ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Lãnh Sơ Nguyệt

Lãnh Hàn nhanh chóng lái xe trở về nhà.

Căn biệt thự nằm trên đỉnh núi phải mất một lúc sau Lãnh Hàn mới đến nơi.

Vừa mở cửa ra đã thấy một cô bé đang ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động cô đột nhiên ngây người, song nhìn đến người trước cửa cô mới hoảng hồn vội vàng chạy đến phía Lãnh Hàn.

“Anh... Đám người kia lại đến, bộ dạng vô cùng dữ tợn.” Lãnh Sơ Nguyệt nức nở ôm chặt lấy Lãnh Hàn, thân hình nhỏ nhắn không ngừng run rẩy xem ra bị dọa sợ không hề nhẹ.

Lãnh Hàn cúi đầu nhìn cô, nhìn cô bé trước mặt còn không cao đến ngực mình, nụ cười khóe miệng khẽ giương lên.

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng.

Một đôi mắt rất đẹp, con ngươi ướt át sáng ngời như một viên ngọc đen, hàng lông mi cực dài bởi vì sợ hãi mà rung động.

Lãnh Sơ Nguyệt bị ép ngẩng chiếc cổ đầy đặn mà xinh đẹp lên, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã muốn hôn một cái. Theo góc độ của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy phía dưới chiếc cổ nhẵn nhụi là bộ ngực nhỏ đang cố gắng nhô lên. Ngực không lớn, nhưng rất thanh tú, cũng rất đẹp làm cho người ta hận không thể luồn tay vào sờ nắn ngay lập tức xem đến tột cùng nó nhỏ nhắn xinh xắn, non mềm bao nhiêu.

Toàn thân cô run rẩy nhận lấy sự dò xét của Lãnh Hàn. Cô cảm thấy rất khó chịu, dường như ánh mắt của anh hai mang theo một ngọn lửa, có thể thiêu cháy toàn bộ cơ thể cô. Lúc này Lãnh Sơ Nguyệt vẫn chưa hiểu loại ánh mắt đầy rẫy cảm giác xâm phạm này chính là biểu hiện trực tiếp nhất cho tham muốn chiếm đoạt nguyên thủy nhất của đàn ông.

“Đem bảo bối của anh dọa sợ… xem ra bọn họ thật đáng trừng phạt.” Lãnh Hàn cười nhạt, nụ cười không thấy đáy chỉ cảm thấy dường như bốc lên một cỗ hàn ý.

Lãnh Sơ Nguyệt đôi mắt trợn lớn, đột nhiên cảm thấy anh hai có chút xa lạ dường như trở nên xa cách.

Cảm giác xa lạ này khiến cô sợ hãi, thân hình run rẩy lui lại một bước thì cánh cửa bị một lực lớn đẩy ra.

Trong sảnh chính của biệt thự, đám người một thân bước đến, biểu cảm trên mặt mỗi người gần như có thể giết người, sợ tới mức khiến đám người làm run rẩy lùi lại một bên, không ai dám tiến lên hỏi.

“Này, các người là ai! Sao dám tự tiện xông vào…”

Tiếng quản gia truyền đến còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông đầu trọc nổ một phát súng vào ngực.

“Đùng!”

Tiếng súng vang lên khiến đám người lập tức như kiến vỡ tổ, vội vàng tìm nơi lẩn tránh.

Chớp mắt sảnh lớn chỉ còn lại hai bóng người Lãnh Hàn cùng Lãnh Sơ Nguyệt.

Gã đầu trọc đứng đối diện với Lãnh Hàn.

“Hàn lão đại, đã lâu không gặp." Từng tiếng phát ra đến nghiến răng nghiến lợi khiến cho người đối diện cảm nhận một cỗ hận ý nồng đậm.

“Mày là?" Lãnh Hàn nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ một chút sau đó thản nhiên cười nói: “Trí nhớ tao dạo này không tốt, không nhớ nổi mày là ai.”

Gã đầu trọc nghe vậy, sắc mặt liền tím ngắt, tức giận siết chặt nắm tay thành quyền.

“Không nhớ tao là ai cũng không sao, nhưng chắc chắn mày sẽ nhớ ra hai người này.” Gã vừa dứt lời, từ phía sau hai người đàn ông bước đến.

Một người cao gầy dáng người có chút đơn bạc, trên mặt mang theo một gọng kính nhìn qua có vài phần dáng dấp của thư sinh. Người còn lại thì cao hơn tên bốn mắt kia đến một cái đầu, thân hình to lớn toàn thân bắp lực, điển hình của một tên mãn phu.

Lãnh Hàn thoáng nhìn qua hai người, nét mặt dửng dưng, tựa lưng vào ghế.

“A Thất, A Khải hai người xác định muốn đối đầu với tôi sao?” Giọng điệu lạnh nhạt không hề mang theo một tia sợ hãi.

Hắn đã biết hai tên này sớm muộn cũng sẽ phản bội mình nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Sắc mặt của tên đeo kính không thay đổi, khẽ đẩy gọng kính, hắn chậm rãi phun ra một câu: “Xin lỗi lão đại nhưng tôi đã quyết định từ rất lâu, vì vậy mong anh đừng quá trách tôi.”

Lãnh Hàn vừa lúc chỉnh trang phục ngồi trên ghế salon của phòng khách, cầm lên bộ ấm chén trên bàn, còn nhàn nhã rót một chén trà cho mình. Cả thân mình cao lớn xem ra nhàn nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ dong lười, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

“Anh hai…”

Lãnh Sơ Nguyệt dường như không tin vào mắt mình, cô ngàn vạn không ngờ từng là hai người thân cận của anh hai vậy mà sẽ có ngày phản bội lại anh.

Lãnh Hàn cười nhạt, đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ.

Gã đầu trọc dường như mất kiên nhẫn, hắn nhìn Lãnh Hàn lớn tiếng nói: “Thế nào tư vị bị phản bội không hề được vui vẻ đúng không? Nếu không phải mày làm hỏng vụ buôn bán của tao lại còn gọi cảnh sát, hại tao những năm tháng qua sống không hề dễ chịu thì bây giờ mày đâu phải nhận lấy hậu quả ngày hôm nay.”

Gã vừa dứt lời, dường như cảm thấy thỏa mãn đột nhiên cười lớn.

“Không sao mọi việc đều có thể từ từ giải quyết…” Gã chậm rãi tiến tới phía Lãnh Hàn, họng súng lạnh tanh không chút do dự hướng về đầu của hắn.

Ánh mắt hướng về phía Lãnh Sơ Nguyệt, đáy mắt dục hỏa không hề che dấu.

Lãnh Sơ Nguyệt cảm nhận ánh mắt không hề có thiện ý của người đàn ông, cô sợ hãi thân hình run rẩy lép vào bên người Lãnh Hàn.

Gã thấy vậy cười khẩy: “Em gái mày đúng không? Nhìn bộ dáng này xem, chà chà… khuôn mặt xinh đẹp này, bầu ngực non mềm cùng đôi chân này mày nói xem lúc đem nó lăn lộn trên giường thì sẽ có tư vị như nào đây? Chắc chắn phải khiến đàn ông mất hồn rồi, hắc hắc.”

Chiếc chén bị nắm chặt vỡ thành từng mảnh nhỏ, Lãnh Hàn sắc mặt tối sầm, đáy mắt không giấu nổi một tia sát ý.

“Mày dám động vào con bé!”

“Hừ! Đừng nói động đến nó, tao còn muốn đem nó ở trước mặt mày nhìn xem bị anh em tao từng người một đem nó chơi đùa đến chết."

Gã vừa dứt lời, đám người áo đen dường như cũng sắp không nhịn được, cả đám đồng thời tiến lên đáy mắt mang theo tia lửa nóng hừng hực nhìn về phía cô.

19

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.