ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Hệ Thống Xuyên Qua Mao Sơn

tên của hắn là Ngô Thiên Bảo hắn là một người trái đất, không biết thế nào trên đường đi học về hắn liền bị một lỗ đen hút vào trong hình hài của một đứa bé sơ sinh tuổi, liền ngay lập tức một luồn kí ức truyền vào trong não của hắn.

đứa bé cha mẹ đã mất hết bây giờ hắn đang phải nằm trong một cái nôi trước mắt hắn là một lão đạo sĩ nhìn hơi bần và có vẻ mặt vô sỉ.

lão nhìn đứa bé một cách triều mến và cũng có một chút ưu sầu thở dài nói:

haizzz ai lại nhẫn tâm bỏ rơi một đứa bé đáng thương như vậy chứ.

đứa bé nhìn ông cười một cách thân thương như là người ông của mình.

một thời gian sau khi đứa bé đã năm tuổi tập hiện đang rèn luyện sức khỏe vì sư phụ hắn là một người tu đạo.

là trưởng phái mao sơn và có danh hiệu là Thanh Vân Tử  sau khi biết được sự thật này thì main chính của ta là Ngô Thiên Bảo đã biết mình xuyên không rồi, và đến tác phẩm linh dị của tác giả Thanh tử là.

MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

trong tác phẩm này thanh niên Diệp Thiếu Dương là nhân vật chính, Ngô Thiên Bảo nghĩ chắc giờ sư phụ định đi Diệp gia thôn để cứu Diệp Thiếu Dương hắn nghĩ đến đây Ngô Thiên Bảo mừng thầm vậy là có người để chọc cái tên Đạo Phong chết tiệt kia, sở dĩ hắn nói vậy là vì ngày nào hắn cũng đi trêu trọc Đạo Phong và bị đánh nên giờ có Diệp Thiếu Dương nữa là hai nên chắc cũng đỡ.

hai đứa đang đứng ở ngoài chờ Thanh Vân Tử đi ra.

hai người ở mao sơn ai làm việc đó Thiên Bảo thì tập vẽ bùa, Đạo Phong thì lầm lầm lì lì đi một chỗ khác.

quay lại với Thanh Vân Tử

Làm phiền đạo trưởng.". Diệp Đại Công( người trong Diệp gia thôn) chắp tay hành lễ, sau đó dùng đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người mới tới.

Lão đạo này nhìn qua khoảng hơn sáu mươi tuổi, người gầy gò, xấu xí, mày bát tự, mắt tam giác, đạo bào trên người cũ không thể cũ hơn, lưng đeo một túi vải dày, vừa vào nhà thì con ngươi đã xoay tròn nhìn loạn đủ thứ, không có một chút tiên phong đạo cốt.

Diệp Đại Công( người trong Diệp gia thôn) nhăn mày, đầu năm nay bọn bịp bợm giang hồ nhiều lắm, đạo sĩ hòa thượng giả mạo gì cũng có, ông thấy dù sao lão đạo sĩ này cũng không có khả năng, chẳng qua là sắp tuyệt vọng rồi cho nên cái gì cũng muốn thử, đã lỡ mời tới thì cứ thử một lần xem sao, lập tức ông rất khách khí mời lão đạo sĩ phía sau phòng tôn tử…

Lão đạo sĩ liền khoát tay chặn lại, sau đó lôi một băng ghế dài ngồi xuống giữa sân, nói rằng: "Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo còn không có cơm tối ăn, hay là cho bần đạo ăn một chút gì đi!"

Diệp Đại Công ngẩn ra, sai con dâu mau mau đi làm cơm, mình cũng mượn cớ phụ việc, kêu con trai vào sau bếp hỏi lai lịch của lão đạo sĩ.

"Con đã làm theo ý cha, ban đầu có đến thị trấn tìm đại tiên, trong lúc ăn bánh bao có ngồi cùng bàn với lão đạo sĩ ấy, lão liếc mắt liền nhìn ra trên người con có thi khí. Nghe lão nói muốn nguyện ý giúp đỡ chúng ta cho nên con mới dẫn lão ta về.". Nói đến đây Diệp Binh chợt hạ giọng: "Cha, lão đạo sĩ này... có phải là lừa đảo không?"

Diệp Đại Công không trả lời, chỉ hỏi: "Lão có muốn tiền không?"

"Muốn chứ, lão bảo sau khi chuyện thành công thì đưa cho lão năm nghìn. Con nghĩ cứu mạng người

quan trọng hơn thế nên đã đồng ý.".

Năm nghìn... Vào thời điểm này đối với một gia đình nông thôn mà nói, thật không phải là số tiền nhỏ. Bất quá chỉ cần có thể cứu tôn tử, đừng nói là năm nghìn, kể cả muốn mạng của Diệp Đại Công ông thì ông cũng đưa cho luôn. Diệp Đại Công không khỏi nhíu mày, có điều, nếu lão lừa gạt, mất tiền thì không nói, lại làm trễ nãi thời gian, bệnh tình của tôn tử ôn

g sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Ôm tâm tình phức tạp, Diệp Đại Công trở vào trong sân, pha hai chén trà rồi ngồi xuống đối diện với lão đạo sĩ, cùng uống trà nói chuyện phiếm, muốn tìm hiểu lão đạo này một chút. Kết quả là lão đạo căn bản không trả lời ông, chỉ nói mình đạo hiệu là Thanh Vân Tử, đến từ Mao Sơn, còn lại k

hông muốn nhiều lời.

Diệp Đại Công tâm càng hoài nghi, thế nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ cầu ngựa chết chữa thành ngựa sống.

Cơm nước làm xong, Thanh Vân Tử cũng không khách khí, kêu Diệp Binh chạy đến cửa hàng rượu trong thôn mua một bình rượu ngon nhất, một thân một mình thong thả ung dung ăn uống một tiếng đồng hồ, xong mới lau miệng, duỗi người, say say xỉn xỉn, bước chân lảo đảo đi về phía sau phòng.

Nhìn lão loạng choạng bước đi, Diệp Đại Công ngầm thở dài.

Vào trong phòng, Thanh Vân Tử liếc mắt quan sát hài tử đang nằm trên giường, thấy sắc mặt đen thùi và đôi mắt đỏ rực của nó, kết hợp với lời kể trước của Diệp Binh, trong lòng liền quả quyết chắc chắn.

Lão bước về phía trước, giơ bàn tay lên sờ đỉnh đầu của đứa bé, dùng khí lực kiểm tra lục phủ ngũ tạng của nó, bất giác toàn thân phát run, hài tử này… có tiên thiên linh thể hiếm thấy!

Lão quan sát kỹ hài tử, ngũ quan đầy đủ, mệnh cách kiên định, tướng tá cao gầy, đúng là một tuyệt đại kỳ tài tu đạo! Trong lòng mừng như điên, tâm huyết dâng trào, lão nghĩ thầm mình hạ sơn du lịch, đúng lúc gặp gỡ phụ thân của hài tử tại một huyện nhỏ, thì ra cứ mơ mơ hồ hồ không đi được là vì tìm kiếm đứa bé này!

"Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ Tam Thanh ban phúc, Mao Sơn có hậu nhân rồi, hắc hắc, hắc hắc.".

Thanh Vân Tử cười ngây ngốc một hồi lâu, sau đó đè nén sự vui mừng như điên, tiếp tục kiểm tra toàn thân hài tử, phát hiện tứ chi nó lạnh lẽo thấu xương trong khi những bộ phận khác thì lại nóng hổi, thật quỷ dị. Lão mở hai tay hài tử ra, quả nhiên lòng bàn tay đã đen sì, da bị sừng hóa, sờ lên rất thô ráp, hơn nữa màu đen đã lan tràn đến cổ tay đứa trẻ.

"Thật là độc thi lợi hại!"

Thanh Vân Tử thầm than một tiếng, lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp đặt lên trên tay của nó, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, khói xanh bốc lên, nắm gạo nếp liền biến thành màu đen đặc.

"Đạo trưởng, đây là...". Cha con Diệp Đại Công kinh ngạc đến ngây người, nơm nớp lo sợ hỏi. Bọn họ vừa thấy màn biểu diễn của lão đạo sĩ xong liền vứt bỏ hoài nghi, nghĩ lão đạo sĩ thật có pháp lực cao cường, trong lòng tự dưng tràn trề hi vọng.

Thanh Vân Tử không đáp, chỉ bảo Diệp Binh lấy một cái bát to, sau đó lão cũng lấy ra một lá bùa, dùng chu sa vẽ lên trên bùa vài nét, nhẹ nhàng phất khởi, lá bùa tự cháy, sau đó đặt tro vào cái bát to, biến tro thành nước, cho hài tử uống.

Hài tử đang hôn mê chợt rên rỉ một tiếng, tỉnh lại, khóc lóc than lạnh, Thanh Vân Tử bảo Diệp Binh dùng chăn lông đắp kín người hài tử, dỗ nó ngủ, sau đó lấy từ túi ra một cái la bàn, niệm lầm rầm thần chú trong miệng, kim đồng hồ la bàn xoay như chong chóng, chỉ vào hướng đầu giường.

Thanh Vân Tử bước nhanh tới đầu giường, hai tay sờ soạng tấm nệm phía dưới, không tìm thấy gì, liền không để ý bụi bặm chui xuống gầm giường. Sau khi lục lọi một lúc lâu thì chui ra, thần sắc hết sức ngưng trọng. Lão huơ huơ như biến phép tạo ra một viên thuốc màu đỏ giao cho Diệp Binh rồi bảo: "Lấy hai cân hoàng tửu hợp với ba lạng hùng hoàng, một đôi chu sa trộn lẫn với xích luyện đơn, hòa tan vào hai cân nước ấm, cứ nửa canh giờ cho hài tử uống một lần, sẽ trừ được độc thi."

Diệp Binh bái tạ, vội vàng đi làm.

mình xin phép mấy đoạn này mình coppy lại nha.

46

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.