nhanh gọn và sạch sẽ, chỉ thoáng chốc trên bàn đã có đủ các món ăn đầy hấp dẫn, nóng hổi trong đó có món cá Basa kho mà theo như lời A Hải thì đó là món mà cậu thích ăn nhất. Gắp miếng cá đầu tiên cho vào miệng, A Tần cảm nhận được sự mềm mại của thịt cá, sự béo ngậy của mỡ cá và hương vị đậm đà từ nước kho cá, miếng cá như thể tan trong miệng như một miếng bơ vậy, ăn kèm cơm lại tạo nên sự kết hợp tuyệt vời khi độ mặn của nước kho hòa chung với bát cơm trắng. A Tần thật sự bất ngờ vì trước giờ cậu chưa bao giờ được ăn món cá ngon đến như vậy, vốn dĩ đó giờ cậu chỉ ăn những món lề đường nhằm tiết kiệm chi phí ngay cả ở nhà cậu, mẹ cậu cũng chỉ mua đồ rẻ tiền về cho cậu ăn. Lần đầu tiên, A Tần cảm nhận được thứ gọi là "cơm nhà". Thấy cậu bạn mình ăn nhiệt tình như vậy, A Hải rất vui, cậu cứ ăn phần của mình và lẳng lặng nhìn A Tần ăn ngon lành.

Sau bữa ăn cũng là lúc A Tần chuẩn bị phải đến cửa hàng thế nên cậu nói với A Hải khi về sẽ rửa sau:

- Sắp tới giờ tôi làm rồi, cậu cứ để đó tối tôi về rửa cho. – A Tần nói.

- Cũng được, thế cậu định bắt xe đi à? Hay để tôi chở cậu đi nhé? Dù gì cũng tiện đường tôi đến sân bóng rổ mà.

- Vậy thì lại làm phiền cậu rồi.

Cả hai cùng nhau dọn dẹp rồi đi đến cửa hàng nơi A Tần làm việc. Cả chuyển xe chẳng ai nói với ai câu nào đến tận khi đến nơi.

- Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây. – A Tần xuống xe trả mũ rồi bước về hướng của hàng.

- Này, khi nào xong gọi cho tôi nhé nếu tiện tôi sẽ đưa cậu về cùng.

- Ừ, có gì tôi sẽ gọi.

Đến tận khi A Tần bước hẳn vào trong khuất hẳn vào trong cửa hàng, A Hải mới quay đi.

Vẫn như thường lệ, A Tần đến tận khuya mới được ra về, nhanh chóng hoàn thành công việc cậu sắp xếp ra về. Khóa cửa xong, cậu đang định đặt xe thì nhìn thấy A Hải đang vừa đậu xe vừa lướt điện thoại. Nghe thấy tiếng động, A Hải nhìn lên thấy A Tần đang đứng nhìn mình, A Hải ra hiệu cho A Tần lại gần. Tiến lại gần hơn A Tần hỏi:

- Cậu đứng đây chờ từ bao giờ rồi? Mà sao cậu lại đứng chờ ở đây? Chẳng phải cậu ở sân bóng sao?

- Cũng mới đến thôi, hôm nay nghỉ sớm nghĩ cậu cũng sắp xong nên tôi đến đây chờ cậu về cùng luôn.

- ...

- Trễ rồi thôi mau lên xe tôi chở cậu về.

Ngồi lên xe trong đầu A Tần đầy sự thắc mắc, sao A Hải lại tốt với cậu như vậy? Chẳng phải chỉ mới gặp vài ngày thôi sao? Sự tò mò đạt đến đỉnh điểm khiến cho A Tần không kìm được mà hỏi A Hải:

- Này sao cậu lại tốt với tôi, một người mà cậu chỉ mới gặp vài lần như vậy? Cậu có ý đồ gì sao?

- Hả vì sao ư? Hmm, tôi cũng không biết nữa, chắc có lẽ vì cậu giống em trai của tôi chăng?

- Cậu có em trai à?

- Ừ nhưng nó mất cũng mấy năm rồi.

- Xin lỗi vì nhắc đến nỗi đau của cậu.

- Không sao tôi quen rồi.

Không nói gì thêm trên đường về, sự im lặng khiến bầu không khí như đông lại đến tận khi họ về đến trọ. Cả hai vẫn im lặng vệ sinh, tắt đèn rồi lên giường của mình nằm, A Tần đang chìm trong suy tư của chính mình thì A Hải lên tiếng:

- Sau này đi học hay đi làm tôi đều sẽ đưa cậu đi nhé, dù gì cũng tiện đường với tôi mà.

- Không được cứ nhờ vả cậu như vậy tôi không muốn, cậu đã nấu ăn cho tôi miễn phí rồi còn đưa đón tôi như thế, cậu coi tôi là gì cơ chứ, trẻ mới lớn à?

- Cậu chẳng giống thế còn gì – A Hải phì cười.

- Này tôi chỉ thấp hơn cậu một chút thôi đừng tỏ ra mình là người lớn như vậy chứ.

- Thế ý cậu thế nào chỉ là tiện đường thôi mà.

Đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng A Tần đáp:

- Sao cũng được.

- Vậy coi như đồng ý nhé.

Không thấy đối phương trả lời gì thêm, A Hải cũng quyết định im lặng. Không gian tĩnh lặng làm cơn buồn ngủ ập đến, cả A Hải và A Tần đều ngủ say tự bao giờ.

8

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.