Chương 1
Giải Nghệ Thôi
Vào cuối năm 2025, tựa game được nhà phát hành phía Việt Nam thành công mua lại bản quyền và cùng với khắp thế giới chào đón kỷ nguyên game moba mới xuất hiện. Tựa game nổi tiếng mang tên "Con Đường Vinh Quang", cạnh tranh trực tiếp với các tựa game ăn khách khác thời điểm hiện tại và sau năm năm tựa game đã có một vị thế nhất định và leo thẳng lên top một tựa game được chơi nhiều nhất trên khắp các nước. Ở Việt Nam, hàng loạt đội tuyển mọc lên như nấm, đánh dấu bước ngoặt lớn về hệ thống giải đấu, các giải đấu từ cộng đồng đến bán chuyên cứ lần lượt được tổ chức và cuối cùng chưa đầy một năm kể từ khi game nổi tiếng, giải đấu chuyên nghiệp đầu tiên được khởi động với tổ chức mang tên "Liên Minh". Đứng đầu là ông Trần Tùng Sơn, người nắm chức vụ là chủ tịch của Liên Minh này, cùng với sự phát triển vượt bậc của ngành công nghệ điện tử, tựa game đã làm bùng lên mạnh mẽ và một kỷ nguyên mới về ngành game đã chính thức bắt đầu.
Năm 2030!!!
Một buổi tối như bao buổi khác, các khu phố đều tấp nập người qua lại, nơi các ánh đèn chiếu sáng đến từng con đường. Một thanh niên khoảng 23 tuổi đang lang thang trên con phố nhỏ, bỗng cậu dừng chân tại một quán nước vỉa hè cùng câu nói:
"Dì Sáu, cho con 1 chai C2 với 1 chai nước suối kèm với nửa gói thuốc nha dì"
Tiếng nói lập tức vang lại, một giọng nói rất nhẹ nhàng từ dì Sáu vọng lại:
"Chờ chút nha con, dì đang bận tay. Hay là mày tự qua đây lấy hộ dì đi. Tiền nhét vào tủ thiếu bao nhiêu báo dì ghi sổ."
Cảm giác quen thuộc này cho thấy cậu thanh niên ấy là mối quen từ cô bán hàng nước vỉa hè. Cậu đứng dậy đi sang và tiện tay lấy tẩy đá và nước kèm theo nửa gói thuốc, số tiền phải trả cũng được cậu cẩn thận nhét vào trong hộp đựng tiền trên xe.
Và cậu thanh niên ấy tên Cường, xuất thân như bao người khác về khoảng học tập, cậu không hề xuất sắc nhưng bẩm sinh lại rất có thiên phú với các tựa game chiến thuật. Tất nhiên cậu ấy cũng thường được ghép với các biệt danh rất khó nghe như "kẻ nghiện net", "nghiện game". Ba mẹ cậu lại rất ủng hộ và không đặt nặng vấn đề học tập nhưng cuối cùng ở mùa hè năm lớp 12, cậu đã nói với bố mẹ mình một quyết định táo bạo của mình rằng cậu sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp thay vì tiếp học con đường học vấn của bản thân. Một phần vì gia đình cậu không thể gánh vác được số tiền để cậu tiếp tục theo con đường ấy, mặt khác đầu óc cậu không thể tiếp thu được số lượng kiến thức mà cậu cho là khô khan, khó nhớ ấy.
Quyết định của cậu tất nhiên bị phản đối từ phía người nhà, với sự kiên định của bản thân thì cậu đã nói với ba mẹ mình rằng:
"Hãy cho con thời gian mười năm để chứng minh cho bố mẹ thấy con sẽ thành công trên con đường của bản thân, nếu sau thời gian ấy con vẫn không thể thành công. Con sẽ trở về nhà và nghe theo mọi sắp xếp của bố mẹ dành cho con."
Cứ như thế Cường rời khỏi nhà cùng với sự kiên định mà mình đang theo đuổi.
Cùng trở về với thực tại, ở quán nước của dì Sáu, dường như cậu đang đợi ai đó đến nên mới lấy hai tẩy đá cũng như hai chai nước đặt lên trên bàn. Một bóng trắng từ xa đang vẫy tay về hướng cậu đồng thời chạy đến với vận tốc không quá nhanh. Cường hình như nhận ra, cậu cũng vẩy tay chào lại người đấy và đó là một cô gái, cô nàng với thân hình nhỏ nhắn, gương mặt vẫn còn khá trẻ và có một làn da rất trắng. Hình ảnh cô nàng được che kín gọn gàng với một chiếc áo khoác cổ cao tay dài cộng với một lớp khẩu trang, thậm chí cô còn đội chiếc mũ len màu hồng nữ tính để cố gắng che đậy bản thân. Cô chạy vụt đến bảo với Cường:
"Lần sau hẹn em sang chỗ khác được không? Nơi này dễ bị phát hiện lắm đấy anh à!!"
Nghe cuộc nói chuyện mà vài người xung quanh cứ tưởng đây là một cặp đôi đang "ngoại tình" sau lưng người khác không đấy. Chính dì Sáu cũng còn hơi bỡ ngỡ khi nghe được lời từ cô gái trẻ này, cô bèn vỗ vào vai Cường bảo:
"Này, ở đây dì không có chấp nhận chuyện "mèo mả gà đồng" đâu đấy. Có tin dì quét cây chổi đuổi con về luôn không Cường?"
"Dì ơi từ từ, con bé này là bạn con thôi, dì đừng có hiểu lầm tội nghiệp tụi con." Cường vội vàng giải thích với nét mặt hơi phần sợ hãi.
"Dạ con giỡn thôi dì ạ. Anh Cường là tiền bối của con, thân nhau lắm nên tụi con mới giỡn như thế chứ không có ý gì đâu dì ơi.". Cô gái trẻ đấy cũng vội vàng giải thích với cô bán nước.
Danh tính cô nàng chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội tuyển SJ, một đội tuyển chuyên nghiệp của tựa game. Đặt trụ sở hoạt động tại trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, chỉ cần chạy băng băng đến đây sẽ thấy một bảng hiệu rất lớn có chữ:
"CLB SAIGON JUNIOR - TỔ CHỨC HOẠT ĐỘNG CHUYÊN NGHIỆP".
Với ngoại hình xinh xắn cộng với số lượng tuyển thủ nữ trong các CLB thường rất ít nên những người như cô nàng rất dễ trở thành gương mặt thương hiệu cho các vật phẩm được bày bán trong game, những người như thế thường sẽ luôn có một fanclub nhất định và sẽ có độ phủ sóng cao nhất là các bạn trẻ hiện nay. Chính các vấn đề trên đã làm mỗi lần muốn đi chơi riêng hay đi đâu đó mà không phải các hoạt động do CLB chỉ đạo thì đều phải cải trang hay ăn mặc kín lại để càng ít người thấy càng tốt bởi độ nhận diện cao rất có thể sẽ làm cho một số fan quá khích, có khả năng gây ảnh hưởng xấu đến tuyển thủ.
Cường hẹn Nhung ra đây để bàn bạc một số chuyện, cô và Cường là một cặp đôi rất ăn ý trong tựa game đặc biệt này. Với những ngày đầu mới còn "chân ướt chân ráo" chính Cường đã là đàn anh đi trước giúp đỡ cô rất nhiều để rồi họ cùng sánh vai hướng đến chức vô địch đầu tiên, chức vô địch thứ hai. Cường là ách chủ bài nhưng Nhung lại là một hậu phương rất vững, cặp đôi ăn ý này đã làm khuynh đảo giải đấu trong hai mùa đầu tiên. Tuy nhiên, với hai mùa giải sau đó lần lượt những tài năng trẻ dần được khai phá và có cho mình những điều kiện nhất định. Đế chế SJ bắt đầu sụp đổ và không thể giữ vững chức vô địch thứ ba và thậm chí còn bị loại sớm ở mùa giải thứ tư, điều này đã làm cho ban lãnh đạo CLB họp gấp và dường như đã có kết quả cho cuộc họp này.
Cường chộp lấy cái bật lửa gần hàng quán của dì Sáu mà hút vội điếu thuốc, gương mặt cậu lúc này trở nên rất kiên định. Nhung hiểu rõ Cường đang cố lấy lại bình tĩnh, có lẽ cả cô lẫn Cường đều đã nhìn rõ tương lai của bản thân như thế nào sau một pha trượt dài mà CLB đã trải qua. Dì Sáu vẫn tiếp tục công cuộc mưu sinh của bản thân, cậu cùng Nhung chào tạm biệt dì và đi thẳng đến CLB chủ quản của mình.
Bên trong CLB rất lớn, rất rộng và được chia thành những khu chính. Vừa bước vào, ngay phía tầm mắt là một bục lễ tân. Cô nhân viên vừa nhìn đã biết hai tuyển thủ của CLB nên lập tức cuối chào theo phép lịch sự thông thường. Cả hai được thông báo đến ngay phòng họp chính của đội ở khu vực tầng ba, cả hai nhanh chóng bấm thang máy để tiến đến khu vực đấy.
Một phòng màu trắng, trước cửa được đề bảng thông báo "Không phận sự miễn vào" rất to và rõ được dán giữa cửa. Cường vào trước và Nhung cũng nhanh chóng bước vào phía sau, ở giữa là những dãy ghế tầm mười đến mười hai chỗ ngồi. Phía trước là một bảng to, thông thường mọi người sẽ sử dụng bảng to đấy để bắt đầu cuộc họp để bàn chiến thuật hay tập trung một điều cần được lưu ý khi sắp có một giải đấu. Thời điểm này là tầm tháng sáu, đây là khoảng thời gian quý giá nhất của tuyển thủ vì các giải đấu sẽ thường thi đấu vào tháng tám và kết thúc ở tháng mười một cùng năm. Sau đó sẽ tiếp tục một mùa giải mới sẽ từ tháng một đến tháng tư, cứ như thế mỗi năm sẽ có 2 giải đấu để tham dự, như thế được xem là một mùa giải (bao gồm cả giải mùa xuân và mùa đông).
Bước vào bên trong là một cậu thiếu niên trẻ hơn nhiều so với Cường, cậu lên tiếng:
"Chào đàn anh, em là Nguyễn Ngọc Huy. Hiện tại sẽ thay thế anh giữ chức đội trưởng, cảm ơn vì sự nhường ngôi này cho em."
"Không cần khách sáo như thế, cậu xứng đáng mà!!". Tiếng của một ông chú tầm hơn 35 tuổi vọng đến, ai cũng hiểu đó là chủ của SJ, người đàn ông quyền lực với tên gọi là Thanh Tuấn.
Ông ấy đưa một bản hợp đồng trước mặt Cường, Cường cười và giọng khẽ run:
"Đây là quyết định của mấy người rồi à, hãy nói tiếng người đi chứ đừng đưa cái đống giấy này cho tôi."
"Cậu thẳng tính thế, được rồi không giỡn nữa. Tôi nói rõ luôn cho tiện nha, một là cậu xuống làm hlv cho đội trẻ hai năm còn không đừng làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa." Giọng nói dần dần trở nên đáng sợ đến mức cả khán phòng đang xì xào bỗng im bặt.
"Này ông chủ, cậu ấy là ách chủ bài của đội đấy. Ông đối xử kiểu gì thế, nếu ông làm thế thì tôi cũng sẽ đi". Người lên tiếng với giọng phẫn nộ là Nhung, cô nàng rất cá tính và dám nói lên suy nghĩ của mình, một người rất đáng để làm bạn. Huống hồ trong tình huống này, cô với Cường còn thân thiết đến mức có những tin đồn nhảm nhí nhưng cô cũng không lên tiếng, cứ để mặc cho ai muốn gì nói, cô chỉ muốn nói lên suy nghĩ và chứng kiến riêng của bản thân.
Một điệu cười vang lên cùng với giọng nói có phần khinh bỉ những lời vừa được thốt ra từ Nhung, đấy là giọng của một thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi. Tên anh ta là Phan Quốc Hảo, hiện tại đang giữ chức đội phó của team và cũng là người rất ghét Cường, cậu nói:
"Hahaha, cô gái ơi!!! Cô quá ngây thơ rồi, chắc có lẽ không cần tôi nói lại về thành tích tệ hại mà CLB chúng ta phải gánh chịu rồi chứ. Cậu ta là đội trưởng, cậu ta buộc phải chịu trách nhiệm đầu tiên cho mọi thất bại này."
"Câ- Cậu ...." Nhung dường như muốn nói tiếp nhưng Cường đã khều vô người ám chỉ cô đừng nói nữa.
Không khí trong phòng đang vô cùng ngộp ngạt, sự căng thẳng đang dần bước đến giai đoạn đỉnh đến. Ông chủ Tuấn lại tiếp tục lên tiếng:
"Cậu quyết định xong chưa hả?? Đừng bắt mọi người phải chờ đợi như thế chứ."
"Được rồi, phá hợp đồng đi" Cường đạp tay xuống bàn cùng với câu nói vừa rồi. Cả khán phòng lộ ra nụ cười như đang cười đợi câu nói vừa rồi, ai cũng biết rõ hợp đồng giữa Cường với CLB còn hơn hai năm nữa mới kết thúc, việc phá hợp đồng sẽ đồng nghĩa với việc chấm dứt mọi thứ liên quan đến CLB và sẽ bồi thường một số tiền rất lớn nhất là với những gì mà Cường đã gày dựng từ lúc cậu bước chân vào giới tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Cậu chắc chắn chứ? Cậu đủ tiền chứ? Sẵn sàng rồi chứ?" Ông chủ Tuấn hỏi dồn dập người đối diện với mình với ánh mắt đắc thắng, trong lòng đã chắc chắn con cờ này đã hoàn toàn rơi vào bẫy của mình.
"Giải nghệ thế là xong! Còn gì mà phải rối thế." Cường đáp trả đanh thép, giọng nói hiện tại khiến mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngỡ ngàng. Ai nấy đều đang chưa kịp hiểu trường hợp gì đang xảy ra thế này, ngay cả cô nàng Nhung cô cũng hoàn toàn không hiểu được cái người trước mặt mình đang thốt ra những lời gì thế này.
Tiếng nói của ông chủ Tuấn lại tiếp tục vang đến:
"Kí nhanh đi, chuẩn bị sẵn rồi đấy. Tôi tính luôn chắc chắn cậu không đủ tiền để đền hợp đồng rồi. Hahaha, Cường ơi là Cường nể tình chúng ta đã từng đi chung một chiếc thuyền. Tôi sẽ chừa cho cậu một cơ hội, hãy cố mà nắm bắt đấy."
"Cơ hội? À tôi thấy rồi. Tôi sẽ không từ chối đâu đấy." Cường vừa đọc bản hợp đồng trước mặt vừa đáp lại lời của ông chủ Huy
Hợp đồng đấy đã chấp nhận việc hủy hợp đồng bằng cách giải nghệ, Cường sẽ không bồi thường gì cả nhưng cậu sẽ được nhận một món đồ xem như đã cống hiến cho CLB năm năm trời. Món quà này sẽ chấm dứt tất cả những gì mà cậu và CLB đã từng đứng chung một chiến tuyến, đấy là tóm tắt sơ về bản hợp đồng mà Cường đang đối mặt.
Nhung đứng bần thần như ai đó đang ướm một tảng băng vào người mình, toàn bộ cơ thể cứng đờ lại, ngay cả điều cô muốn nói thì vẫn không thể nói được. Cô cứ như thế nhìn người đồng đội ăn ý nhất cả bản thân đang từ từ cầm cây bút được để sẵn trên bàn ký tên lên bản hợp đồng độc ác ấy. Ba chữ "Nguyễn Thanh Cường" được kí dưới chữ kí của bản thân, chính thức giải nghệ khỏi giới tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cường nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng với món quà cậu đã lựa chọn, theo sau cậu là Nhung. Cô nàng sau một lúc mới định thần lại được, cô đi theo sau lưng Cường để quan sát và cũng như sắp sửa tiễn người bạn của mình rời khỏi nơi này. Bỗng cô nói:
"Em cũng sẽ đi theo anh, em sẽ tuyên bố giải nghệ vào ngày mai. Anh chờ em nhé!!"
"Đừng, chúng ta sẽ còn gặp lại mà. Em đừng để chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp tuyển thủ của em chứ." Cường đối mặt Nhung, giọng nói có phần hơi run do cái lạnh ùa đến.
"Trở lại?" Nhung nói ít hẳn, dòng nước mắt không biết tại sao đã lăn trên gương mặt của cô, người ngoài nhìn vào có thể sẽ lại hiểu lầm là Cường đang ăn hiếp hay có những lời nói không hay nên cô vội lau đi nước mắt của mình.
"Không phải luật không cấm tuyển thủ giải nghệ quay lại sao? Một năm là được rồi mà. Anh nhớ sau một năm nữa hợp đồng của em cũng sẽ hết, lúc đấy có thể anh sẽ mời em đến để lại cùng nhau tận hưởng không khí chơi game nha." Cường vừa nói vừa đưa khăn giấy cho Nhung lau đi dòng nước mắt.
Cứ như thế Cường rời đi để lại Nhung một mình, có lẽ ngay lúc này không ai có thể hiểu được nỗi đau mà Cường phải gánh bởi thông thường cậu rất ít bộc lộ cảm xúc tiêu cực với những người xung quanh. Và cứ như thế một tuyển thủ tài giỏi đã phải tạm ngưng một khoảng thời gian để sắp xếp lại cuộc sống và tìm kiếm một lối đi mới cho bản thân.
5
0
2 tuần trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
