Chương 2 - Công tử Quý Thịnh
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Công tử Quý Thịnh chính là nhi tử của Trịnh phi, Trịnh phi xuất thân là đích nữ của phủ Trịnh Quốc công, nổi danh là tuyệt thế mỹ nữ, khi còn trẻ luôn được Yến Vương sủng hạng, sau khi sinh nhi tử càng thêm được chiều chuộng.
Khi Quý Thịnh bị hãm hại, bị buộc phải rời khỏi hoàng cung, lúc đó hắn 23 tuổi, có thế nói là thanh niên cường tráng, kế thừa vẻ đẹp tuyệt sắc của Trịnh phi và sự oai phong của Yến Vương, có thể nói là không có nhược điểm nào.
Nếu không phải hắn quá mức cường đại, lợi hại như thế, Nhiễm Diên cũng sẽ không nghĩ ra kế sách hạ lưu như thế, đem hắn đuổi đi xa.
Lại nhìn đến Công tử Trọng Tuyên trước mắt, đúng như sử sách nói, cũng là một mỹ nam hiếm có, nhưng luận về khí thế vẫn còn thua kém Quý Thịnh một bậc, bất quá, Nhiễm Diên lại hình loại hình ôn nhu, nho nhã này.
"Công tử đã gởi thư cho ta, muốn cùng ta bàn luận việc này, lúc trước khi Công tử Quý Thịnh rời khỏi cung, ta đã kêu ngươi phái người giết hắn, nhưng ngươi lại nhân từ mà nương tay, bây giờ hắn trở về, ngươi lại nôn nóng, sốt ruột."
Trọng Tuyên chỉ còn cách ngôi vị Thái Tử nửa bước, làm sao có thể không vội vàng, gió thôi trên dài cao, đôi mắt hắn vô thần nhìn về phía Nhiễm Diên, nữ nhân này so ra còn xinh đẹp hơn so với Trịnh phi, quá lắm cũng chỉ mới 20 tuổi, nhưng thủ đoạn lại ngoan độc không ai sánh bằng.
Năm đó, nàng bày mưu giết chết Quý Thịnh, chỉ mới 19 tuổi.
"Lúc trước không nghe lời phu nhân, bây giờ ta hối hận không thôi, giờ vương đệ đã trở về, thỉnh phu nhân chỉ điểm."
Nhiễm Diên nghe vậy khẽ cười một tiếng, phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, ánh sáng đá quý chói lòa, đuôi vũ hoa lệ đong đưa.
"Đường đi trở về trăm ngàn hiểm trở, Công tử Quý Thịnh nếu trên đường quay về xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Chuyện như vậy bệ hạ cũng không thể trách cứ người khác đi."
Thanh âm nữ nhân mềm mại, ôn nhu, nhàn nhạt bay theo chiều gió, trong khoảnh khắc đôi mắt Trọng Tuyên sáng lên, chắp tay với Nhiễm Diên, nói: "Trọng Tuyên đã hiểu rõ ý tứ của phu nhân, thỉnh phu nhân yên tâm, ngôi vị ta hứa, phu nhân chắc chắc sẽ có được, Trường Nhạc điện sẽ là của phu nhân."
Yến Quốc Trường Nhạc điện kia, chính là nơi ở của Thái Hậu.
"Vậy thì đa tạ Công tử."
Nhìn bóng dáng Trọng Tuyên biến mất, nàng liền rửa mặt lên trời, vẻ mặt u ám, còn dáng vẻ nào là ung dung tự tại: "Ta đây đã tạo cái nghiệt gì a!"
Làm sao phiền phức cứ lại kéo đến?
"Mặc kệ, nhất định phải làm Quý Thịnh không thể trở về, lúc trước đã hãm hại hắn như vậy, nếu hắn trở về..." Nhất định sẽ giết chết nàng.
Khuyết điểm lớn nhất của Công tử Trọng Tuyên đó chính là do dự, không quyết đoán, lại hay mềm lòng, cũng không biết làm sao hắn có thể trở thành Yến Vương. Cũng may ba ngày sau, theo tin tức Trọng Tuyên truyền tới, nhìn mực đen viết trên giấy trắng, Nhiêm Diên mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tin tức đoàn hộ tống bị ám sát trên đường trở về truyền tới tai Yến Vương, dù gì cũng là nhi tử của phi tử mình sủng ái, đột nhiên nghe tin Quý Thịnh chết, lão Yến Vương bệnh nặng sắp băng hà thế nhưng hồi quang phản chiếu.
*Hồi quang phản chiếu: khi sắp chết, tinh thần người ngày càng thanh tỉnh, kí ức khi còn sống lập tức ùa về.
"Điều tra, lập tức đi điều tra thủ phạm là ai cho ta, đến tột cùng là kẻ nào to gan như thế! Khụ khụ!"
Nhiễm Diên đứng bưng thuốc ở bên cạnh nhìn Trịnh phi khóc đến thảm thương, tư vị trong lòng khó có thể miêu tả, chỉ cầu Trọng Tuyên làm việc sạch sẽ một chút, nếu bị điều tra ra, đoán chừng nàng sẽ không trốn thoát a.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Nhiễm Diên cuối cùng vẫn là quá xem trọng Công tử Trọng Tuyên.
89
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
