Chương 5 - [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên
Ninh Ninh cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, bộ phim cuối cùng cô đóng trước khi xuyên qua là Tôi Là Đại Mỹ Nhân, sau khi xuyên qua, vở kịch đầu tiên cô phải diễn, xem chừng cũng có thể đặt tên là Tôi Là Đại Mỹ Nhân.
"Đây là trời phạt mình vì tội đóng toàn phim rác chăng?" Cô lẩm bẩm trong lòng, sau đó lại tự giễu một tiếng, "Hờ, nếu đúng là thế thật, thì giới nghệ sĩ đã biến thành khu vực mất tích trọng điểm từ lâu rồi."
Hôm sau, cô tỉnh lại trong tiếng gọi của má Vương, mở mắt ra thì thấy má Vương đang đứng ngược sáng, giọng nói đều đều như một đường thẳng: "Tiểu thư, dậy rửa mặt đi thôi, lão gia mang hai "của lạ" về cho cô đấy."
Ninh Ninh bò dậy khỏi giường, đang muốn tìm cái gương để tự rửa mặt, má Vương đã cầm một cái khăn ấm tới lau mặt cho cô, xong xuôi lại nhanh nhẹn giúp cô chải đầu, mặc quần áo, thậm chí còn đánh răng cho cô, cuối cùng quỳ gối dưới giường, nhẹ nhàng xỏ đôi giày thêu vào chân cô.
...... Đừng bảo tiếp theo sẽ ẵm cô đi như ẵm đứa con nít đấy nhé? Ninh Ninh sợ tới mức nhảy phắt xuống giường, vừa bước được nửa đường, phía sau đã truyền đến tiếng gọi hốt hoảng của má Vương: "Tiểu thư! Mặt của cô!"
"Mặt con làm sao?" Ninh Ninh tự sờ lên mặt mình, nói.
Má Vương cầm một cái mặt nạ tới: "Lão gia nói, ngoài lão gia và chồng tương lai của cô ra, không được để gã đàn ông nào khác thấy mặt cô."
Ninh Ninh cười nói: "Vậy nhỡ chẳng may bị một người đàn ông khác nhìn thấy thì sao?"
Má Vương đáp: "Vậy thì trên đời này sẽ mất đi một gã đàn ông."
...... Bà rõ ràng là một người giúp việc, sao phải nói chuyện như sát thủ xã hội đen thế hả?
Hai người bước vào sân, ánh nắng tươi sáng, dưới cây mai trong sân dựng một cái ghế, trên ghế lót một tấm đệm bằng lông rất dày, má Vương đỡ Ninh Ninh ngồi xuống, lúc này cả người Ninh Ninh được bao bọc kín mít, đôi tay cũng đeo một đôi găng bằng ren trắng, ngột ngạt tới mức cô cảm thấy như mình mắc phải bệnh hủi vậy.
Trước mặt, Khúc lão đại đang xua một đôi thiếu niên thiếu nữ tới.
"Ngày ngày ở trong nhà chắc con cũng buồn." Khúc lão đại cười ha ha, vung cái roi trong tay như đám nghệ sĩ biểu diễn xiếc khỉ trên phố, "Cha bảo hai đứa này biểu diễn mấy màn xiếc cho con xem."
Ninh Ninh ơ một tiếng, má Vương bên cạnh hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Không có gì." Ngoài miệng thì trả lời như thế, nhưng trong lòng Ninh Ninh đã nổi sóng to gió lớn.
Cô bị xuyên qua lúc đang xem phim, đôi khi cô không nhịn được mà nghĩ, liệu chuyện cô xuyên qua có mối liên hệ gì với cái rạp chiếu phim kỳ lạ kia không? Cô vẫn chưa tìm được chứng cứ gì, cho đến khi trông thấy đôi nam nữ phía đối diện.
Bên trái là cậu thiếu niên, tuổi chừng mười lăm, mười sáu, người gầy guộc, trầm mặc ít lời, không chịu ngẩng đầu lấy một lần mà chỉ nhìn chằm chằm đôi giày vải đen trên chân mình, khiến người ta không thấy rõ mặt mũi cậu ta thế nào.
Thiếu nữ bên phải lại khác hẳn, cô ta cứ nhìn lén Ninh Ninh miết, như là muốn vươn một đôi tay từ trong mắt, hất tấm mặt nạ trên mặt cô xuống, để xem khuôn mặt thật ở phía sau.
Khúc lão đại vung tay tát: "Nhìn cái gì mà nhìn, cúi đầu xuống!"
Nửa khuôn mặt của thiếu nữ sưng vù lên, cô ta cúi đầu không dám nhìn Ninh Ninh nữa.
Ninh Ninh hít sâu một hơi: "Cha, cha đừng đánh cô ta."
Người ông đánh chính là Lý Tú Lan, là nữ diễn viên chính trong tấm poster trên cửa rạp chiếu phim Nhân Sinh đó.
"Được, được, cha không đánh nữa." Khúc lão đại đối mặt với cô thì ôn hoà, quay đầu lại nhìn Lý Tú Lan vẫn là bộ dáng hung dữ, "Còn không mau làm ảo thuật cho tiểu thư xem?"
"Vâng." Lý Tú Lan cúi đầu bước về phía Ninh Ninh, vừa đi vừa lấy ra một bộ cửu liên hoàn, ngón tay cô ta rất linh hoạt, mười ngón tay xoay một cái đã xếp ra một chiếc đèn lồng, lại xoay thêm lần nữa, lại thành một đĩnh bạc, càng lúc càng xếp ra nhiều thứ phức tạp hơn, nào là mũ quan, hoa mẫu đơn, chim chóc, thậm chí có cả một chiếc xe đạp, khiến cho mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng không ai nhận ra, theo động tác thoăn thoắt trên tay, bước chân cô ta cũng càng lúc càng tiến tới gần Ninh Ninh, càng lúc càng gần......
Cuối cùng, cửu liên hoàn hóa thành một sợi dây, Lý Tú Lan gần như dùng hết sức chồm tới, dùng sợi dây siết cổ Ninh Ninh, đôi mắt nhìn về phía Khúc lão đại, khàn giọng gào lên: "Thả tôi đi!"
Gần như vừa dứt lời, một bả vai từ bên cạnh huých mạnh vào cô ta, hất cô ta văng ra mấy mét.
Lý Tú Lan á một tiếng, ngã ngồi ra đất, sau khi thấy rõ đối phương là ai, cô ta hét lên một cách tuyệt vọng: "Trần Quân Nghiên!"
Ngực Ninh Ninh phập phồng một lát, cô quay đầu nhìn thiếu niên đang đỡ mình bên cạnh.
Một gương mặt rất được ông trời ưu ái.
Thường thường mỹ nhân hoặc là đẹp ở mắt, hoặc là đẹp ở mũi, hoặc đẹp ở môi, cũng có thể đẹp ở phần hàm dưới, chỉ có cậu ta được ông trời ưu ái, ngũ quan trên mặt không có gì là không đẹp, chỉ một bên sườn mặt cũng như trời xanh chấp bút, lấy ánh nắng dịu ấm bên cạnh cậu ta làm giấy, phác hoạ ra một độ cong tuyệt diệu.
Ninh Ninh từng nhìn thấy sườn mặt này rồi, trong tấm poster trên cửa rạp chiếu phim Nhân Sinh, nam diễn viên chính, Trần Quân Nghiên.
Khúc lão đại rốt cuộc lấy lại tinh thần, ông ta sải vài bước tới chỗ Lý Tú Lan, Ninh Ninh còn đang tưởng ông ta định lấy roi quất người, ông ta lại quăng phắt cái roi đi, cúi xuống túm tóc Lý Tú Lan, sau đó đập mạnh đầu cô ta vào bậc thềm đá trong sân.
"Mày dám động đến con gái tao, mày dám động đến con gái tao à!" Gương mặt ông ta không dữ tợn chút nào, ngược lại còn cực kỳ điềm tĩnh, như thể không phải ông ta đang đập đầu người, mà là một củ khoai tây.
Lúc đầu Lý Tú Lan còn gào thét thảm thiết, dần dần không còn kêu ra tiếng, chỉ còn lại tiếng đầu nện trên trên đá, cốp, cốp, cốp......
Thanh niên đeo khăn quàng đỏ lớn lên căn bản không chịu nổi hình ảnh này, Ninh Ninh quát lên: "Cha! Đừng đánh nữa! Cô ấy sắp chết rồi!"
Khúc lão đại ngừng động tác, vội vàng dùng tay áo lau vết máu trên mặt, không những không lau sạch mà còn khiến cho cả khuôn mặt lem nhem máu, hai cọng ria mép cũng bị nhuộm thành màu đỏ, ông ta quay đầu nhìn Ninh Ninh, lộ ra một nụ cười 'cha hiền' như lúc bình thường: "Ninh Nhi đừng sợ, cha sẽ dọn sạch ngay."
Nói xong, ông ta vẫn duy trì nụ cười như thế, một tay tiếp tục lau vết máu trên mặt, tay kia thì túm tóc Lý Tú Lan, kéo rê cô ta ra khỏi vườn, để lại một vệt máu dài uốn lượn phía sau.
Ninh Ninh run giọng quay sang hai bên, hỏi: "Cha định mang cô ấy đi đâu?"
Má Vương nói lạnh nhạt: "Đến nơi nó nên đến."
Ninh Ninh muốn ngất, bà không phải là người giúp việc sao, việc gì phải nói chuyện như bố già mafia thế hả?
Trần Quân Nghiên đứng bên chần chừ một chút rồi nói khẽ: "Cô ta làm hại tiểu thư, sợ là không sống được lâu."
Gì? Chỉ có thế mà phải chết? Ninh Ninh vội quay đầu nói với cậu ta: "Tôi tha thứ cho cô ấy, cậu đi mau, mau bảo cha tôi thả cô ấy ra."
Trần Quân Nghiên nhìn vệt máu dưới đất ở trước mặt...... Sau đó cúi đầu không nói.
Nếu không biết chắc rằng trong lòng Khúc lão đại thật ra là một gã yêu con gái đến phát cuồng, Ninh Ninh cũng không dám xả thân vì nghĩa, cô hít sâu hai lần, từ trên ghế đứng dậy, nhưng vì chân mềm nhũn nên lại ngã lại vào ghế.
Má Vương ở bên cạnh dang hai tay ra, tư thế như ẵm em bé......
Bà tránh ra mau!! Ninh Ninh lập tức nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, đuổi theo vệt máu uốn lượn trước mắt.
"Tiểu thư, nó bị thế là trừng phạt đúng tội." Má Vương đuổi tới, "Hạ nhân tấn công cô chủ, dù ở đâu cũng chỉ có một chữ chết."
Ninh Ninh thở dài trong lòng, cũng không phải tự dưng cô phát bệnh thánh mẫu, khăng khăng muốn cứu một người muốn làm hại chính mình, chỉ là Lý Tú Lan và Trần Quân Nghiên, hai người này có liên quan tới một mối nghi hoặc trong lòng cô, trước khi chứng minh được nghi ngờ này, bất kể thế nào cô cũng không thể để bọn họ xảy ra chuyện.
May mà Ninh Ninh đi chậm, Khúc lão đại kéo theo một người cũng chẳng đi nhanh được, rất nhanh sau đó cô đã đuổi được đối phương, gọi một tiếng: "Cha!"
Khúc lão đại khựng lại.
Ninh Ninh chạy nhanh hơn, vòng đến trước mặt ông ta, chỉ vào Lý Tú Lan đang nằm dưới chân ông ta, nói: "Cha hỏi con muốn cái gì phải không? Con muốn cô ta!"
Mấy ngày sau, Lý Tú Lan quấn một vòng vải trắng trên đầu, quỳ gối bên ngoài, đôi tay bị trói quặt ra sau lưng bằng gân bò.
Cách một tấm rèm, Ninh Ninh ngồi bên trong, gió lay rèm động, phát ra tiếng leng keng.
"Mày phải biết ơn tiểu thư." Khúc lão đại chắp tay, chậm rãi bước qua bước lại sau lưng Lý Tú Lan, "Nếu không phải tiểu thư xin tha cho mày thì ông đã băm nát mày cho chó ăn rồi."
Ninh Ninh thề rằng cô trông thấy Lý Tú Lan lén bĩu môi.
"Đem tới đây!" Khúc lão đại cũng nhìn thấy, ông ta chợt ngừng bước, gọi vọng ra phía sau.
Má Vương nâng một cái hộp gỗ bằng hai tay tới, nói đến thật kỳ quái, Lý Tú Lan không sợ trời không sợ đất, vậy mà cái hộp này vừa xuất hiện, cô ta như chuột gặp mèo, cả người run cầm cập, mồ hôi rịn ra từ trán nhỏ xuống đất.
Ninh Ninh không hiểu, cô ta dường như còn chẳng sợ cái chết, vì sao lại sợ cái hộp này đến thế.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Khúc lão đại cầm cái hộp gỗ, đưa tay qua bức rèm châu, "Ninh Nhi, con chọn một cái ném cho nó đi."
Ninh Ninh thật sự có chút tò mò, đưa tay nhận cái hộp, đặt ở trên đùi rồi mở ra.
Trong hộp là một đống rối gỗ, không, rối gỗ chỉ có ba cái, còn lại đều là tượng mấy con thú nhỏ, lại còn toàn là hình thù kỳ quái. Ninh Ninh nhấc một con chó gỗ lên nhìn, con chó kia bốn chân nho nhỏ dễ thương, nhưng lại có một gương mặt người vặn vẹo, Ninh Ninh nhíu mày, cảm thấy hơi ghê tởm, Khúc lão đại ở bên ngoài lại nói: "Con chó này được đấy."
Lý Tú Lan đang quỳ dưới đất hét toáng lên, Ninh Ninh giật mình, tay run lên, con chó gỗ lại rơi vào trong hộp.
"Không! Không! Đừng cho tôi thứ đó!" Cô ta hướng về phía Ninh Ninh gào lên thảm thiết, bởi vì quỳ trên đất không thể bước đi, cô ta chật vật lê gối tới, "Cho tôi thứ khác! Cho tôi thứ khác!"
Khúc lão đại đá cô ta về chỗ, lạnh lùng nói: "Ai cho mày la hét trước mặt tiểu thư?"
Lý Tú Lan nằm gục dưới đất gào khóc, Khúc lão đại lại đứng bên cô ta ngâm nga một giai điệu, giai điệu kia truyền vào tai Ninh Ninh, khiến cô như bị sét đánh.
Bởi vì cô từng nghe giai điệu này rồi.
Ở rạp chiếu phim Nhân Sinh, lúc bộ phim bắt đầu, cũng là giọng hát ấy, cũng là giai điệu ấy đã chậm rãi vang lên bên tai cô, khác nhau ở chỗ, một lần chỉ là tiếng ngâm nga, một lần lại hát ra thành tiếng, lời hát ấy là: "Lừa được rồi, cho tự chọn tượng gỗ, cái thọt, cái mù, cái đứt lìa chân tay, phải giống y như thế, bắt đi ăn xin kiếm tiền."
Ninh Ninh lại lần nữa chảy mồ hôi ròng ròng.
Cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, cảm thấy cái hộp trên đùi như nặng nghìn cân, đè xuống khiến cô không động đậy nổi.
Nếu cô đoán không lầm, hẳn là cô đã xuyên vào một bộ phim.
Bộ phim Đoàn Xiếc Thú Dân Quốc.
Tấm poster trên cửa có Trần Quân Nghiên, có Lý Tú Lan, còn có một cái hộp...... Ninh Ninh cúi đầu, hộp gỗ đó lúc này đang nằm trên đùi cô, nó sẽ quyết định vận mệnh của nam nữ chính, vận mệnh của rất nhiều người trong phim, thậm chí quyết định hướng phát triển của cả bộ phim.
Bởi vì......
3
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
