Chương 9 - 9. Những nguy cơ tiềm ẩn
Devlin giang rộng hai tay quay về phía đám đông. Những kẻ đang cười lập tức im bặt, dù là các bá tước hay quý tộc bình thường khác. Tại Elanradis, chỉ có nhà Hiddlestone mới dám trêu chọc quyền uy của gia tộc Stormwinds mà thôi.
Mặc kệ chuyện này sẽ diễn biến ra sao, mọi người đều không muốn đắc tội với hai đại gia tộc này. Một bên là Lãnh chúa cai trị, một bên là một gia tộc với quân đội hùng mạnh.
Các phe phái đã sớm hình thành, dĩ nhiên, chỉ là không công khai mà thôi. Ngày hôm nay, trước sự thách thức của Devlin, nếu như Maximus không có một cách đáp trả đúng đắn ông sẽ mất đi sự ủng hộ của rất nhiều quý tộc dưới quyền.
Thấy Maximus hãy còn im lặng, Devlin lại oang oang tiếp tục lên tiếng: “Ha, các vị không đồng ý hay sao? Nếu như một đứa tiện dân có thể trở thành một Công nương và bất kỳ kẻ thấp kém nào cũng có thể học pháp thuật. Vậy chúng ta, những quý tộc, những bầy tôi trung thành của nhà vua, kẻ đã cống hiến hết mình cho đất nước. Chúng ta sẽ trở thành thứ gì?”
Đám đông lại xì xào bàn tán. Và, Elysia, cô dễ dàng nhận thấy quá nửa trong số đó đều có vẻ như đồng tình với luận điểm của Devlin. Cầu thân hay sỉ nhục cô chỉ là một cách mà Devlin lôi kéo các quý tộc trong vùng. Những kẻ mà trong tiềm thức, luôn không hài lòng với quan điểm của Maximus: sự bình đẳng về kiến thức phép thuật đối với mọi tầng lớp.
“Ed...” Elysia kéo tay áo cô chị cả, lo lắng.
“Suỵt..., Eli, cha sẽ biết cách giải quyết chuyện này” Edna nhắc.
Maximus vẫn không lên tiếng, ông chỉ nâng cao chiếc cằm đầy quý phái. Trong đôi mắt khôn ngoan kia, một ánh nhìn đầy quyền uy đủ để khiến cho bất kể kẻ nào muốn lên tiếng ủng hộ Devlin đều phải im lặng. Tất nhiên, luôn có những ngoại lệ.
“Thưa ngài” một quý tộc với nước da xanh xao và đôi môi mỏng hiểm ác, Bá tước vùng Cecilion-Evan Drwagger, bước lên và nói với một giọng điệu đầy cung kính.
“Là một bề tôi trung thành, với đức vua, hoàng tộc và cả đức ngài, Lãnh chúa Maximus. Tôi, Evan Drwagger, luôn kính cẩn và phục tùng những ý chỉ mà ngài mong muốn. Tuy nhiên, quả thật có một số chuyện khiến cho tôi cảm thấy lo lắng.”
Thấy gã không nói tiếp, Maximus nheo mắt đề phòng. Ông hỏi: “Bá tước Drwagger, ngươi lo lắng chuyện gì?”
“Thưa ngài” Evan nở một nụ cười giả tạo “hiện tại, vùng Elanradis, các thành trì đều đã có chủ, các thôn trang đều đã có người quản lý. Giả sư, một ngày kia, đức vua sắc phong cho một người làm Bá tước tại Elanradis. Tôi phân vân không biết họ sẽ ở đâu?”
Đám quý tộc lại ồ lên bàn tán, nhất là các Nam tước và Tử tước, những kẻ sở hữu những vùng ngoại ô rộng lớn và phát triển. Nếu có thêm một vị Bá tước xuất hiện, là sẽ thêm một phần lợi nhuận của họ bị cắt xén. Thậm chí, một phần đất đai sẽ bị rơi vào tay những Bá tước đó. Tệ hại hơn, nếu nhà vua và Lãnh chúa ra lệnh, lãnh địa mà họ khổ công gây dựng sẽ bị chuyển giao cho vị Bá tước tân nhiệm kia. Còn họ, sẽ phải tìm kiếm một vùng đất mới để gây dựng lại từ đầu. Mà những vùng đất tốt lành nhất đều đã được phân định. Chỉ còn lại những khu vực cằn cỗi sát rừng hoang và rặng núi Eohorn.
Thường thì, tại một xứ sở như Elanradis, rất ít khi xuất hiện thêm một vị Bá tước. Đa phần đều là các Tử tước tiếp quản vị trí của cha mình trong gia tộc. Hoặc, người trong gia tộc thay thế nhau trị vì. Dù như thế nào đi chăng nữa, lãnh địa cũng như quyền lợi của gia tộc đều không bị ảnh hưởng.
Việc ủng hộ thường dân học phép thuật của Lãnh chúa Stormwinds, về cơ bản, không được giới quý tộc cảm thấy hài lòng. Họ cho rằng phép thuật là một quyền lợi đặc biệt chỉ có tầng lớp như họ mới được phép tiếp cận. Tất nhiên, một vài những kiến thức cơ bản thì chẳng sao. Ngược lại, việc phổ biến phép thuật rộng rãi cũng khiến cho công việc trở nên đơn giản hơn. Các quý tộc cũng có thể giảm bớt số miệng ăn mà chẳng lo về năng suất bị suy giảm.
Vậy nên, họ chỉ không chủ động ủng hộ nhưng tuyệt đối không phản đối chính sách này của Lãnh chúa.
Nhưng, việc một thường dân có thể học tập tại Magiske lại mang một ý nghĩa khác. Một mối đe doạ tới lợi ích của tầng lớp quý tộc.
Sau chiến tranh thống nhất Allianza, đa phần các gia tộc nổi lên đều nhờ có người tham gia quân đoàn chinh phạt của Cố vương Cyrax. Họ chủ yếu là các Praefator, chỉ một số ít là các chiến binh không thông thạo phép thuật. Hơn hai ngàn năm qua, sự thay đổi ở tầng lớp này rất hiếm khi xảy ra. Bởi vì những người có thể trở thành Praefator đều là con em của các gia tộc lâu đời. Rất, rất hiếm có các trường hợp là các thường dân. Nếu có, những người này đều là hầu cận của nhà vua. Sau khi tốt nghiệm, họ đều ở lại phục vụ cho Hoàng tộc thay vì được ban thưởng cho một lãnh địa để cai quản.
Elysia, xuất thân từ dòng họ Lagvine, một dòng họ bình thường như bao người khác, phục vụ dưới trướng của Lãnh chúa Stormwinds. Nếu chỉ đơn giản như cha mẹ cô, được Lãnh chúa cử đi học tại Magiske và sau đó làm việc cho gia đình Stormwinds với vai trò một Knight và Sage. Cùng lắm, họ chỉ được phân cho một mảnh đất nho nhỏ, thuộc quản hạt của gia đình Stormwinds.
Còn đến Elysia, một tiền lệ trước đây chưa từng có. Nếu như dân thường, những người tự do, ai cũng có được cơ hội nhận sắc phong các tước vị cao quý và lãnh thổ để cai quản. Vậy thì, sự khác biệt của hai tầng lớp, bình dân và quý tộc, sẽ trở nên mong manh. Và, những quý tộc địa phương, sẽ phải luôn luôn lo lắng cho địa vị của mình.
Câu hỏi của Bá tước Drwagger đã làm dấy lên mối nghi ngại trong lòng mọi người. Thậm chí, cả những người luôn ủng hộ gia đình Stormwinds.
Maximus luôn muốn tìm cách giải quyết vấn đề này. Ông chủ động cho người đi khai phá những vùng đất mới; lập nên những đội quân tuần tra bảo vệ người dân khỏi lũ quỷ Trolls phá phách. Nhưng, để giải quyết triệt để, quả thật không thể tìm ra một phương pháp lưỡng toàn. Đứng trước câu hỏi của Evan, Maximus chỉ có thể đưa mắt nhìn Elysia một cách khó xử.
Nếu như nói rằng, Elysia sẽ phục vụ dưới tư cách một người mang họ Stormwinds. Đồng nghĩa với việc, phá nát ước mơ mà cô hằng năm trời ấp ủ. Còn nếu nói rằng Elysia là một người tự do, người có nghĩa vụ với cả 2 dòng họ Lagvine và Stormwinds. Việc này sẽ biến nỗi lo của các quý tộc trở thành hiện thực.
“Thưa cha, xin hãy để con giúp cha giải toả nỗi phiền muộn của Bá tước Drwagger” Elysia chợt bước lên và nói.
Maximus chần chừ một lúc, cuối cùng, ông đành gật đầu đáp ứng.
“Bá tước Drwagger, xin ngài chớ lo lắng. Là con gái gia tộc Stormwinds, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến Vùng đất cũng như quyền lợi của các bề tôi, những người đang phục vụ gia đình tôi. Sẽ chẳng có một mét đất nào của các ngài phải chia lại cho tôi hay bất kỳ Quý tôc nào, trong tương lai, mà không mang họ Stormwinds cả” Elysia cao giọng trả lời.
“Eli,..” Edna sửng sốt kêu khẽ một tiếng.
Quay lại và mỉm cười một cách thản nhiên, Elysia lắc đầu tỏ ý không cần lo lắng. Rồi trở lại và nhìn thẳng vào mắt Evan, cô kiêu hãnh hỏi: “Thế nào? Bá tước Drwagger. Ngài còn điều gì lo lắng nữa không?”
“Hmm, ta không con gì để nói” lão chưng hửng.
“Thưa công nương!” Edna nhắc nhở.
“Hả, cái gì” Bá tước Drwagger ngạc nhiên hỏi lại.
Từ phía sau, Edna tiến lại và trịnh trọng nhắc lại: “Thưa công nương. Đấy là cách mà ngài, cũng như bất kỳ quý tộc nào khác trong vùng, gọi Elysia như em ấy xứng đáng được gọi. Thứ mà ngài vừa mới quên”
Bá tước Drwagger đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt Edna. Thực sự thì làn da của gã chỉ trở nên giống như người bình thường, nhưng vì gã vốn xanh xao bất thường, Elysia cho rằng gã đang xấu hổ, hoặc bực tức.
Dù như thế nào, đối diện với con gái cả của Lãnh chúa, trước mặt rất nhiều người, Evan đành phải chấp nhận cúi đầu. Gã gằn từng tiếng như thể khó khăn lắm mới thốt lên được:
“Công nương Edna, Công nương Elysia, xin thứ lỗi cho kẻ bề tôi trung thành này”
“Tốt lắm” Edna nở một nụ cười chiến thắng. Nâng cao bờ vai cùng khuôn mặt xinh đẹp, cô tiếng lại gần Devlin; quay lưng lại với lão và hướng về phía các quý tộc, cô nói:
“Ta hy vọng sẽ không cần phải nhận thêm bất kỳ lời cầu thân từ bất kỳ ai không xứng đáng với thân phân, địa vị hay khả năng của ta. Các vị, xin hãy nhớ rõ”
Các quý tộc im lặng, tất cả cúi đầu không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia. Nhiều kẻ, với năng lực có hạn, sợ rằng chỉ trong một giây nóng giận, Edna có thể tung ra một câu thần chú kết liễu mà bản thân mình không chống đỡ nổi.
Việc Maximus vẫn im lặng, đã báo hiệu rằng, ông ta đang thử thách những kẻ dám liều mạng chống đối mình.
“Công nương Edna” phá vỡ bầu không khí trầm lắng, Roderick lên tiếng. Việc Maximus để cho Edna tuỳ ý định đoạt khiến cho hắn tự tin hơn nhiều. Xét cho cùng, những gì xảy ra tiếp theo là chuyện giữa lớp trẻ. Maximus không thể dựa vào đó để kết tội phản nghịch bất trung đối với hắn và cha hắn được.
“Công nương dường như rất coi thường những Triệu hồi sư (Summoner) như tôi.” Roderick châm chọc.
Edna nhíu mày, cô nhận ra cái bẫy của hắn, thoáng suy nghĩ một giây. Cô thận trọng trả lời: “Tử tước Hiddlestone, ta không coi thường các Triệu Hồi Sư. Ta chỉ cảm thấy không coi trọng ngươi mà thôi”
“Haha, Công nương thật kiêu ngạo. Nếu không phải vì Công nương coi thường các Triệu hồi sư. Phải chăng vì gia tộc Stormwinds coi thường gia tộc Hiddlestone chúng ta? Cho nên Công nương cho rằng ta không xứng đáng để cầu hôn người”. Roderick trào phúng hỏi ép tới.
Và hắn đã thành công trong việc khiến cho Edna trở nên bối rối. Cô không thể trước mặt tất cả quý tộc thừa nhận rằng dòng họ mình cao quý hơn. Cũng không thể sỉ nhục một cách trực tiếp rằng cô coi thường Roderick; việc sẽ khiến cho nhà Huddlestone có cớ để gây chuyện.
Không để cho Edna kịp suy nghĩ, Roderick lập tức gầm lên: “Cho bất kỳ ai nghi ngờ thực lực của ta. Hôm nay, ta muốn thách đấu với Công nương Edna, dưới tư cách là những thành viên của Liên đoàn Pháp sư Allianza và một kẻ bị sỉ nhục đòi lại danh dự”
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
