Chương 11
Cứu song bào thai tỷ muội
Không gian im lặng thoảng thoảng nghe tiếng sóng rì rào.
Trên ở trên cao chiếu sáng, biển rộng mênh mông không thiếu sự kỳ bí.
Dưới tảng đá một thiếu niên khuôn mặt nằm ngửa lên trời, dưới ánh sáng của ánh trăng chiếu rõ khuôn mặt ung dung bất cần đời.
Hồ Thiên theo thói quen hắn muốn làm điều gì đó để biết đây có phải hay không chỉ là một giấc mộng.
Cảm giác so với thực còn thực hơn hắn cũng không biết có hay không âm mưu như trong tiểu thuyết loại kê bởi vì cuộc sống không có ai cho ai không cái gì hắn có tính đa nghi rất mạnh nhưng không sao từ hôm nay hắn sẽ bỏ đi cái tính này.
Hắn nhìn những ngôi sao miệng khẽ cười bỗng nhiên nghe được tiếng vang cách hắn cũng không xa.
Từ khi bước vào Dẫn khí cảnh đôi tai của hắn phi thường thính, tốc độ phản ứng cũng phi thường nhanh.
Tuy không liên quan nhưng hắn cảm thấy to mò nên muốn đi xem thử.
Ý niệm khẽ động hắn lập tức tan biến thành không khí.
Thuấn di phải nói là một chiến kỹ rất cường đại hắn chỉ mới tu luyện tới sơ thành thì đã có thể tự do di chuyển trong không trung dưới 10km.
....
Lúc này trên ven biển chỉ thấy hai người mặt bộ đồ màu đen khuôn mặt che kín không ngừng dìu dắt nhau hướng phía trước mà chạy, rõ ràng một người đã bị trúng đạn ở chân máu không ngừng chảy.
Phía sau có ba tên côn đồ mặc quần áo vét kiểu Tây trong tay mỗi người lại cầm một chiếc súng không ngừng đổi theo hai người phía trước.
Lúc này rõ ràng hai người áo đen che kín mặt đã kiệt sức hai người không còn sức để chạy chỉ có thể bước từng bước đi.
" Tỷ ngươi mau chạy một mình đi biết đâu còn đường sống chứ cứ như thế này thì chúng ta đều bị chết" một giọng nói vang lên nghe rõ là giọng nữ, vừa nói vừa đẩy người đang kéo mình chạy.
" Muội không đi ta cũng không đi dù chết cũng chết chung" người mặc áo đen che kín mặt rõ ràng không bị thương nhất quyết chịu thả.
" Hai vị Sở tiểu thư cũng không cần phải đi nữa" lúc này ba người kia đã đổi kịp, nhìn hai người trước mắt ai cũng ra khuôn mặt dữ tợn như ăn tươi nuốt sống bọn họ , một trong ba người lên tiếng.
Hắn tên jon là một tên lính đánh thuê trong ba người hắn là đại ca cũng là ngươi có thực lực mạnh nhất hắn đứng ở chính giữa.
Khuôn mặt hắn giữ dằng nhìn hay người quát: " ngoan nhanh trở về phục lăng thiếu, nếu không hôm nay là ngày các ngươi tử kỳ".
" Nhanh lên hai con điếm thúi lão tử không có thời gian đùa vời các ngươi" tên bên cánh phải dữ tợn lớn tiếng quát.
Còn hai người áo đen che kín mặt lúc này không có nhút nhích gì, nhưng trong lòng lại phi thường sợ hãi.
Thật ra hai người là tiểu thư của Sở gia song bào thai, hai người phi thường sinh đẹp được rất nhiều người theo đuổi nhưng không ưa thích ai.
Năm ngày trước bọn họ gặp một vị công tử ca hắn nói muốn hai người làm nữ nhân của hắn nhưng hai người không đồng ý.
Hắn tên Lăng Phong là thiếu gia duy nhất của Lăng gia một trong gia tộc có tài sản lớn nhất ở Thần Đô, không những hoành hành bá đạo việc ác gì không làm mà còn không biết đã hủy đi cuộc đời của bao nữ nhân, chỉ cần hắn ưa thích người nào thì phải bắt người đó cho bằng được nếu không thì hủy diệt luôn gia tộc đó.
Hôm qua hắn qua Sở gia gặp bố mẹ của hai người để nói về chuyện hắn thích hai đứa con ổng.
Cha mẹ của hai người không những không đồng ý mà còn đổi hắn ra khỏi nhà.
Cũng trong hôm qua đêm khuya sở gia bị sát thủ tập kích người nhiều tộc nhân bị giết hại bố mẹ hai người cũng nằm trong số đó hai người may mắn chạy thoát nhưng lại bị đổi theo hai người cố chạy nhưng thân là con gái sức yếu sao chạy thoát nổi những tên lính đánh thuê.
Hay người bây giờ cảm giác tuyệt vọng đúng lúc này thì một tiếng nói vang lên.
" Ba người đàn ông ăn hiếp 2 cô gái yếu đuối còn ra thể thống gì" Hồ Thiên xuất hiện sau ba người cách nhau tầm 10m hắn nhìn ba người lạnh nhạt nói.
Jon lúc này cảm thấy sợ hãi thân là người đánh thuê trực giác của hắn phi thường nhạy cảm mà người này xuất hiện hắn chẳng phát giác được nếu người này không lên tiếng nói.
" Nổ súng" jon ra lệnh hai người kia cũng rất nhanh giơ súng lên bốp còi.
" Bùm... Bùm... Bùm" tiếng súng vang lên đạn nhanh chóng tiếng về phía Hồ Thiên.
Hai người mặc áo đen che kín mặt lúc này phi thường lo lắng dù gì người này cũng ra mặt cho bọn họ trong thân tâm câu nguyện đều tốt đẹp.
Hồ Thiên không phản ứng gì hắn nhìn viên đạn chầm chậm tiếng về phía mình hắn nở nụ cười tay phải nâng lên thời gian như đứng lại hắn nhanh chóng bắt ba viên đạn vào lòng bàn tay mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, ba tên kia chưa kịp phản ứng gì thì đã hắn nhẹ nhàng phất ngang tay phải ba viên đạn từ trong tay hắn lao nhanh như tia ánh sáng về phía 3 người bọn hắn chưa kịp phản ứng gì đã ngã xuống đạn trực tiếp xuyên qua đầu.
Hai người ao đen che kín mặt không thể tin vào sự thật diễn ra trước mắt.
Con người khi nào có sức mạnh như? Một người trong hai người mặc áo đen che kín mặt ấn đùi mình một cái cảm giác thật đau mới tin vào sự thật.
Hắn cũng không thèm quan tâm hai người đang suy nghĩ gì mà trực tiếp thuấn di đến bên cạnh kéo khăn che mặt lộ ra khuôn mặt giống nhau như đúc quả thật là song bào thai.
Hắn một tay nắm eo một người trực tiếp biến mất giữa không trung.
Tiêu soái rời đi
245
6
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
